Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bánh quy để trên đầu giường đã ăn gần hết, tự dưng Thư Nhan có chút xót xa.
Năm 2019 có rất nhiều phụ nữ muốn làm mẹ đơn thân, thậm chí có không ít người hô hào những người không muốn kết hôn mà lại muốn có con thì hãy dũng cảm mà làm, chứ không hiểu nỗi xót xa khi làm mẹ đơn thân.
Nuôi con chứ không phải nuôi thú cưng, trách nhiệm hoàn toàn khác nhau, con cái không phải cứ cho bọn chúng ăn no mặc ấm là được, trong đó không thể tính toán được tinh thần và vật chất.
Thư Nhan vui mừng vì hai đứa con mình một đứa có thể đi học tiểu học, một đứa có thể vào trường mầm non, nếu không cô ấy có thể thực sự suy sụp rồi.
Không có thời gian mà nghỉ ngơi lại vội vàng đi rửa rau nấu cơm và gọi hai đứa trẻ ăn cơm trưa, Thư Nhan rửa xong bát đũa rồi còn đi giặt áo quần thay ra hôm qua, thấy việc không nhiều mà thời gian cũng trôi qua hai ba giờ rồi.
“Hai đứa chiều nay tiếp tục ở trong phòng, mẹ đi làm một chút việc rồi về mẹ sẽ dẫn các con đi chơi.” Dù sao cũng phải đưa chúng ra ngoài hóng gió nếu không sẽ rất ngột ngạt.
Đưa giấy khai sinh và giấy chứng minh tiêm phòng cho Giám đốc Vương, nhưng trước khi hai đứa trẻ vẫn chưa được thực sự nhập học thì Thư Nhan cũng không thực sự yên tâm, bây giờ chỉ có thể đợi tin tức của giám đốc Vương.
Bạn của anh ta cũng đang ở đây một người đàn ông trung niên cũng không cao lắm hơi mũm mỉm.
“Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Vương, cô gọi tôi ông Hồ là được rồi, nghe anh ấy nói cô muốn tìm nhà vậy cô muốn tìm nhà như thế nào?”
“Nếu như có sân vườn thì yêu cầu của tôi là nhà đơn một cửa, nếu là nhà có tầng thì tốt nhất là có nhà bếp và nhà vệ sinh, mới một chút còn không có những yêu cầu nào khác nữa.”
Các kiểu như Đại tạp viện thì thực sự không chịu được đặc biệt cô là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi ba của chúng đâu, nếu như nói ly hôn rồi thì sẽ hỏi nguyên nhân.
Không nói thì người khác sẽ nói cô ấy có vấn đề, và các kiểu suy đoán khác, mà nói ra sẽ có các kiểu đồng cảm, có thể sẽ cười nhạo sau lưng rằng cô ấy không có bản lĩnh, bản thân cô ấy không sao nhưng hai đứa trẻ thì không được, đến lúc đó những chuyện trên trời dưới đất sẽ đả kích rất lớn với bọn trẻ
“Còn một điểm nữa là tốt nhất thì có thể gần trường tiểu học Tây Thành một chút.” Thư Nhan bổ sung thêm.
“Nếu đây là những yêu cầu thì thật sự tôi có một căn nhà thích hợp như thế trong tay, chính là khu chung cư cũ ở phía sau đường Học Phủ, cách cũng không xa trường tiểu học Tây Thành lắm, một căn nhà nhỏ với hai phòng ngủ một phòng khách, khoảng ba mươi mét vuông, hai năm trước con trai của chủ nhà kết hôn và mới được cho tu sửa lại, vào thời điểm đó thì nhà vệ sinh và nhà bếp ở bên trong đều được tân trang lại hết cả rồi, bây giờ đổi thành một căn nhà lớn, nơi đó dự định cho thuê để trợ cấp chi phí trong nhà.” Ông Hồ nghe yêu cầu của Thư Nhan xong thì ở trong đầu lập tức sàng lọc ra một ngôi nhà.
Nghe thì rất hay nhưng nghe qua tai cũng không được gì, phải tận mắt nhìn mới được, vừa hay là Thư Nhan đang ở ngay khu trường học, hai người nhanh chóng đến bên đó.
Ngôi nhà đi về phía sau khách sạn khoảng ba bốn trăm mét, thực sự trang trí còn rất mới cũng rất sạch sẽ, nhà vệ sinh nhà bếp gì cũng có nhưng chủ nhà đã chuyển tất cả mọi thứ đi hết rồi, chỉ còn lại hai cái giường, nếu như mà ở đây thì phải mua sắm thêm rất nhiều đồ đạc, nói chung Thư Nhan rất hài lòng.
“Tiền thuê nhà bao nhiêu? Cho thuê như thế nào?” Thư Nhan hỏi.