Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiều Kiều mang thai hơn ba tháng, nếu bọn họ không kết hôn thì bụng của cô ta sẽ to lên. Con của anh ta nhất định phải do Kiều Kiều sinh, đứa bé chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp vừa thông minh. Lúc đầu bản thân không nên cưới người phụ nữ mập mạp chết tiệt này, bây giờ lại gây phiền phức như vậy.
“Tôi không đồng ý ly hôn.” Cô la lên như một bệnh nhân tâm thần: “Diệp Chí Cường, anh đúng là con người không có lương tâm, tôi không cùng anh ngày đêm làm việc, thì sao anh có thể giàu sang như bây giờ?
“Cái rắm, đó là do tôi thông minh, Thư Nhan, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Cô nhanh chóng ký đi, nếu không cô không có được thứ gì hết.”
“Tôi không ký. Diệp Chí Cường, anh là một tên cầm thú.” Cô ngồi ở mép giường mà ôm mặt khóc rống lên.
“Chồng ơi, anh xong chưa?” Âm thanh nũng nịu từ dưới lầu truyền tới.
Ánh mắt của cô trở nên âm u, Diệp Chí Cường anh thật tốt, dám dẫn Lý Kiều Kiều tới đây, thật đúng là không sợ hãi gì.
Diệp Chí Cường trả lời một tiếng, thái độ hoàn toàn trái ngược khi nói chuyện với Thư Nhan. Anh ta rất dịu dàng, may mà không gọi cô không thì cô sẽ nổi cả da gà.
“Cô nên suy nghĩ, tôi chỉ thông báo việc ly hôn với cô, chứ việc đó cũng không do cô làm chủ.” Lý Kiều Kiều ở dưới lại gọi lên, Diệp Chí Cường nói xong lời tàn nhẫn rồi rời đi.
Thư Nhan ngẩng đầu lên, vẻ mặt không có chút đau khổ gì mà chỉ hừ một tiếng. Cô phải kêu anh ba hành động nhanh chóng lên, Diệp Chí Cường không chờ đợi được nữa nên cô phải tốc chiên tốc thắng.
Thư Kiến Dương hành đông rất nhanh, ngày thứ ba, có một người đàn ông trẻ tuổi tới tìm Thư Nhan, dẫn cô tới khách sạn Nhật Hâm.
“Khách sạn sao?” Hai mắt của cô sáng lên “Tôi phải đi liền bây giờ sao?”
“Đúng vậy, anh ba bảo tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng.” Người đàn ông không dám đánh giá Thư Nhan một cách lộ liễu, anh ta có chút thất vọng trong lòng. Anh ta phải tranh giành với nhiều người mới được cơ hội đi báo tin. Anh ta nghĩ anh ba đẹp trai như thế, thỉ em gái nhất định sẽ rất xinh đẹp. Nhưng anh ta càng hi vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu, em gái của anh ba...Một lời khó nói hết.
Đối phương cho rằng mình che giấu kĩ nhưng Thư Nhan đã phát hiện ra ánh mắt này. Đối với nhan sắc và thân thể này, Thư Nhan cũng không dám nhìn, nhưng nó không làm cho cô tức giận. Việc quan trọng bây giờ là đi bắt kẻ ngoại tình.
Tới khách sạn, cô nhìn thấy Thư Kiến Dương đang đợi cô.
“Diệp Chí Cường mới vào phòng. Trước mắt không cần vội, anh đã tra được một số tài liệu, em xem một chút đi.” Thư Kiến Dương đưa túi văn kiện cho cô.
Thư Nhan nhìn anh ấy rồi cầm lấy túi văn kiện. Tài liệu đầu tiên trong túi là tài sản dưới danh nghĩa của Diệp Chí Cường. Đó là một công ty sửa chữa nhà, bốn căn hộ, hai chiếc xe tải và một chiếc xe ô tô. Cô cảm thấy mình không biết rõ cái gì hết, hay nói bản thân quá tự tin. Diệp Chí Cường vốn không chia tài sản, tất cả tài sản đều dưới danh nghĩa của anh ta, việc này cũng làm cho cô bớt hao tâm tổn sức.
Một phần tài liệu khác là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lý Kiều Kiều. Bọn họ thật không sợ gì, trực tiếp đi khám ở bệnh viện nhân dân. Thai đã được 14 tuần, nghĩa là hơn 3 tháng, chẳng trách anh ta nóng vội như thế.
“Đây là ảnh chụp được. Do thời gian quá vội, anh không chụp được nhiều ảnh. Nhưng anh đảm bảo một lát sẽ chụp được nhiều ảnh.” Thư Kiến Dương sờ cằm, muốn cô mở túi văn kiện ra.
Trong ảnh chụp Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều cùng nhau ăn đồ Tây, nắm tay dạo phố, ngoài ra còn cùng nhau mua đồ cho trẻ con. Những việc này, anh ta chưa từng làm với nguyên thân, bởi vì anh ta cảm thấy đi cùng nguyên thân rất xấu hổ, nên không cho nguyên thân đi ra ngoài.