Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu để anh hai biết được chuyện Thư Nhan muốn ly hôn thì chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa còn dạy dỗ cho hai người một trận, sau đó quay về mách với người lớn trong nhà.
“Anh hai, là em đây. Thư Nhan con nhà chú Hai muốn nhờ anh một chuyện. Đúng rồi, là Thư Nhan con của chú Hai ấy. Cũng không phải chuyện gì to tác đâu anh, dạo gần đây Diệp Chí Cường bận làm công trình quá, mà Thư Nhan lại đang bị bệnh, không thể quay về đón hai đứa nhóc được. Qua hai ngày nữa là trường học mở cửa lại rồi, không thể để lỡ việc học hành của con trẻ được. Cho nên phiền anh đưa hai đứa trẻ lên thị trấn giúp em, em có người quen ở trên đó, cậu ấy có xe riêng nên có thể chở hai đứa nhóc lên thành phố.” Trong nháy mắt Thư Kiến Dương đã bịa ra được một lời nói dối hoàn chỉnh.
“Diệp Chí Cường bận đến nỗi không thể đi đón con sao? Cậu đưa máy cho nó, anh phải nói chuyện với nó mới được. Công việc làm ăn có thể quan trọng hơn con mình sao?” Thư Kiến Ba quở trách nói.
Xém chút nữa Thư Kiến Dương đã không kịp trở tay, suy nghĩ của anh hai và suy nghĩ của anh ấy trước nay không giống nhau. Đang muốn nói thêm thì Thư Nhan ngồi bên cạnh đã nhanh tay tiếp điện thoại.
“Anh hai, là em. Thư Nhan đây.” Thư Nhan đợi đầu dây bên kia kịp phản ứng lại rồi mới nói tiếp: “Công trường đang xảy ra vấn đề về nguyên vật liệu, Chí Cường đã đưa công nhân đến công xưởng để giải quyết rồi. Chỗ đó cách xa tận mấy tỉnh liền, em cũng không liên lạc được với anh ấy, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì em đã không chạy đến nhờ cậy anh ba. Anh hai, anh cũng biết ba mẹ em và ba mẹ Chí Cường không mấy hòa thuận, chỉ cần gặp nhau là xảy ra cãi vã, anh xem…”
“Thôi được rồi, lát nữa anh đến đón cháu.” Thư Kiến Ba nhìn đồng hồ, bây giờ là 1h30, chuyến xe buýt lên thị trấn sẽ bắt đầu chạy từ 2h30, vẫn còn kịp. Anh hai tranh thủ thu dọn một chút, sau đó lái xe máy bắt đầu xuất phát.
“Anh ba, nhìn em đi, chuyện gì cũng phải phiền đến anh.” Thư Nhan có chút xấu hổ, ba mẹ và anh chị em của nguyên chủ thì chẳng nhờ cậy được gì. Nhưng người anh họ hàng xa này lại giúp cô tận tình đến như vậy.
“Đều là anh em trong nhà mà nói như vậy nghe xa lạ quá. Em nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa hai đứa nhỏ đến đây anh sẽ nói với em.” Nhìn thì thấy số lượng vũ trường mà Thư Kiến Dương quản lý không nhiều, nhưng anh phải xử lý rất nhiều việc.
Lái xe máy từ nhà họ Thư đến nhà họ Diệp chỉ mất khoảng mười phút, lúc Thư Kiến Ba chạy đến nhà Diệp Chí Cường thì hai đứa nhỏ đang chơi ở trong sân.
Nghe tiếng xe máy, hai đứa trẻ tò mò nhìn sang. Bà Diệp thì không muốn để hai đứa nó về nhà họ Thư, cho nên hai đứa nhóc không biết đến người chú họ Thư Kiến Ba này.
Hai đứa nhỏ không biết, nhưng bà Diệp thì lại biết, bà Diệp bỏ hết công việc trong tay, chạy ra hồ hởi mời anh ấy vào nhà.
“Thím à, không cần như vậy đâu. Hôm nay cháu đến đây là vì em họ nhờ vả. Chí Cường bận công việc quá, còn em họ thì lại bị bệnh suốt mấy ngày nay. Không phải hai ngày nữa là khai giảng rồi sao? Tình cờ có một người bạn của cháu trên thị trấn vào thành phố làm việc, cậu ấy có xe, cháu định nhờ người ta tiện đường đưa hai đứa nhỏ đi theo.” Thư Kiến Ba không ngồi xuống ghế, chuyến xe buýt lên thị trấn chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ khởi hành, nếu không tranh thủ thì sẽ không kịp mất.
“Diệp Cường và vợ nó vẫn chưa nói với thím, sao nói đi là đi ngay luôn vậy?” Trong lòng bà Diệp cảm thấy có chút gì đó không đúng. Cháu gái thì có thể đón đi, nhưng cháu trai là tâm can bảo bối của bà, một ngày không gặp thì ăn cơm không ngon, lần này đi phải đợi đến năm sau mới được gặp lại.