[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 23: Chương 23: Ly hôn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đơn giản, ly hôn, anh ra khỏi nhà.” Thư Kiến Dương dựa vào phía sau một chút, vểnh chân bắt chéo cà lơ phất phơ nói: “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ đồng ý. Có câu nói không phải của mình thì hàng nghìn vàng cũng tan hết, bằng bản lĩnh của anh, năm ba năm sau lại là hảo hán một phương, anh có thể chờ nhưng cái người Kiều Kiều của anh chờ không nổi nữa rồi?”

Thư Kiến Dương chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Diệp Chí Cường thật sự động lòng, chẳng lẽ thật sự là đùa giỡn ái tình rồi?

“Thư Nhan ở đâu, việc này phải có cô ấy.” Diệp Chí Cường không yên lòng với Thư Kiến Dương.

Ba người ngồi xuống ở quán trà, Thư Nhan nhìn Diệp Chí Cường, cảm thấy không hổ là thế giới tiểu thuyết, có thể làm cho người đàn ông cặn bã thích thật sự vứt bỏ tất cả.

“Tiền trong nhà, phòng ở còn có xe, tất cả đều thuộc về cô, tiền mặt của công ty cũng tương đương với tôi rời khỏi nhà.” Từ sớm khi bị Thư Nhan cầm được chứng cứ, Diệp Chí Cường đã nghĩ ra các loại đối sách, chuyển dời tài sản không được, anh ta tìm luật sư hỏi thăm thuộc về hành động trái luật, để người nhà mẹ đẻ của Thư Nhan có đến ngăn cản cũng không được.

Con rể có tiền và con gái có tiền không giống nhau, cái này nếu như để nhà họ Thư biết Thư Nhan ly hôn có thể đạt được toàn bộ tài sản của anh ta, ước gì Thư Nhan nhanh chóng ly hôn.

Thật ra trong tay anh ta không có nhiều tiền, đều ở trong công trình, cũng chỉ có mấy nhà ở và xe hơi là đáng tiền, công ty không thể mất, anh ta dựa vào cái này để kiếm cơm, vay tiền hoặc là cho vay, chờ hai công trình trong tay hoàn thành thì tiền sẽ trở lại.

Trong đầu Thư Nhan tính toán cấp tốc, sở dĩ có thể chiếm quyền chủ động, một là bởi vì Diệp Chí Cường không có đề phòng đối với nguyên thân một chút nào, đánh anh ta không kịp trở tay, một cái khác là cô mượn thế lực của Thư Kiến Dương, tìm Thư Kiến Dương giúp một hai lần thì còn được, nhiều lần thì cô cũng thấy không tiện.

Mục đích ban đầu đúng là hi vọng có thể cầm được tiền, đi xa khỏi Tây thành, dẫn theo con cái bắt đầu lại từ đầu, đề nghị của Diệp Chí Cường cũng không phải không được.

“Anh ba, có thể tìm người của công ty thẩm định không?” Thư Nhan đồng ý với điều kiện của Diệp Chí Cường.

Bốn căn nhà nhỏ, trừ căn nguyên thân đang ở thì còn có ba căn ở trung tâm chợ náo nhiệt, một gian trong đó có thể làm cửa hàng mặt tiền. Thư Nhan nhìn thoáng qua địa chỉ, ánh mắt của Diệp Chí Cường tốt thật, căn mặt tiền sau này sẽ nằm trên đường dành cho người đi bộ náo nhiệt nhất, chỉ riêng lầu một lầu hai thì tiền cho thuê cũng có mấy chục vạn một năm, hai phòng khác thì sau này đều sẽ bị phá dở, cho dù là tiền bồi thường hay bồi thường nhà đều có lời, một chiếc xe hơi giá trị hai mươi vạn, chỉ những thứ này thì giá trị đã hơn một trăm vạn, công ty được xây dựng cuối năm trước, trong sổ sách chỉ có mười vạn, phần lớn đều được đổ vào công trình, hai công trình trong tay nếu hoàn thành có thể kiếm được hơn ba trăm vạn, tính toán nửa ngày thì công ty có giá trị một trăm năm mươi vạn, toàn bộ tiền mặt của Diệp Chí Cường đều đưa cho Thư Nhan.

“Chờ một chút.” Thư Nhan đột nhiên nhớ tới Diệp Chí Cường còn mua cho Lý Kiều Kiều một căn nhà ở: “Dựa theo pháp luật thì tài sản sau khi kết hôn thuộc về tài sản đồng sở hữu, vậy anh ta đưa căn nhà kia cho người thứ ba, tôi có thể cưỡng chế truy nộp phi pháp không?”

Diệp Chí Cường nghe vậy thì sắc mặt âm trầm: “Thư Nhan, đừng có quá đáng.”

“Quá đáng sao? Cái kia vốn là tài sản đồng sở hữu của chúng ta, anh cầm đi nuôi con hồ ly tinh đó còn nói lý luận gì?” Đã nói ra khỏi nhà thì cho anh ra sạch sẽ.

Diệp Chí Cường hít sâu một hơi, nhà kia mua cũng không đắt, chính là trang trí tốn không ít tâm tư, cho thì cho đi, sau này lại mua một căn là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.