Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại bán căn nhà nguyên thân từng ở và bán cả căn lấy về của Lý Kiều Kiều đang ở là xong, đến lúc đó cô dẫn theo con cái rời khỏi Tây thành, tìm một thành phố không ai biết bắt đầu lại từ đầu.
Không biết Diệp Chí Cường đã làm gì, ba ngày sau, đúng hạn trả một triệu hai, Thư Nhan và anh ta chính thức ký tên ly hôn.
“Số tiền này phần lớn là cho hai đứa nhỏ. Thư Nhan, đừng bị anh họ và mẹ cô lừa.” Diệp Chí Cường ký tên, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.
Tài sản phấn đấu lâu như vậy, mới đó đã thuộc về tay bà vợ già, còn bị cô lấy đi bằng cách này, Kiều Kiều cũng bị mang tiếng xấu.
“Chuyện này không phiền anh phải lo.” Sau khi cầm giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, đưa túi giấy bên cạnh cho Diệp Chí Cường: “Ảnh chụp và đoạn phim ở đây. Diệp Chí Cường, từ nay về sau hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”
Ra khỏi cục dân chính, Diệp Chí Cường thấy Thư Kiến Dương lái xe của mình, khóe miệng anh ta giật giật, hừ một tiếng, xoay người đi thẳng.
“Ba…” Diệp Thiên Bảo trong xe thò đầu ra gọi.
Cơ thể Diệp Chí Cường khựng lại, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà đi tiếp.
“Ba…” Diệp Thiên Bảo lại gọi một tiếng, vẫn không thấy ba mình quay lại.
Trẻ nhỏ không hiểu gì, người lớn dạy gì thì biết đó. Bà cụ Thái luôn nói với bọn trẻ rằng, ba của bọn chúng ở bên ngoài vất vả kiếm tiền nuôi chúng, đối xử tốt với bọn chúng thế nào đại loại. Cho nên cho dù không gặp người ba Diệp Chí Cường này, hai đứa nhỏ vẫn rất kính trọng anh ta.
Diệp Thiên Bảo òa khóc hu hu. Thư Nhan ôm lấy cậu bé, vỗ nhẹ vai cậu. Mấy ngày nay Diệp Thiên Bảo thường xuyên khóc nức nở, cô cũng không để ý nhiều. Nhưng hôm nay thì khác, Diệp Chí Cường sẽ không còn nữa. Trong mắt bọn nhỏ, dù sao anh ta cũng là ba của chúng, huống chi Diệp Thiên Bảo còn nhỏ như vậy, có thể biết gì chứ?
“Sau này mẹ sẽ chăm sóc con và chị gái.”
Diệp Thanh Thanh dè dặt nắm chặt vạt áo của Thư Nhan, em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng thật ra cô bé đã biết không ít chuyện. Ba không cần mẹ và bọn chúng, cũng giống như ba của Đại Nữu ở trong thôn, không cần mẹ của Đại Nữu, hơn nữa còn tìm cho Đại Nữu một người mẹ mới.
Buổi tối, Thư Nhan biết được từ Thư Kiến Dương, một phần tiền của Diệp Chí Cường là tiền cho vay, phần còn lại là mượn ở chỗ người khác. Xem như là vay nặng lãi, bây giờ đang nợ nần chồng chất.
“Em không cần lo cho anh ta. Chỉ cần anh ta không giở trò, cố gắng hoàn thành hai công trình trong tay, nhận tiền công trình là có thể trả hết nợ.” Thư Kiến Dương cho là Thư Nhan mềm lòng, dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, còn có hai đứa con với nhau.
Không ngờ Thư Nhan lại lắc đầu, cực kỳ không vui nói: “Em không ngờ anh ta còn có cơ hội trở mình.”
Thư Kiến Dương: …
“Vậy em định làm gì?” Thư Kiến Dương cảm thấy mình chưa đủ hiểu biết về Thư Nhan.
“Anh ba, không phải anh muốn mở công ty xây dựng sao? Sao không nhân cơ hội này cướp công trình trong tay Diệp Chí Cường?” Thư Nhan càng nghĩ càng cảm thấy khả thi: “Bây giờ anh ta không có vốn lưu động, chỉ cần xảy ra một chút vấn đề là không thể vận hành được. Không nói đến những người khác, mà những người trong ê kíp của anh ta, anh không nóng mắt sao?”
Lời này khiến Thư Kiến Dương động lòng. Hai ngày nay anh ấy phát hiện tìm cu li không dễ, thợ có tay nghề lại khó tìm. Muốn dựng sân khấu diễn hí khúc, sân khấu đã có, nhưng không có nghệ sĩ thì làm sao hát được?
“Anh cũng đã nói, hai công trình kia cũng không tệ lắm, nếu như anh có thể tiếp nhận thì sẽ kiếm được bộn tiền.” Thư Nhan cảm thấy đây là một cơ hội tốt.