Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ấy suýt chút nữa đã làm Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương tức chết, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tử Hương hùng hổ tức giận đưa con trai tới.
“Chuyện này trong lòng con nắm chắc.” Không tìm Thư Kiến Ba thì tìm ai? Ba đứa con trai của bà đứa nào đứa nấy cũng vô dụng, có thể đón con từ nhà họ Diệp sao?
“Cân nhắc cái đách, mày có thể cân nhắc cái gì chứ?” Lâm Tử Hương lập tức nổi trận lôi đình: “Mày thì biết cái gì? Sao tao lại có thể sinh ra đứa con vô dụng như mày chứ? Ngay cả một thằng đàn ông cũng không giữ được. Diệp Chí Cường đâu? Nó ở đâu? Tao đi tìm nó. Có phải nó không cần vợ con nữa không. Nhà họ Thư chúng ta không dễ bắt nạt.”
“Lát nữa anh ta sẽ về ăn cơm trưa, đến lúc đó mẹ nói với anh ta cho tốt.” Cô nói xong, Lâm Tử Hương lập tức ỉu xìu.
Bà ta chính là một người trong gia đình bạo ngược. Đối với hai đứa con gái thì gọi đến là đến bảo đi là đi, nhưng đối đầu với Diệp Chí Cường thì sợ vô cùng, rắm cũng không dám thả.
“Mày thì có bản lĩnh rồi, bảo anh họ mày giúp mày đón con. Nếu không phải đúng lúc Chí Cường gọi điện thoại về nhà thì nó cũng không biết con mình đã vào thành phố.” Ánh mắt Lâm Tử Hương đảo một vòng, thấy trên bàn không có một chút trái cây, mặt bà ta xụ xuống: “Đến cả buổi trời mà cũng không biết lấy một chút trái cây ra cho bọn tao giải khát.”
“Diệp Chí Cường vẫn luôn nuôi gái ở ngoài. Con nghe lời mẹ mắt nhắm mắt mở, trong lòng như có dầu sôi. Con cũng là con gái của mẹ, tốt xấu gì mẹ cũng nên đau lòng vì con một chút.” Thư Nhan cố tình lau mắt, nghẹn ngào nói: “Đón bọn trẻ cũng là hết cách rồi. Diệp Chí Cường không có ở nhà, con muốn đón bọn nhỏ về. Tốt xấu gì anh ta cũng thường xuyên trở về thăm con cái một chút, con cũng có thể gặp người ta.”
Trong mắt Lâm Tử Hương, con cái là vũ khí tốt nhất để buộc chặt người đàn ông, bà ta lập tức vui mừng nói: “Coi như cũng có đầu óc.”
Sau đó lại trừng mắt nhìn cô: “Nói gì thế này, sao mẹ lại không thương mày chứ? Đàn ông đều có tính cách như thế, chẳng phải ngay cả những người đàn ông bất tài trong thôn chúng ta còn muốn ra ngoài tìm phụ nữ sao? Huống chi là Chí Tường có tài như vậy. Mày xem mấy người chị em của mày, bây giờ có ai nở mày nở mặt như mày không? Ở nhà cao cửa rộng*, ngồi xe ô tô, mỗi tháng chồng đều đưa tiền. Hơn nữa trước giờ còn không động tay động chân. Mày xem Anh Tử kế bên nhà chúng ta, mỗi đêm đều bị chồng nó đánh cho gào khóc. Mẹ thấy mày sống quá thoải mái nên mới có thể suy nghĩ lung tung.”
(*) Nguyên văn 小洋楼 (tiểu dương lâu): chỉ những kiến trúc được thiết kế theo phong cách Đông Dương (Indochine Style), một kiểu kiến trúc được yêu thích ở Trung Quốc.
Thư Nhan: …
“Chị ba, em đói.” Thư Kiến Tường run đùi buồn chán. Thấy mẹ và chị ba nói gần xong thì hô lên giống như một ông lớn.
“Đúng. Mẹ với em mày vì chút chuyện của mày mà ngồi xe cả buổi trời, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn. Mau đi nấu cơm đi, đừng để em trai mày đói.” Lâm Tử Hương nghe con trai kêu đói thì đau lòng.
“Không phải mọi người không biết, Chí Cường vẫn luôn không thích con lấy tiền chu cấp cho nhà mẹ đẻ. Lát nữa anh ta trở về gặp hai người thì…” Thư Nhan khó xử nhìn bọn họ.
Lâm Tử Hương hận không thể đánh Thư Nhan mấy cái: “Đồ vô dụng, nhiều năm như vậy mà ngay cả nhà cũng lo không được.”
Tuy nói vậy, nhưng thật sự bản thân Lâm Tử Hương cũng sợ Diệp Chí Cường. Thằng nhóc đó là một kẻ đần độn, nếu làm loạn lên thì thật sự không nể mặt ai.
“Lộ phí đi tới đi lui thì trả lại tao. Còn tiền ăn cơm, mày không nấu cho bọn tao ăn thì dù sao cũng phải bỏ tiền mua cho bọn tao ăn.” Tóm lại nếu không nhận được tiền thì bà ta sẽ không đi.