Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay bọn trẻ ăn rất nhiều bánh kem ở trung tâm bất động sản nên đến tối không muốn ăn gì cả, Thư Nhan chỉ nhắm nháp quả cà chua xem như xong bữa tối.
Diệp Thanh Thanh ngủ bên cạnh, hóa ra lúc còn ở quê con bé vẫn thường hay ngủ một mình lại không sợ hãi, Diệp Thiên Bảo ngủ cùng với Thư Nhan, vừa bước lên giường thì cứ nhảy liên tục, phản gỗ của giường bị cậu bé nhún nhảy kêu lên thình thịch.
“Thiên Bảo, nhanh đi ngủ đi ngày mai mẹ dẫn con đến nhà mới chơi.” Thư Nhan thu lấy áo quần ở ngoài ban công quay vào kiềm chế con giận mềm mỏng nói.
Cuối cùng bây giờ đã hiểu tại sao rất nhiều phụ nữ sau khi kết hôn sinh con thì tính cách trở nên khó chịu, thật sự không phải muốn phát hỏa mà vì là thật sự quá mệt, bây giờ cô ấy cũng được cho là người có tiền, nếu như thêm vào chuyện tiền không có nữa thì Thư Ngôn không dám tưởng tượng mình sẽ sống như thế nào.
“Không được phép nhảy nữa, nhảy nữa là mẹ giận đấy.” Căn bản là bây giờ Thư Nhan không nhớ ra chuyên gia nuôi dạy trẻ con nói gì mà không được nói không với trẻ con, không được de dọa, phải từ từ giảng đạo lý với bọn chúng, thật sự khi đối diện với thằng quậy như thế này cứ cho chuyên gia đến thử? Nhìn thử xem chuyên gia có thể khiến thằng quậy đó ngồi xuống nghe giảng đạo lý được hay không?.
Sau cùng Diệp Thiên Bảo cũng không nhảy nữa khi nhìn thấy Thư Nhan nghiêm mặt lại mà ngoan ngoãn nằm xuống: “Mẹ ơi con khát rồi.”
“…” Thư Nhan ngồi dậy rót cho cậu bé một ly nước, đợi cậu bé uống xong đem lu đi cất, vừa quay về giường nằm xuống.
“Mẹ, con muốn đi tiểu, con muốn đi tiểu…”
“…” Thư Nhan ôm cậu bé vào nhà vệ sinh đi tiểu xong quay lại mới đặt lưng xuống.
“Mẹ ơi con ngủ không được.”
Thư Nhan trực tiếp tắt đèn nhét Diệp Thiên Bảo vào trong chỗ ngủ: “Ngủ nhanh cho mẹ, nếu không ngày mai để con ở lại một mình trong nhà mẹ chỉ đưa chị hai đi chơi thôi.”
Làm ồn một hồi lâu rồi cũng phải đi ngủ, Thư Nhan giảm bớt đi nỗi bực dọc, người ta có câu nuôi con mới biết lòng cha mẹ, câu này một chút cũng không sai, không nuôi con cái thực sự không biết có con mệt như thế nào.
Nghĩ đến các bạn học, các đồng nghiệp của cô ấy vừa đi làm vừa chăm sóc trẻ con lại còn nấu ăn giặc áo quần, vì vậy lúc trước cô ấy không kết hôn là sự lựa chọn sáng suốt.
Trời hừng sáng hai đứa trẻ vẫn còn ngủ, sau khi Thư Nhan đánh răng rửa mặt xong thì đi mua đồ ăn sáng về, vừa về đến nhà mặt trời mới nhô lên, cô ấy kéo hai đứa trong chăn ra, hôm nay phải đi đến xem nhà mới, nếu không đi xem qua một tí thì Thư Nhan không yên tâm.
Chìa khóa khu chung cư đã đưa cho Thư Nhan rồi, khi bọn họ đến thì các thầy thợ đã ở bên trong làm việc, nhìn thấy Thư Nhan cai thầu vội chạy đến: “Bà Thư đến xem nhà sao?”
“Đúng vậy, mang bọn trẻ đi trường mầm non nên thuận đường đến đây xem nhà một lúc.” Thư Nhan cười, đi xem xong phòng ngủ chính rồi đưa hai đứa trẻ xem phòng riêng của bọn chúng.
“Thanh Thanh, cái này sau này là phòng của con, mẹ chuẩn bị mua cho con rèm cửa và ga giường vỏ chăn đều màu hồng, hay là con thích màu khác đều có thể nói với mẹ, đây là tủ áo quần, bàn sách và tủ sách trang trí xong thì lại mua, con còn muốn gì nữa không?”
Diệp Thanh Thanh nhìn phòng mình đầy thích thú, không ngờ rằng con bé lại có phòng của riêng mình, hơn nữa mẹ nói mua toàn đồ mới cho con bé, lại còn màu hồng nữa chứ.
“Con…” Diệp Thanh Thanh mạnh dạn nói: “Con có thể có một con búp bê vải được không?”
Có một lần ở nhà cậu mợ con bé nhìn thấy ở đầu giường em họ có một con búp bê vải và rất thích, chỉ là vẫn luôn không dám nói.
“Đương nhiên là có thể.” Yêu cầu hợp lý của trẻ con thì lúc nào Thư Nhan cũng đáp ứng.