Thập Niên Hoa Hạ Niên

Chương 4: Chương 4




Trở lại căn nhà đầy hoa lê, ta thấy Thư Lê đang ngồi trên ghế may y phục cho ta, hắn không nhìn thấy gì, lục lọi vật liệu may mặc, từng đường khâu thật chậm, có lúc kim đâm vào tay hắn dường như không thấy đau, sắc mặt một chút cũng không đổi, dùng bàn tay đo đạc chiều dài, đến khi cảm thấy thích hợp thì bắt đầu se chỉ luồn kim.

Ta hết ăn lại nằm, cơm là Thư Lê nấu, y phục là Thư Lê may, ta nghĩ, Thư Lê tiên sinh rất có tố chất làm tiểu tức phụ, nếu không có hắn quan tâm bao bọc ta, chỉ e rằng ta đã chết từ lâu.

Ta rón ra rón rén đi tới, ôm lấy nửa người Thư Lê từ phía sau, cười hì hì nói vào tai hắn: “Người mù, ngươi không nhìn thấy bộ dạng của ta, tại sao bộ y phục nào ngươi cũng làm được vừa người?”.

Thư Lê tựa hồ như không ngờ rằng hôm nay ta lại trở về sớm như vậy, lúc ta ôm lấy hắn, thân thể hắn cứng đờ, cho đến khi nghe được thanh âm của ta mới từ từ mềm nhũn ra.

“Ta không có mắt, nhưng có tâm, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của ngươi”.

Ta có chút căng thẳng, do dự nhiều năm trong lòng rốt cuộc nói ra: “Thư Lê, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi, ta chắc chắn sẽ chữa lành được đôi mắt của ngươi, để ngươi có thể nhìn thấy ta, cũng nhìn thấy được phong cảnh của thế gian này. Ngươi không nên cứ ở mãi nơi này, ngươi chờ mười năm, mười năm không hề có ai tới, năm sau cũng sẽ không có ai tới đâu”.

Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, trên môi mấp máy gì đó nhưng lại hồi lâu không có lên tiếng.

“Thư Lê?”.

“Ngươi làm sao biết người đó sẽ không tới?”. Thư Lê nhẹ giọng hỏi.

Ta nghĩ Thư Lê đang mang trong mình chấp niệm.

Thôi thôi, ai bảo ta là người tới sau.

“Ngươi có nghĩ trên đời này có thần tiên không? Hôm nay ta thấy một quái nhân đạp bảo kiếm từ trên mây đáp xuống, rất không đàng hoàng, lại tự nhận mình là thượng thần, ngươi cảm thấy có buồn cười không?”.

Ta vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Thư Lê, chỉ thấy tay hắn run lên, chiếc kim khâu đã đâm vào tay hắn.

Ta không ngờ phản ứng của hắn lại mạnh như vậy, chiếc kim đâm thật sâu, ta không khỏi đau lòng.

Hắn lại khôi phục thần sắc bình tĩnh, cười nhạt hỏi: “Người đó nhất định là một nam tử tuấn mỹ, ngươi đối với hắn nhất kiến chung tình, mà hắn vừa thấy ngươi thì không thể kìm lòng được, để tiên sinh ta đoán xem, hắn ôm ngươi hay là hôn ngươi?”.

Ta vô cùng kinh ngạc, người mù này giống như đã nhìn thấy tận mắt mọi việc vậy, ta cảm thấy có chút khó chịu: “Ta là loại người tùy tiện như vậy sao? Người mù, tại sao ngươi lại nghĩ ta như thế?”.

Thư Lê cúi đầu, thanh âm mang chút khổ sở nói: “Khi nãy lúc ngươi lặng lẽ đứng ở phía sau lưng ta rồi ôm lấy ta, ta nghe được hơi thở của hắn”.

Hắn nhướng mày, vẻ cô đơn.

Ta lắc đầu, định lôi chéo áo của hắn giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích giống như là che giấu, cho nên ta không lên tiếng.

Thư Lê từ từ đứng lên, lần mò bước vào bên trong phòng.

Ta hướng về phía bóng lưng của hắn, hỏi: “Thư Lê, ngươi và hắn quen biết nhau sao?”.

Thư Lê vẫn bước đi, không hề lên tiếng.

Ta không phải người ngốc, rất nhiều năm qua tướng mạo của Thư Lê không thay đổi, hoa lê trong viện nở mãi không tàn, hắn không ra khỏi cửa nhưng khi ta đến luôn có rượu ngon thức ăn ngon, mắt của hắn tuy không thấy nhưng công phu của hắn lại rất cao thâm, đây không phải là chuyện thường.

Ta thần không sợ, quỷ không sợ, lưu manh cũng không để vào trong mắt.

Cũng là bởi Thư Lê khiến ta không sợ hãi.

Thời gian mười năm, từ khi bắt đầu ở đây, ta đã không rõ lắm, đến tột cùng là hắn ở theo ta hay là ta ở theo hắn?

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề nói cho ta biết hắn là ai.

Ta cố ý hỏi: “Người mù, ta thấy tên thần tiên kia rất vừa ý ta, dù sao ngươi cũng không lập gia đình với ta, nếu như ta gả cho hắn, ngươi thấy thế nào?”.

Thư Lê ngây người, sau đó mặt không biến sắc nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý”.

Ta căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: “Vậy ngươi nghĩ cách làm sao mau chóng giúp ta được gả cho hắn, như vậy ngươi cũng không cần phải hầu hạ ta như bây giờ nữa”.

Thư Lê lại nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không hề cười, thanh âm lạnh lẽo, vẫn nói câu kia: “Chỉ cần ngươi nguyện ý”.

Chương 5

Ta chẳng qua chỉ vì tức giận mà nói với Thư Lê như vậy, hắn lại chuẩn bị giúp ta như thật, đầu tiên là sắm sửa y phục cho ta, sau đó dạy ta lời nói cử chỉ phải làm sao mới giống như khuê nữ đại gia, sau đó lại đưa ta một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo. Sau mấy ngày dựa vào sự an bài của hắn, ta cũng bắt đầu có bộ dạng tốt hơn.

Ta trở nên nghe lời, ôn nhu, cười không hề nhe răng.

Nhưng Thư Lê là người mù, mặc dù ta là do hắn một tay đào tạo nhưng hắn lại không thể thấy bộ dạng của ta sau khi trở thành thục nữ, ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

“Thư Lê, ngươi nhất định là thần tiên sống trời ban cho ta”, ta lấy ống tay áo che miệng cười, làm bộ dạng thục nữ: “Hắn là một vị thần rất có địa vị, nếu như ta có thể gả đi, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi”.

Thư Lê cười nhạt: “Không cần”.

Tĩnh Uyên rất vừa ý ta, không lâu sau đã tìm tới chỗ ở của ta và Thư Lê, ta chuẩn bị xong mọi thứ, đi theo sau Thư Lê, vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Tĩnh Uyên.

“Lưu Ngọc…”, hắn nhìn ta lại gọi cái tên này.

Ta nhìn hắn: “Những gì ngươi nói ta đều đã quên, ta không nhớ rõ Lưu Ngọc, ngươi gọi ta A Bạch được không?”.

“A Bạch?”, Tĩnh Uyên hỏi, lại đánh mắt nhìn sang Thư Lê.

Thư Lê rõ ràng không nhìn thấy, lại giống như biết hắn nhìn mình, mở miệng nói: “Ngươi không phải nói một lòng muốn đợi nàng sao? Nếu như Lưu Ngọc đã không còn là Lưu Ngọc, ngươi có thể vì nàng mà hy sinh thế nào?”.

Sắc mặt của Tĩnh Uyên có chút rung động: “A Bạch, ta không vội, ta sẽ để cho nàng từ từ suy nghĩ”.

“A”, ta mơ màng gật đầu, rất muốn biết bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì.

Thư Lê cầm tay ta, đưa tới tay của Tĩnh Uyên, giống như phó thác một điều gì đó rất lớn, sau đó nắm chặt tay của hai chúng ta, thần sắc vô cùng thoải mái: “Các ngươi đi đi”.

Một khắc kia, ta nhìn thấy rõ ràng sự đau thương của hắn.

Ta sóng vai cùng Tĩnh Uyên ra khỏi cửa, quay đầu lại cáo biệt Thư Lê, Thư Lê cười với ta, có chút thê lương: “A Bạch, ngươi nói đúng, cho dù ta có chờ bao lâu thì người đó cũng không tới”.

Ta động lòng, không bận tâm thần sắc của Tĩnh Uyên, kéo lấy tay áo hắn nói: “Người mù, ngươi có bằng lòng lấy ta không?”.

Thư Lê lắc đầu, lại đem tay ta đặt vào tay Tĩnh Uyên: “Đồ ngốc, người đã tới rồi, ngươi lại hồ đồ gì thế?”.

Ta cùng Tĩnh Uyên đi.

Tĩnh Uyên nói với ta rất nhiều chuyện về Lưu Ngọc ngày xưa. Hắn nói Lưu Ngọc vốn là viên ngọc thạch núi Côn Luân, sau nhiều năm tháng tu thành hình người.

Yêu tinh ở Côn Luân phần lớn là do tiên vật hoặc tiên thảo tu thành, cho nên không có yêu khí, chủ yếu là tu tiên. Mà thần tiên Côn Luân hạ phàm có rất nhiều, cứ như vậy, yêu không hại người, người không giết yêu, cho nên thần yêu vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Tĩnh Uyên lúc đó còn chưa phải thượng thần, hắn chỉ là một chân quân.

Lưu Ngọc thầm mến Tĩnh Uyên rất nhiều năm.

Ta cứ lặng yên nghe, lại nghĩ tới hắn nói ta chính là Lưu Ngọc, liền đỏ mặt, thật là quá thất bại, còn nói là thầm mến, rõ ràng đã như vậy rồi.

“Lưu Ngọc, à ta nói tại sao ta lại biến thành bộ dạng này?”.

Tĩnh Uyên lại tiếp tục kể.

Tình cảm của Lưu Ngọc cảm hóa được Tĩnh Uyên, nhưng Tĩnh Uyên vì tu tiên, không thể động tình, vậy nên luôn bỏ mặc Lưu Ngọc, Lưu Ngọc thấy vậy không quấy rầy hắn nữa, để hắn yên tâm tu luyện.

Nhưng khi Lưu Ngọc biến mất, Tĩnh Uyên mới hiểu được mình đã sớm động tình với Lưu Ngọc, vô luận là tu như thế nào cũng không thành.

“Thì ra ta lại là kẻ gây ra tội lớn”, ta vừa cười nhạo vừa nhìn Tĩnh Uyên đang ngồi trên mây trắng: “Nhưng hiện tại ngươi đã tu thành rồi, quả thực rất lợi hại”.

Tĩnh Uyên nhìn ta hồi lâu: “Là nàng giúp ta nên ta mới tu thành”.

“Ta là yêu, làm sao có thể giúp ngươi?”.

“Nàng giúp ta chặt đứt tình duyên”, Tĩnh Uyên trầm mặc nói, ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương: “Lưu Ngọc, nàng đã tự vẫn, chặt đứt tình duyên của ta tại đó”.

Ta ngẩn người, sau đó cười cười lắc đầu: “Không thể nào, ta làm sao có thể ngốc như vậy?”.

Tĩnh Uyên nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Tất cả đều là tại ta, là ta không tốt, ngày đó ta tu tiên không được liền đổ hết lỗi lầm cho nàng. Lúc đó là ta quá phiền não, ta vốn đã nghĩ không tu nữa, cứ như vậy sống với nàng ở Côn Luân. Không ngờ nàng lại thành toàn cho ta, tự đánh tan hết tu vi giúp ta thành thần”.

Tâm ta băng lạnh lại: “Cho nên ngươi đã tu thành?”.

“Ta nghĩ nàng đã hồn phi phách tán, không muốn phụ tâm ý của nàng vậy nên đã bế quan tu thành thượng thần”.

Ta thở phào một hơi, đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại tại ánh mắt của hắn, ta cảm thấy được ánh mắt của hắn là đẹp nhất, giống như bảo thạch vậy.

Ta đối với mấy lời nói của hắn hoàn toàn vô cảm, chỉ có điều, ta cảm thấy nếu như Thư Lê cũng có một đôi mắt như vậy thì thật tốt.

Tĩnh Uyên mang theo ta ngồi trên mây đi khắp nơi ngắm phong cảnh, ta nghĩ nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy, khi trở về nhất định phải kể cho Thư Lê nghe.

Những gì hắn không thấy được, ta sẽ nhìn giúp hắn, những nơi hắn không tới được, ta sẽ tới thay hắn.

Nhưng sau khi trở lại tiểu viện, ta lại không thấy Thư Lê.

Hắn mười năm qua đều không rời khỏi cái sân này, vô luận là ta có rời đi lâu như thế nào, hắn vẫn luôn ở đây đợi ta.

Hắn không đợi nữa sao?

Chương 6

Trước giờ chưa bao giờ ta khủng hoảng như thế.

“Thư Lê…”, ta giống như một du hồn chạy khắp nơi gọi tên hắn.

“Người mù…”, ngươi đã đi đâu, tại sao không mang ta theo?

“Tiên sinh…”, ta đây mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng còn có thể làm con mắt của ngươi.

Thiên hạ này quá lớn, ta không tìm được hắn.

Hết lần này tới lần khác đám người Tiền gia truy đuổi ta.

Ta không có tâm trí dây dưa cùng bọn chúng, quay đầu bỏ chạy, vượt qua một con phố, lại một cái ngõ, cuối cùng đã bỏ rơi được bọn chúng, nhưng ở cuối ngõ lại nhìn thấy lão đạo trước kia.

Lão đạo cầm chiêu hồn phiên và cây kiếm gỗ đào.

Ta kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thư Lê sao?”.

Lão đạo lắc đầu.

Ta lại nói: “Lần trước không phải ngươi đã tới trừ ma trong tiểu viện đầy hoa lê đó sao? Nam nhân ở cạnh ta chính là Thư Lê, hắn luôn mặc áo bào trắng, ánh mắt không được tốt, ngươi đã quên rồi sao?”.

Lão đạo cười, lông mày trắng giương lên: “Hôm đó ở trong viện ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi, đâu có người khác?”.

Ta giống như bị sét đánh: “Không thể nào, hắn vẫn ở bên cạnh ta mà”.

“Một mình ngươi nhìn vào hư không cười nói, ta nói ngươi bị ma quấn thân, ngươi còn không tin, mắng ta là đồ lừa bịp”.

“Không phải… hắn và ta nương tựa vào nhau đã mười năm, hắn làm sao có thể là ma?”, ta cúi đầu lẩm bẩm.

Lão đạo lại tiến lên, xoa xoa đầu ta, thở dài nói: “Thiên nhãn của ta đã hỏng, không thấy được hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, ta biết hắn ở cùng ngươi, thế nên không có làm phép thực sự, sợ rằng quấy rối hồn phách của hắn”.

“Lão đạo, ngươi nói gì ta không hiểu?”.

“Ngọc yêu sau khi tan hết tu vi, chỉ có thể hồn phi phách tán, nếu như không phải nhờ có hắn, làm sao ngươi còn có thể sống?”.

Ta mở to đôi mắt, đe dọa nhìn ông ta: “Ngươi cũng biết những điều đó?”.

Lão đạo lắc đầu cười: “Ngươi nên hỏi lòng của ngươi”, dứt lời, hắn vung cây phất trần, chỉ vào ngực của ta nói: “Hỏi nó rốt cuộc đã quên cái gì, đã bỏ rơi cái gì”.

Ta không biết nên trả lời thế nào.

Bởi vì tim ta sớm đã không còn, một khắc biết được Thư Lê đã rời đi, tâm của ta cũng không còn.

Ánh mắt lão đạo xót thương nhìn ta: “Ngọc thạch rơi xuống nhân gian vốn đã tan xương nát thịt, lại trở thành một nữ đồng bảy tuổi, trưởng thành giống như người phàm trần, có lẽ hắn không nghĩ tới ngọc thạch kiếp trước không yêu hắn, nhưng sau khi hắn chết sẽ yêu hắn”.

“…”, ta kinh ngạc nhìn lão đạo: “Nói cho ta biết hắn chết như thế nào?”.

“Hắn và Diêm Vương đã định ra khế ước, dùng cái chết của hắn để đổi lấy sự sống cho ngươi. Trong khế ước, hắn giữ được hồn phách của mình trong mười năm, mà hiện tại chính là năm thứ mười. Một quỷ hồn, hắn có thể chờ đợi cái gì? Hắn cho tới bây giờ vẫn không hiểu, cũng nhìn không thấu”.

Trong nháy mắt, ta bỗng hiểu ra tất cả.

Hiểu tại sao năm đó khi ta tỉnh lại trong miếu lại trong bộ dạng một nữ đồng, trí nhớ hoàn toàn trống rỗng.

Hiểu vì sao năm đó ta vừa ngẩng đầu lại thấy Thư Lê híp mắt cười.

Hiểu tại sao hắn chưa bao giờ đáp ứng lời cầu hôn của ta.

Hiểu được vì sao mười năm nay hắn đợi người mà không đợi được.

Lần đầu tiên trong mười năm ta khóc mà không phải là ở trước mặt Thư Lê.

Lão đạo xoa đầu ta, thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi nhớ hắn sao? Ta có thể cho ngươi nhìn thấy hắn”.

Chương 7

Ta từng bước từng bước đi trên cầu Nại Hà.

“Thư Lê, Thư Lê, Thư Lê…”.

Lão đạo nói, chỉ cần ta liên tiếp gọi như vậy, trước lúc hắn hồn phách phi tán có thể nghe thấy, nhất định ta sẽ nhìn thấy hắn.

Trong bóng tối, chung quanh lập lòe những ánh sáng xanh, lão đạo nói đó là những linh hồn.

Linh hồn không có nơi về, linh hồn chờ tiêu tán, linh hồn không tìm được nhà, linh hồn không có ai yêu, tất cả đều có chung một hình dạng.

Thư Lê chỉ là một đạo quang trong đó.

Lòng ta đau quặn, đôi mắt ngấn nước, tìm hắn trong những ánh sáng mờ ảo kia.

Trong ánh trăng mờ ảo, tay ta bỗng bị một người nắm lấy, ta căng thẳng, nghiêng người thất thanh gọi: “Thư Lê!”.

“Là ta!”, thanh âm của Tĩnh Uyên vang lên bên tai ta.

Ta thất vọng, nói với hắn: “Ta tìm Thư Lê”.

“… Được, ta cùng nàng tìm”. Tĩnh Uyên nắm tay ta, thanh âm nhàn nhạt cô đơn. Trong bóng tối, ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn.

“Cảm ơn”.

Chúng ta sóng vai xuyên qua vô vàn ánh lục quang kêu tên Thư Lê nhưng Thư Lê lại không hề xuất hiện.

Không lâu sau đó, một phụ nhân cầm đèn đi tới.

“Mạnh bà, đã lâu không gặp”, Tĩnh Uyên hỏi thăm đường: “Bà có nhìn thấy con hoa lê yêu nào không?”.

Mạnh bà nhìn về phía ta: “Nha đầu, Thanh Dương lão đạo mười năm trước đã cùng ta đánh cuộc, hắn cuộc ngươi chắc chắn mười năm sau sẽ tới nơi này tìm người, hôm nay ta thua, nhưng nói đến quy củ, ngươi đến đây tìm người, nếu không uống canh Mạnh bà thì sẽ phải nhìn lại quá khứ của mình”.

“Ta không muốn xem gì cả, ta muốn tìm Thư Lê”.

Mạnh bà lắc đầu: “Quy củ không thể phá được”.

“Như vậy…”, ta rút tay ra khỏi tay Tĩnh Uyên, hỏi: “Ta không nhìn của ta, ta muốn nhìn lại quá khứ của Thư Lê”.

Mạnh bà cau mày: “Chuyện này chưa có tiền lệ”.

Ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tĩnh Uyên.

Tĩnh Uyên thở dài: “Mạnh bà, cho nàng xem một chút đi, thật ra thì, ta cũng rất tò mò”.

Mạnh bà dẫn chúng ta tới bên đá Tam Sinh, cho chúng ta vào bên trong gọi tên Thư Lê.

Đá Tam Sinh bóng loáng dần biến thành một chiếc gương.

Ta nhìn thấy hắn.

Năm ấy xuân phong ấm áp, một đóa hoa lê nở ra trên cành cây.

Một trăm năm qua đi, mặc cho thời gian thay đổi, đóa hoa lê vẫn không tàn.

Ta thấy lão đạo giơ kiếm lên, nói cây lê thành tinh, nhất định phải diệt nguyên thần.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ta thấy được mình nhảy ra trước mặt lão đạo, làm phép phong bế thiên nhãn của hắn, bảo vệ gốc lê xinh đẹp kia.

Ta thấy ta đứng dưới tàng cây cười ha hả: “Hoa lê à hoa lê, ta cứu ngươi, mạng ngươi là của ta, sau này ngươi cùng ta vào nam ra bắc dạy dỗ đám đạo sĩ”.

Ta thấy bông hoa lê bay xuống, biến thành thiếu niên tuấn mỹ, hành lễ với ta: “Ta là Thư Lê, tạ ơn cứu mạng của người”.

Ta thấy ta cùng Thư Lê ngày đêm làm bạn, không màng chuyện tu tiên.

Ta thấy Thư Lê và lão đạo được ta dạy dỗ kia trở thành bạn tốt, một yêu một đạo thỉnh thoảng tụm lại một chỗ tâm sự bàn chuyện, Thư Lê hỏi lão đạo, ta yêu nàng, làm sao bây giờ?

Ta thấy lúc ta ngủ Thư Lê đắp chăn cho ta, lúc ta phiền muộn uống rượu cùng ta, lúc ta không ở bên cạnh hắn, hắn chỉ ngửa mặt lên bầu trời ngẩn ngơ.

Ta thấy Thư Lê lén viết thơ tình tặng ta, giấu trong tay áo mấy lần định đưa, nhưng ta lại nói với hắn ta yêu Tĩnh Uyên.

Ta thấy hắn một mình đem tờ giấy đó đi đốt.

Ta thấy được mình vì tan hết tu vi mà mù hai mắt, Thư Lê cho ta đôi mắt của hắn.

Ta thấy được Thư Lê cùng Diêm Vương giao dịch, buông tha cho ta, đem linh hồn còn hấp hối của ta đưa tới nhân gian.

Ta thấy được niên kỷ trong khế ước kia: mười năm.

Hình ảnh ngưng hẳn, Mạnh bà đi tới bên cạnh vỗ vai ta: đã đến giờ.

Mạnh bà vừa giơ tay chỉ về phía bóng tối u ám, một loạt ánh lục quang trôi qua bỗng biến thành Thư Lê.

“Người mù!”, ta lảo đảo bước tới, muốn ôm thân thể dần tiêu tán của hắn.

Thư Lê dùng cánh tay mờ ảo của hắn chạm vào mặt ta: “A Bạch”.

“Thư Lê, ta tới tìm ngươi”.

“Nhưng ta là quỷ, ta chỉ còn một chút thời gian… ta sẽ không tồn tại nữa”.

“Chỉ cần ngươi nguyện ý cưới ta, cho dù ngươi là quỷ, ta cũng sẽ gả cho ngươi”.

Thư Lê chỉ cười cười lắc đầu: “Ta nợ ngươi một mạng, ta đã trả, ngươi nợ ta tình yêu, ta không cần”.

“Ngươi không thể không cần…”.

Ta còn chưa hết lời, một mảnh hỗn độn xung quanh liền hồi phục.

Thư Lê biến mất.

Tĩnh Uyên yên lặng rời đi.

Ta biết bọn họ sẽ không bao giờ trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.