Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh

Chương 30: Chương 30: Thân thế. (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu nhóc sờ sờ mũi, nói: “Cháu là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết, không nghe hiểu lời mọi người nói đâu ạ.”

Chính cậu ấy, trốn học, đánh nhau, chẳng chuyện ác nào không làm, thế mà lại nói bản thân là thiếu niên ngây thơ thuần khiết à?



Trong khu tập thể gia đình mới, hoa mai trong vườn được uốn tỉa xinh đẹp, một nhóm bác gái vây quanh ở bên cạnh, mồm năm miệng mười,

Một người đàn ông ngũ quan tiêu chuẩn, dáng người cao gầy, mang mắt kính, tây trang giày da cầm theo một cái túi vải lớn đi vào sân, nhưng bước chân lại chợt khựng lại.

“Cuộc sống riêng tư của Tần Tú thật thối nát!”

“Thẩm Tứ Bảo dựa vào phụ nữ mà trèo lên trên, khẳng định là nuôi con riêng giùm cho Bí thư Mã rồi, chậc chậc!”

“Tôi đã nói mà, đứa bé Bán Hạ kia nhìn chẳng có vẻ gì là giống Thẩm Tứ Bảo chút nào cả…”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, chợt sải bước, chạy như bay lên lầu.

Đây chính là Phó bí thư Thẩm Tứ Bảo.

Con người anh ta rất thú vị.

Anh ta và ba của Cố Pháp Điển- Cố Cẩn là bạn học của nhau, cùng là những sinh viên đầu tiên sau khi mở rộng cải cách, tốt nghiệp đại học Đông Hải.

Hơn nữa tự học Tiếng Anh lưu loát, cũng từng thiếu chút nữa đã ra nước ngoài theo sự đề cử của nhà nước, nhưng bởi vì thành phần gia đình anh ta cực kỳ kém, kém tới trình độ cho dù sau khi cải cách cũng không thể sửa lại án sai, cho nên lúc ấy khi thẩm tra chính trị, đã bị giữ lại.

Mấy năm gần đây đang lưu hành ra nước ngoài, đi tới những nước phát triển để làm giày.

Không thể ra nước ngoài, Thẩm Tứ Bảo cũng từng suy sụp không dậy nổi.

Nhưng trời đất xoay chuyển, người mạnh luôn có ngày sẽ vượt trội lên, bây giờ bằng vào việc mua bán với người nước ngoài, anh ta ở trong nhà máy có thể nói là nổi bật không ai sánh bằng.

Nhưng sao đột nhiên lại bị mọi người chửi rủa mắng nhiếc như vậy chứ.

Đương nhiên, nếu Tần Tú nói cô ta đánh chết con, việc này cũng chẳng sao cả. Mặc dù Thẩm Tứ Bảo tức đến mức hận không thể ngay lập tức đánh chết Tần Tú, nhưng cũng đã nghĩ kỹ càng cách đối phó hết rồi, ra ngoài mua mấy thứ kìm, kéo, găng tay nhựa vân vân… Chuẩn bị để xử lý hiện trường.

Nếu lỡ tay đánh chết, vậy thì anh ta sẽ cắt dây điện, ngụy trang hiện trường thành máy nước nóng rò điện, bị giật chết là được.

Hít sâu một hơi, anh ta đẩy cửa nhà ra, hôm nay Tần Tú bị gai đâm đầy người, đặc biệt là trên mông, đầy là gai, nhưng cũng không dám tìm người khác rút ra giùm, lúc này đang cong mông với gương, rút gai, còn Tiểu Long thì ở bên cạnh xem ti vi.

“Em thật sự đánh chết Bán Hạ à?” Thẩm Tứ Bảo tức tới hộc máu. Nhìn tư thế cong mông đầy bất nhã của vợ, lại nói: “Đánh chết con, em còn có tâm trạng nhàn nhã bày ra tư thế dâm đãng như vậy, để con trai nhìn như vậy sao?”

Hôm nay thiếu chút nữa Tần Tú đã bị dọa chết, lúc này mới sống lại, mông đau, cả người đều đau, khập khiễng: “Nó chết? Em mới thiếu chút nữa bị nó hại chết đây này, anh không biết đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.