Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó bí thư Thẩm iết tiếng Anh, biết giao tiếp, có thể giúp nhà máy làm ăn quốc tế, giết vợ á???
Việc này nghe thấy, tại sao càng ngày càng khiến người khác cảm thấy sởn hết tóc gáy vậy.
“Đồng chí công an, lấy tin tức cháu vừa cung cấp đó, để lật lại lại vụ án Thẩm Tứ Bảo có giết vợ hay là không, không có vấn đề gì chứ ạ?” Cố Pháp Điển tiếp tục nói.
Tần Tú đã muốn ngất, chỉ là đánh một đứa trẻ mà thôi, cũng không đánh chết.
Sao lại lôi kéo chồng cô ta vào một vụ án mạng rồi?
“Nói bậy, Cố Pháp Điển này hoàn toàn là ăn nói bậy bạ!” Cô ta hét lên!
Giọng của Cố Pháp Điển không lớn, nhưng những lời này cũng đủ dọa chết Tần Tú: “Lúc đó dì là vợ hai của ông ta, là người gần gũ nhất, sao dì có thể chẳng hề biết gì được, đương nhiên, bây giờ dì có thể không nói, vào phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát là sẽ nói thôi!”
Không nói tới Tần Tú, quần chúng hóng drama cũng tập thể hít hà một hơi.
Qúa bùng nổ rồi, một phó bí thư của một nhà máy lớn, bởi vì giết vợ, cho nên sẽ bị bắt lại nhỉ?
Nhưng chắc chắn là mọi chuyện không khoa trương như Cố Pháp Điển nói rồi.
“Nếu muốn lật lại một vụ án cũ đã kết án nhiều năm, thì phải có đầy đủ chứng cứ, trình lên cho tổng cục, được các ban lãnh đạo thảo luận thông qua thì mới được, chỉ là bạn học Cố Pháp Điển, giác ngộ của cháu rấy cao, chuyện hôm nay làm rất là tốt, đáng để khen ngợi, sau này nếu có thể nắm bắt được học tập thì quá tốt rồi!” Công an Triệu nói, tháo còng tay xuống: “Đồng chí Tần Tú, lấy theo giấy tờ tùy thân của cô và giấy tờ tùy thân của đứa bé, sổ hộ khẩu rồi đi theo tôi, người báo án cũng đi theo tôi, cùng tôi tới Cục Công An lập biên bản!”
Thật sự bị bắt rồi sao?
“Đồng chí công an, cô cũng là phụ nữ, cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ đi, tôi bị bắt giữ thì con tôi phải làm sao chứ?” Tần Tú khóc tới đứt ruột đứt gan.
“Tôi sẽ thông báo cho lãnh đạo nhà máy giải quyết vấn đề này giúp cô, đi thôi!” Công an Triệu gọn gàng dứt khoát.
“Chờ một chút, công an Triệu, cháu có giấy chứng nhận chẩn đoán chấn thương do trạm y tế đưa, dì cần dùng.” Đột nhiên Cố Pháp Điển đứng lên, đúng lúc chen miệng vào.
Công an Triệu không dám tin: Đứa bé Pháp Điển này, so với hai người anh trai từ trước từ nay đều ưu tú của cậu ấy thì thật đúng là không đáng nhắc tới, cho nên ngay cả cha ruột của cậu ấy cũng xem thường cậu ấy, nuôi thả như là vứt rác, nhưng phong cách làm việc của cậu ấy lại không có chút bỏ sót như thế!
Chỉ có thể nói thuyền nát cũng có ba cân sắt, cậu ấy không hổ là con trai của tiến sĩ luật học.
Công an Triệu đẩy một cái, Tần Tú mới bước một bước, vừa xuống cầu thang đã nhìn thấy, ngoài cửa khu nhà mênh mông là người.
Các nữ công nhân viên chức đang ngồi trên võng buôn dưa lê, đàn ông thì ngồi nói chuyện, mấy đứa nhỏ thì đang chơi nhảy dây.