Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một bên bếp đang hấp cơm, ở bếp còn lại Thư Nghi làm món đậu que xào, món ăn này làm đơn giản hơn nhiều so với món cà tím nhồi thịt, bí quyết duy nhất để nấu được món này ngon, chính là xào đến khi đậu que thật khô, thật thấm vị. Thư Nghi vặn lửa ở mức nhỏ nhất, cực kỳ kiên nhẫn xào đậu que với dầu ăn từ từ khô lại. Dần dần có mùi hơi cháy thoang thoảng bay ra.
Cuối cùng nấu xong món đậu que, nhìn sơ màu sắc trông tươi mới, nhưng thật ra đậu que đã được xào qua, ăn vào có vị thơm, hơi cháy giòn.
Trong lúc Thư Nghi đang múc đậu que ra, van xả của nồi áp suất phun khí xèo xèo ra ngoài, van xả màu đồng vừa phun khí vừa bị luồng khí đẩy lên làm cho xoay vòng vòng.
Thư Nghi vặn nhỏ lửa của nồi hấp cơm lại một chút, chợt cô nghe thấy tiếng giày da bước lên cầu thang, âm thanh càng ngày càng gần, trái tim Thư Nghi như thắt lại.
Bước chân chậm rãi, khe khẽ, lại có phần mệt mỏi… Tuy rằng không giống với tiếng bước chân của hai mươi năm sau, nhưng Thu Nghi bỗng chốc vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân đang lên cầu thang này là của mẹ cô.
“Gâu gâu gâu!”
Con cho của nhà hàng xóm lầu dưới sủa. Ngay sau đó, Thư Nghi đã nghe thấy giọng nói có chút trách mắng của mẹ: “Cầu Cầu! Sủa cái gì? Là tao đây ——”
Quả nhiên, con chó con nghe thấy giọng nói của mẹ Thư Nghi thì không sủa nữa, chỉ phát ra tiếng rên rỉ, nghe có vẻ ủy khuất.
Thư Nghi đứng trong bếp không thể đợi được nữa, cô chạy nhanh đến trước cửa, một tay mở cửa phòng trộm: “Mẹ!”
Đúng lúc này, bóng dáng của mẹ Thư Nghi xuất hiện ở góc cầu thang, mái tóc dài, uốn gợn sóng, thân hình mảnh mai, gầy gò… Thư Nghi theo bản năng nín thở.
Mẹ Thư Nghi bước lên mấy bậc thang, bà ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này Thư Nghi mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của mẹ —— nếp nhăn chỗ khóe mắt gần như không còn, làn da vô cùng mịn màng, không có bất kỳ đốm chấm nào, thế nhưng làn da lại đen hơn, chắc là vì mỗi ngày đạp xe tan làm bị ánh nắng chiếu vào.
Thư Nghi thẫn thờ nhìn người mẹ lúc còn trẻ, trong lòng giống như đánh đổ dầu, muối, tương, dấm, đường, nói thể nói được là có mùi vị gì.
Nhưng mẹ Thư Nghi lại không cho Thư Nghi có cơ hội nhìn kỹ bà, bà vừa bước tới cửa, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Âm thanh gì vậy? Con đang dùng nồi áp suất à?”
Mẹ Thư Nghi chạy lướt qua Thư Nghi như một cơn gió, bà chạy thẳng vào bếp, một tiếng lạch cạch đã tắt bếp, trái tim treo lơ lửng mới bình tĩnh lại được.
Bà bước ra khỏi phòng bếp, giáo huấn một trận với Thư Nghi: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được dùng dao, không được động vào lửa, ở nhà một mình có người gõ cửa thì không được mở! Vậy mà con dám sử dụng nồi áp suất? Con có thể dùng được nồi áp suất không? Con có biết nồi áp suất nguy hiểm như thế nào không? Nó có thể phát nổ nếu con không biết cách dùng đấy!”
Thư Nghi nhìn thấy dáng vẻ vạn phần sợ hãi của mẹ, cô nhất thời hối hận vì thiếu suy nghĩ, vội vàng nói với mẹ: “Mẹ, con biết cách dùng nồi áp suất, sẽ không có nguy hiểm đâu, khi bắt đầu nấu phải lắp van vào, con biết mà.”
Mẹ Thư Nghi tiếp tục dạy dỗ: “Con dùng cái gì chứ? Biết bao nhiêu người lớn dùng nồi áp suất không cẩn thận dẫn đến phát nổ…”
Thư Nghi nhìn thấy mẹ mắng như vậy, có cảm giác vô cùng quen thuộc, hai mươi năm sau, mẹ cũng mắng cô giống hệt như vậy.