Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bức tranh này cũng không phải bài tập ở nhà, mà là nhiệm vụ ngày hôm qua mẹ Thư Nghi giao cho Thư Nghi. Mẹ Thư Nghi làm việc ở nhà ga, hàng năm tới ngày quốc tế thiếu nhi đều tổ chức triển lãm tranh ngày quốc tế thiếu nhi, có người muốn đem một bức vẽ của các bạn nhỏ trong nhà mỗi công nhân viên chức đến đơn vị tham gia triển lãm, rồi nhà ga sẽ phát phần thưởng bạn nhỏ đó.
Vẽ đẹp hay vẽ không đẹp cũng không có vấn đề gì, cũng không giới hạn tranh lớn hay nhỏ, chỉ cần mang tới tham gia triển lãm, có thể có phần thưởng.
Tuy kiếp trước Thư Nghi học ngành thiết kế, nhưng khi học đại học cũng không động tới mỹ thuật cơ sở, sau khi lên đại học, có mấy môn học cần mỹ thuật cơ sở, nhưng Thư Nghi cũng không hồ hởi cố gắng đuổi theo, mà là lăn lăn lộn lộn mới tốt nghiệp được…
Cô hiểu rõ trình độ mỹ thuật của mình, cũng không tính toán sẽ khiến mọi người trong buổi triển lãm tranh của đơn vị mẹ kinh ngạc, mang tranh đi tham gia là với thái độ đổi phần thưởng về nhà, thành thạo vẽ một bức.
Sau khi Thư Nghi vẽ xong, chuông tan học vừa lúc vang lên, giáo viên mỹ thuật kẹp sách ở dưới nách, đi ra khỏi phòng học như một cơn gió.
Chủ nhiệm lớp đã chờ ở cửa phòng học từ sớm, giáo viên mỹ thuật vừa đi ra khỏi phòng học, chủ nhiệm lớp lập tức đi đến, dặn dò sau buổi tan học cuối cùng: “Có hai chuyện, đã viết ở trong bài tập, viết ở mặt trên.”
“Thứ ba tới chính là ngày quốc tế thiếu nhi, trường mở buổi diễn văn nghệ, mỗi người nhớ rõ mang ghế ở nhà tới, hôm tan học thứ hai cô sẽ nhắc nhở. Quan trọng nhất là, ngày quốc tế thiếu nhi phải mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, cho nên cuối tuần về nhà này bảo ba mẹ giặt sạch đồng phục, khăn quàng đỏ cũng giặt sạch, gấp phẳng phiu, thứ ba tới mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề tới.”
“Còn nữa, buổi văn nghệ ngày quốc tế thiếu nhi không được ăn đồ ăn vặt, chủ nhật này cũng không được bảo ba mẹ dẫn các em đi mua đồ ăn vặt. Đến lúc đó phía trên diễn tiết mục, các em ở phía dưới ăn đồ ăn vặt, gió thổi qua một cái vỏ túi bay đi, thì nói làm sao?”
Trong phòng học nhất thời vang lên một trận kêu rên: “A?” “A…”
Lý Tư Nghiên ngồi cùng bàn nhỏ giọng ai oán: “Chúng ta không có tiết mục, buổi biểu diễn văn nghệ lại khó coi, ngoại trừ ăn cái gì ra thì có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ ngồi khô khan buồn chán như vậy mấy tiếng đồng hồ?”
Thư Nghi an ủi: “Còn có thể nói chuyện.”
Chủ nhiệm lớp dặn hai chuyện này xong, liền tuyên bố tan học. Đám học sinh đã túi sách thu thập xong xuôi từ sớm, mặt bàn với ngăn kéo rỗng tuếch, lúc chủ nhiệm lớp tuyên bố tan học liền nối đuôi nhau đi ra.
Thư Nghi và Lý Tư Nghiên cùng nhau đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, nghe thấy chủ nhiệm lớp ở phía sau vội vội vàng vàng gọi lại: “Ôi ôi! Tề Hồng Viễn ở lại một chút! Tề Hồng Viễn đi rồi? Các em mau gọi Tề Hồng Viễn gọi về đây!”
Lý Tư Nghiên chạy vù một cái, từ bên cạnh Thư Nghi chạy trốn ra ngoài, ba bước hai bước liền chạy tới góc rẽ của cầu thang, lớn tiếng hô phía dưới lầu: “Tề Hồng Viễn! Tề Hồng Viễn! Chủ nhiệm lớp gọi cậu kìa!”
Thư Nghi bị tốc độ của Lý Tư Nghiên làm hoảng sợ, rất nhanh, Tề Hồng Viễn liền đi theo phía sau Lý Tư Nghiên, lại trở về phòng học. Ánh mắt chủ nhiệm lớp lập tức vượt qua Lý Tư Nghiên nhìn về phía Tề Hồng Viễn: “Em tới văn phòng với tôi, tiết mục buổi diễn văn nghệ chuẩn bị xong chưa? Thứ hai liền mang Saxophone đến trường học, trước tiên để…”
Chủ nhiệm lớp nói chuyện với Tề Hồng Viễn, rồi cùng nhau đi xa.