Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiết mục này học sinh cả lớp đều tham gia, hình thức hiếm có và chất lượng cũng tuyệt vời, và không thấy nhiều trong hội diễn văn nghệ của trường tiểu học Thư Nghi, cô nhớ khi đó cũng xem như là gây chấn động toàn trường.
Thư Nghi đang nhớ lại, thì một nữ sinh đã đi lên sân khấu, nữ sinh kia rất cao rất gầy lại đi một đôi giày gót vừa, bộ đầm trên người đính đầy sequins và tua rua, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Bước đi trên sân khấu của cô gái đương nhiên không thể so với các người mẫu chuyên nghiệp, nhưng bước chân của nữ sinh kia rất linh hoạt và mạnh mẽ, cằm hơi ngước lên, mặt không biểu cảm, thêm điểm cộng là đôi chân dài rất có khí thế, rất bắt mắt.
Sân thể dục ngồi kín học sinh nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Học sinh lớp hai lần lượt bước lên sân khấu, nam sinh, nữ sinh, lạnh lùng xinh đẹp, đáng yêu, sải bước, nhún nhảy… Ban đầu là một người, sau đó thành hai người, ba người, năm người cùng lên sân khấu.
Tiếng ríu rít lại một lần nữa vang lên trên sân thể dục, nhưng lần này không còn nói chuyện phím nữa, mà đều đang thảo luận về tiết mục của lớp 5/2, thảo luận quần áo trên người ai là đẹp nhất, ai có tư thế đi đẹp nhất.
Người ta đều nói không có cô gái mười bảy, mười tám tuổi nào xấu xí, thực ra thì mười một mười hai tuổi cũng thế, trẻ con độ tuổi này cho dù là con trai hay con gái đều đang phát triển, hầu hết đều có eo thon, vai hẹp, chân tay mang nét mảnh mai thuộc về bé trai và bé gái, làn da cũng đang ở giai đoạn trẻ trung nhất săn chắc nhất, trang điểm, mặc quần áo xinh đẹp, tập luyện tư thế đi đứng và biểu cảm đều sẽ không xấu đi đâu được.
Lớp hai cũng có hai cậu bé mũm mĩm, lúc đi catwalk đã làm những độc tác hài hước và vui nhộn được thiết kế riêng cho họ, trông cũng có vẻ đáng yêu.
Đỉnh điểm của toàn bộ tiết mục là màn trình diễn áo tắm cuối cùng, bốn cô gái và ba chàng trai mặc áo tắm cùng nhau bước lên sân khấu, cùng đi về phía trước, bóng nước trong tay vẫn đang ném qua ném lại với nhau. Mặc dù áo tắm hoàn toàn không lộ ra, con trai mặc quần đùi, con gái cũng mặc váy nhưng trên sân thể dục vẫn vang lên tiếng ngạc nhiên.
Trong tiếng kinh ngạc bùng nổ ấy, Thư Nghi nghe thấy giọng nói tràn đầy ngạc nhiên của Lý Tư Nghiên: “Không phải chỉ mặc đồ bơi thôi sao? Có gì đáng để ngạc nhiên đâu?”
Thư Nghi: …
Không phải ai cũng có can đảm mặc đồ bơi ngồi ba bốn tuyến xe buýt để đi bơi đâu.
Lý Tư Nghiên dường như rất khó hiểu về điều này.
Thư Nghi cho rằng biểu diễn thời trang sẽ kết thúc với màn trình diễn đồ bơi đỉnh cao này, nhưng thực tế chứng minh cô vẫn quá ngây thơ.
Sau khi nam nữ mặc đồ bơi đi xuống sân khấu, thì lại có một nhóm nam sinh nữ sinh mặc đồng phục đi lên đứng thành một hàng ở phía trước sân khấu, giọng nói trong trẻo của nữ sinh đứng ở giữa vang lên, “Một, hai, ba, chào!”
Một hàng các học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ rực rỡ trước ngực, đồng thanh chào đội thiếu niên tiền phong, sau đó đồng thanh hô -
“Cảm ơn sự quan tâm chỉ bảo của toàn thể lãnh đạo nhà trường, cảm ơn sự dạy dỗ của tất cả các thầy cô giáo, chúng em sẽ chăm chỉ học hành, phấn đấu để trở thành những học sinh giỏi phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và sắc đẹp!”
“Chúc học sinh toàn trường ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 vui vẻ!”
“Một, hai, ba, chào!”
Một hàng học sinh tiểu học lại đồng thanh chào Đội thiếu niên tiền phong.