Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bạn nhỏ này vừa khóc lóc vừa nói: “Cô Tiêu sẽ không dạy chúng ta lên lớp sáu nữa rồi”, thật sự rất dễ làm cho người ta hiểu lầm!
Thư Nghi phát hiện có không ít bạn học trong lớp đã sớm có chút ý kiến với cô chủ nhiệm lớp, hội diễn văn nghệ lúc trước cũng chỉ là một cơ hội để làm bùng nổ lên sự bất mãn này thôi.
Chỉ là không biết cô chủ nhiệm lớp có cảm kích về chuyện này hay không.
Trong mấy tiết học liên tiếp, Thư Nghi đều nghe thấy được các bạn trong lớp đang oán giận chủ nhiệm lớp.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng oán giận, có một số học sinh căn bản cũng không quan tâm xem chất lượng giảng dạy và phong cách của cô chủ nhiệm lớp thế nào. Mỗi ngày đi học bọn họ chỉ xem lén truyện tranh, tan học thì chạy như điên một lúc, cuộc sống hàng ngày đều vui vẻ thoải mái.
Thư Nghi cũng không quan tâm lắm, với cô mà nói chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là một việc nhỏ… Nó còn không bằng Burger gà chiên giòn rắc hạt mè đen của cô!
Thư Nghi đã bắt đầu việc ôn tập cuối kỳ của mình, dù sao thì cô cũng đã rời khỏi trường học quá nhiều năm rồi. Cho dù chương trình học của tiểu học đơn giản những cô cũng không dám thiếu cảnh giác được. Lúc trước cô đã lấy sách giáo khoa xem tỉ mỉ lại một lượt, hiện tại cô lại bắt đầu học những phần quan trọng trong sách luyện tập.
Trước kia giáo viên đã giảng dạy và bố trí làm bài tập ở các đề trong sách luyện tập nhưng đối với Thư Nghi mà nói thì những điều này đã là chuyện của hai mươi năm trước!
Vì thế Thư Nghi đã dùng một quyển vở để ngăn cản hết những đáp án mà mình đã viết xuống từ hai mươi năm trước, sau đó cô tìm một chỗ trống trong vở bắt đầu nghiêm túc làm lại một lần nữa những phần quan trọng trong sách luyện tập.
Thư Nghi làm lại hết tất cả những bài quan trọng trong sách luyện tập một lần mà chưa tới mấy ngày. Có rất ít những đề mà cô không làm được hoặc là làm sai nhưng Thư Nghi tự nhận vẫn có một chút thu hoạch – Hiện tại đối với những thứ trọng tâm và địa điểm thi cô đều không rõ gì cả.
Lúc trước cô không học trong trong luyện tập mà chỉ xem trong sách giáo khoa, mặc dù kiến thức Thư Nghi đều đã nắm vững nhưng thật sự cô lại không có một khái niệm gì cả về những thứ trọng tâm trong thi cử và địa điểm thi.
Hơn nữa, xác suất tốc độ tính toán của cô cũng đã chuẩn xác và được nâng cao hơn!
Ngoài ra còn có trường hợp đề bút quên chữ -- Dù sao cũng đã rất nhiều năm rồi cô không động đến bút, mỗi lần không đánh chữ trên máy tính thì cũng là đánh chữ trên điện thoại – Làm xong một quyển sách luyện tập ngữ văn cũng được cải thiện đi rất nhiều!
Nói một cách đơn giản thì quá trình Thư Nghi lướt qua mấy quyển sách luyện tập này thì thu hoạch lớn nhất của cô chính là tăng thêm một vài kỹ năng trong kỹ năng thi.
Thành thật mà nói, Thư Nghi còn rất hưởng thụ quá trình làm đề của học sinh tiểu học. Bởi vì đề bài khá là đơn giản, lúc cô đang chuyên tâm tìm đáp án thì cảm giác trong đầu nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tương tự như dệt khăn quàng cổ, thêu tranh chữ thập, bí mật tô màu trong tập tô,… kiểu lặp đi lặp lại máy móc trong đầu cực kỳ làm người ta thả lỏng!
Bài tập về nhà toán học, ngữ văn, tiếng Anh cùng một số môn khác cũng chỉ chiếm cứ đủ thời gian nghỉ ngơi trong giờ nghỉ giải lao của cô. Sau khi Thư Nghi tan học về nhà còn có rất nhiều thời gian để nghiên cứu các đề khác, lúc sau cô không cần thận mà làm xong hết tất cả những đề trong sách luyện tập đã có trong tay.