Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lớp Dục Hồng nhà máy dệt số ba.
Sầm Hoài An ngồi trên ghế, một ngụm một cục kẹo sữa, ăn không ngừng miệng.
Ngồi bên cạnh cậu bé là một bé trai mập mạp, đang thèm đến nuốt nước miếng.
“Cậu đang ăn gì vậy?”
Sầm Hoài An cảnh giác liếc cậu nhóc một cái, xoay người vào trong, không để ý đến cậu nhóc, lại nhét một cục kẹo sữa vào miệng.
“Thơm quá đi.” Bé trai mập lau miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn túi quần của Sầm Hoài An: “Là kẹo sữa Thỏ Trắng!”
“Không phải.” Sầm Hoài An liếc cậu nhóc một cái, keo kiệt túm chặt túi quần của mình, tất cả đều là của cậu bé.
“Nhưng mà, cậu cho tớ một cái đi.” Bé trai mập cầu xin cậu bé, kẹo sữa Thỏ Trắng vừa ngọt vừa thơm, cậu nhóc rất muốn ăn.
Sầm Hoài An túm càng chặt: “Không cho.”
Bé trai mập bên cạnh thất vọng “Ồ” một tiếng, cúi đầu, thịt béo toàn thân đều mất hết tinh thần.
Sầm Hoài An căn bản không thèm để ý bạn cùng bàn của mình có đau lòng hay không, cậu bé ăn xong kẹo trong miệng, sờ trong túi quần, chỉ còn một cục kẹo, ăn xong là hết.
Cho nên sau khi Sầm Hoài An lấy viên này ra vô cùng cẩn thận bóc vỏ, vừa mới chuẩn bị bỏ vào miệng, đột nhiên bên cạnh lòi ra một cái đầu, “A ồm” một ngụm cắn đi mất, còn dính nước miếng đầy tay cậu bé.
Sầm Hoài An nhìn bàn tay trống không, lại chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bé trai miệng đang nhai lia lịa.
Kẹo của cậu bé! Một cục cuối cùng! Mất rồi!
Sầm Hoài An lập tức nổi giận, đánh móc sau gáy bé trai mập.
Tối hôm qua mẹ cậu bé dạy cái gì mà không thể chỉ dựa vào vũ lực, cần phải dùng mưu lược, cậu bé đã quên hết, hiện giờ trong đầu cậu bé chỉ còn lại sự tức giận.
“Kẹo của tôi! Mau trả lại đây!”
Mặc dù bé trai nhìn mập, nhưng chỉ là mập giả tạo, vốn không chịu đánh được.
Bị Sầm Hoài An đè gục trên mặt đất, ngay cả trả đòn cũng không biết, chỉ biết “Oa oa” khóc lớn, vừa khóc còn không quên nhai kẹo.
Nhất thời trong phòng học loạn thành một đoàn.
*
Được chủ tịch công đoàn cam đoan, giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, tâm tình của Sơ Hạ vô cùng tốt đi ra nhà máy dệt số ba, đi đến chợ thực phẩm.
Cô đã lên danh sách rồi, trong nhà thiếu cái gì thì hôm nay sẽ mua hết.
Nhưng cũng không thể mua nhiều quá, mùa hè không để lâu được, ngày mai còn có thực phẩm tươi mới, khu nhà tập thể cách chợ thực phẩm không xa, ngày mai lại đến mua.
Hơn nữa cạnh khu nhà tập thể cũng có nông dân gánh đòn gánh sang đây bán đồ ăn, nên thực phẩm tươi cũng không hiếm.
Chợ thực phẩm là thị trường tự do hình thành sau khi thị trường được giải phóng, sau đó chính phủ đã thống nhất quy hoạch chỗ này.
Mua đồ ăn ở chỗ này không cần phiếu, nhưng mà gạo mì ngũ cốc dầu, nếu đi cửa hàng lương thực mua, thì cần phải dùng phiếu.
Nhưng mà nếu có phiếu thì sẽ rẻ hơn mua ở chợ thực phẩm.
Sơ Hạ có phiếu, hơn nữa cung ứng tháng này nguyên chủ vẫn chưa dùng hết, cho nên cô cầm phiếu thóc dầu trực tiếp đi cửa hàng lương thực mua.
Bởi vì gạo và mì nặng, Sơ Hạ mua đồ ăn ở chợ thực phẩm xong mới đi.
Chất lượng của gạo và mì của cửa hàng lương thực không phải tốt nhất, gạo là gạo cũ, nhân viên của tiệm nói, có gạo cũ đã là không tệ rồi.
Gạo mới gạo tốt gì cũng phải chờ, mà chờ một lát đã có rất nhiều người xếp hàng cướp mua, bột Phú Cường tốt nhất cũng như vậy.