Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Hạ thấy cần phải dạy cho cậu thanh niên này một bài học, tránh để cậu ta lái xe cái kiểu ngông nghênh như vậy, lỡ may đụng trúng ông già bà cả hay con nít con nôi thì sẽ khiến người ta bị thương nặng thật mất, rủi mà đụng đúng chỗ, khéo còn đụng chết người ta luôn quá.
Cậu thanh niên vừa nghe đi bệnh viện lại càng thêm hoảng loạn, đi bệnh viện thì há chẳng phải sẽ làm lớn chuyện luôn sao? Ba mẹ cậu ta mà biết sẽ đánh chết cậu ta mất.
Cậu ta móc móc túi, lấy ra một đồng tiền, dúi vội vào tay Sơ Hạ: “Cô cầm tiền đưa cậu bé vào viện đi, từng này chắc chắn đủ, tôi còn có việc gấp, đi trước nhé!”
Nói rồi, cậu ta đã vội đạp xe đi mất như thể có ai đuổi theo phía sau vậy.
Sơ Hạ bất lực nhìn cậu thanh niên chạy xa, cô chỉ nói đi bệnh viện, chứ đâu có bảo lừa tiền cậu ta, có cần phải sợ đến độ chạy trối chết thế không?
“Nhìn thấy chưa, tiền bồi thường của con đấy.” Sơ Hạ vẫy vẫy tiền trước mặt Sầm Hoài An: “Lần sau đừng có ngốc vậy nữa, xe lao đến cũng không biết né ra.”
Tiền của cậu bé!
Mắt Sầm Hoài An sáng rực, Sơ Hạ lại được thấy ánh mắt như sói đói đầy thân quen kia, cô nhanh chóng rút tay lại.
Sầm Hoài An không tóm được tiền.
“Của con!” Sầm Hoài An nhìn chằm chằm tiền trong tay Sơ Hạ, rõ ràng đang đợi thời cơ để giành lấy tiếp, giống như là hổ báo nhắm đến con mồi ngoài tự nhiên.
“Là tiền người ta đền cho con đi khám bệnh. Nhưng trẻ con không được cầm nhiều tiền thế, sẽ bị người ta cướp mất, mẹ giữ cho con, mỗi ngày sẽ mua cho con một viên kẹo ăn. Không được, trẻ con ăn nhiều quá sẽ hỏng hết răng mất, hai ngày một viên nhé.”
Sầm Hoài An cúi đầu không nói năng gì, trong mắt chẳng có tí cảm xúc nào, chỉ chứa đầy sự lạnh nhạt.
Cậu bé biết đây vẫn là mẹ mình, song nếu là trước kia thì đã dỗ dành cậu bé rồi.
Nhưng kẹo thì, Sầm Hoài An nhớ lại giấy gói kẹo bị mấy đứa trẻ trong bệnh viện vứt đi, lúc cậu nhặt lên liếm trộm thấy nó ngọt lắm.
Cậu bé chỉ từng ăn đúng lần đó, sau đấy, chúng thấy cậu bé liếm giấy kẹo sẽ vừa đánh vừa mắng, thà giẫm mạnh lên giấy gói kẹo trước mặt cậu bé cũng quyết không cho cậu bé.
Sầm Hoài An lặng lẽ nhìn Sơ Hạ, cậu bé muốn ăn kẹo.
Quán cơm nhà nước cách khu tập thể không xa, chẳng mấy chốc Sơ Hạ đã được thấy bốn chữ “Quán cơm nhà nước” to đùng màu đỏ, mang đậm hơi thở của thời đại.
Hai bên còn có tám chữ “gian khổ phấn đấu, tự lực cánh sinh” được viết ngay ngắn, to hơn, đỏ hơn.
Sơ Hạ đi vào trước, thấy Sầm Hoài An vẫn còn đứng ngoài, đang định kéo cậu bé vào thì tự cậu bé đã đuổi theo.
Vừa bước vào đã thấy một tấm bảng đen nhỏ viết rõ hôm nay có món gì.
Nhìn vào trong, quán đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bài trí cực kì đơn giản, chỉ có độc bàn và ghế.
Vách tường vốn chỉ được quét vôi trắng nay đã ố vàng, chiếc quạt treo trên đầu cũng đã chuyển sang màu đen, dù hiện tại trời rất nóng mà cũng không được mở.
Hôm nay vừa khéo có mì hầm, Sơ Hạ tiến lên trước gọi hai bát một to một nhỏ, sau đó trả tiền và phiếu lương thực.
Lúc Sơ Hạ quay lại nhìn thì bắt gặp Sầm Hoài An đang dán mắt vào một người đang ăn mì, cậu bé nhìn vào mấy sợi mì mà hai mắt sáng rực, liên tục nuốt nước miếng ừng ực.
Cô kéo cậu bé ngồi vào chỗ.