Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hết khóc rồi nói, Sơ Hạ còn kéo con trai mình hướng về phía dưới lầu.
Hàng xóm xung quanh thấy thế bèn vội chạy tới ngăn cô lại, bắt đầu trách móc mẹ Hắc Cẩu Tử: “Cô đủ rồi chứ, cô nhìn lại mình xem còn có bộ dáng của một người mẹ hay không, sao chửi mắng khó nghe thế, nhìn xem có bao nhiêu đứa trẻ đang nghe kìa!”
“Đúng rồi đấy, mấy đứa nhỏ đánh nhau không phải chuyện thường ngày hay sao, càng đừng nói là do Hắc Cẩu Tử mắng chửi người trước, trên người An An cũng có vết thương đấy, cô ăn nói vô lý thì thôi đi còn khăng khăng muốn moi tiền người ta, thật chẳng có chỗ nào nói nổi.”
“Chồng của Sơ Hạ là quân nhân dâng mình vì nước, chúng ta đều là người cùng một khu, không hỗ trợ nhau thì thôi, cô còn ức hiếp người ta, có phải cô thật muốn bọn tôi gọi chủ tịch công đoàn tới bàn bạc giải quyết cho cô ấy đúng không.”
Mẹ Hắc Cẩu Tử cũng thuộc dạng sợ hãi kẻ mạnh, vừa nghe bọn họ muốn gọi chủ tịch công đoàn tới, cô ta miệng hùm gan sứa kéo con trai tới gần mình rồi nói: “Tôi... Tôi cũng đâu nói muốn thật đâu.”
Sau đó bàn chân như bôi dầu mà chạy một mạch.
Những người khác bắt đầu an ủi Sơ Hạ, nói cô đừng để trong lòng, mẹ của Hắc Cẩu Tử chính là một người đàn bà chanh chua đanh đá không biết lý lẽ, sau này đừng quan tâm đến cô ta nhiều nữa là được.
Trên mặt Sơ Hạ vẫn còn nước mắt, cô nghẹn ngào nói: “Không nói lý lẽ cũng không thể ức hiếp người vậy chứ! Con trai cô ta mắng con trai tôi, cô ta còn tìm tới tận cửa mắng chửi hai mẹ con tôi. Nếu hôm nay tôi mềm lòng, có phải cô ta định ức hiếp hai mẹ con bọn tôi mãi hay không.”
“Không đâu, không đâu.” Mọi người vội nói: “Bọn tôi đều giúp cô, nếu cô ta còn dám tới cửa bọn tôi đều sẽ giúp cô mắng cô ta!”
“Đúng thế!” Chị cả Lý đứng bên cạnh tiếp lời: “Nếu cô ta còn dám tới đây, tôi sẽ là người đầu tiên bước lên mắng cô ta!”
Sơ Hạ cảm kích cảm ơn bọn họ, vậy là đủ rồi.
Chỉ có điều cho dù vậy, ngày mai cô sẽ nhìn xem chủ tịch công đoàn có tìm tới tận cửa nhà cô để tìm hiểu tình hình hay không, mẹ Hắc Cẩu Tử có thể bị gọi lên uống trà hay không.
Nếu không, cô không ngại chạy một chuyến tới công đoàn khóc một tràng đâu.
Mọi người đều biết Sầm Tranh Niên là một quân nhân, nhưng Sơ Hạ càng biết rõ hơn, anh chính là một nhà nghiên cứu khoa học quan trọng trực thuộc Viện Quốc phòng, là loại người được quốc gia bảo vệ.
Một thân phận như thế tất nhiên phải bảo mật với người ngoài, nếu Sơ Hạ không đọc được những nội dung ấy trong sách, cô cũng sẽ không biết được.
Tuy quản đốc cũng không biết chính xác rốt cuộc chồng Sơ Hạ làm gì trong quân đội, nhưng ông ta đã nhận được chỉ thị từ cấp trên rằng phải đối xử ưu tiên với người nhà của Sầm Tranh Niên, không được để bọn họ bị ức hiếp.
Chuyện trước đây của nguyên chủ và Sầm Hoài An là chuyện gia đình của bọn họ, công đoàn làm theo lệnh của quản đốc, Sơ Hạ cũng không có tố cáo lên, chuyện nhà cửa thì cùng lắm chỉ có thể nhắc nhở Sơ Hạ một cái, để cô ta tự chăm sóc tốt cho bản thân mình và đứa nhỏ trước, còn chuyện khác cũng đành phải bó tay.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, Sơ Hạ cũng chưa cầu sự giúp đỡ từ công đoàn, Sầm Hoài An thì chưa hiểu chuyện, nhìn mặt cậu cũng không thấy dấu hiệu bị ngược đãi, chỉ là ăn mặc rách rưới thôi, bọn họ không tiện xen vào, cũng không có lý do gì để xen vào cả.