[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 40: Chương 40: Thắng kẹo (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Con khờ quá!” Sơ Hạ cười đủ rồi vỗ vào lưng của Sầm Hoài An: “Con đã uống thuốc sổ giun rồi, con giun đã chết rồi thì con phải lôi nó ra chứ, điều này chứng tỏ là trong bụng của con đã không còn con giun nào nữa rồi, con sẽ không chết đâu. Mau dậy ăn cơm thôi!”

“Thật sao?” Sầm Hoài An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Thật mà.”

Sầm Hoài An lập tức vui vẻ lồm cồm bò dậy, lẽo đẽo theo sau mông Sơ Hạ đi xới cơm, hôm nay cô nấu cơm rất đơn giản, cháo khoai từ, và một dĩa trứng gà xào cà chua.

Cháo khoai từ đặc sền sệt vừa dẻo vừa thơm phức, trứng gà xào cà chua chua ngọt vừa miệng, Sầm Hoài An biết là cậu bé sẽ không chết nữa, ăn cơm rất ngon miệng.

Ăn cơm xong, cậu bé thậm chí còn muốn liếm cả cái dĩa, bị Sơ Hạ ngăn lại.

Nhưng khi cậu bé đi rửa chén, lén lút nhìn xung quanh phòng nước, khẽ liếm sạch hết dĩa rồi mới chịu rửa.

Sơ Hạ không thể ở nhà mãi được, trước khi thời gian thi nội bộ trong nhà máy vẫn chưa có, cô vẫn phải đi làm.

Công việc ở nhà máy quả thực cô làm không nổi, lại không thể không làm, cuối cùng tổ trưởng bực mình chuyển cô tới làm công việc không cần tới trình độ kỹ thuật, chính là di chuyển vải.

Không còn cách nào khác, chủ tịch cũng đã tới chào hỏi, nếu như cô ấy không chăm sóc cho La Sơn Hạ mà để cô thật sự ngất xỉu trong nhà máy, thì tổ trưởng nhỏ nhoi như cô ấy cũng coi như kết thúc.

Lương của công nhân chuyển vải và nhân viên kỹ thuật khác nhau, là công nhân phụ việc, nói theo cách khác là Sơ Hạ bị giảm lương rồi.

Những người khác có lẽ sẽ không bằng lòng, bọn họ thà làm mệt một chút còn hơn lương thấp.

Nhưng Sơ Hạ thì hài lòng, không bắt buộc phải đi qua phía sau dây chuyền sản xuất, đợi vải của dây chuyền sản xuất này dệt xong thì cô ôm đi.

Trước kia công nhân chuyển vải đó là công nhân thời vụ, cô ta cứ luôn nghĩ làm sao có thể học một chút công việc của nhân viên kỹ thuật, để trở thành công nhân chính thức.

Bây giờ Sơ Hạ đã đổi chỗ cho cô ta, cô ta hết sức vui mừng bàn giao công việc chuyển vải cho Sơ Hạ, nói cho cô viết chuyển vải tới đâu, liền nhanh chóng đi học kỹ thuật mới rồi.

Trong lòng cô ta còn cảm thấy Sơ Hạ thật ngốc, nhân viên kỹ thuật sẽ được tăng lương theo thời hạn và cấp bậc, còn công việc chuyển vải thì cả đời cũng không được tăng lương.

Cô ta cho rằng điều này có lợi cho bản thân cô ta, nên cô ta sẽ không nhắc nhở Sơ Hạ,

Sơ Hạ biết là cô đang làm cái gì, nếu còn tiếp tục làm công việc trước đây thì mạng cô cũng chẳng còn.

Hơn nữa tương lai của cô không phải nằm trong nhà máy dệt vải này, cô không quan tâm cô làm công việc gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc điều dưỡng tốt thân thể của cô, những chuyện khác cô không quan tâm.

*

Tại lớp Dục Hồng của nhà máy số ba.

“An An, cậu đang chơi gì vậy?”

Cậu nhóc mập Thần Thần nhìn Sầm Hoài An cầm một miếng giấy lật tới lật lui ở đó, thì cảm thấy có vẻ thú vị.

Sầm Hoài An không đếm xỉa đến cậu nhóc, cậu bé không thích mấy đứa con nít hay khóc nhè ở trong lớp, mà chuyên tâm chơi trò chơi biết chữ của mình.

Thần Thần thấy Sầm Hoài An không để ý tới cậu nhóc, cậu nhóc lại càng muốn chơi hơn.

Cậu nhóc đứng ở đó vò đầu bứt tai, mò được cái kẹo ở trong túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.