Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị cả Lý hất nước trong thau xuống hồ nước, vừa cười vừa nói: “Sao không thể làm chứ, ai quy định con trai không thể làm việc này. An An tới chỗ dì rửa nè.”
“Dạ.”
Chỉ có chị cả Lý từng cho cậu bé đồ ăn, cho nên cậu bé không ghét cô ấy.
Sầm Hoài An không hề phản ứng lại lời nói của người khác, thậm chí còn cảm thấy phiền phức, đám người này lầm bầm rất ồn ào.
“Mẹ ơi.”
“Hử?”
Sơ Hạ Đang ngồi trên chiếc ghế đầu gọt vỏ khoai tây, không có dao chuyên dùng gọt vỏ khoai tây, nhưng tốc độ gọt vỏ khoai Tây của cô vẫn rất nhanh, năm đó tốc độ giải phẫu tử thi của cô cũng là nhanh nhất.
Cậu bé do dự một hồi, vẫn quyết định nói với mẹ: “Bọn họ nói con trai không được làm việc.”
“Ai nói?”
“Người rửa rau.”
Sơ Hạ đang “bụp bụp bụp” cắt sợi khoai tây, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi: “Con không muốn làm việc?”
Sầm Hoài An cảm nhận được sự nguy hiểm trong giọng điệu của cô, lập tức lắc đầu: “Dạ không có.”
Sơ Hạ vừa bỏ sợi khoai tây vào ngâm trong thau vừa nói: “Con trai nhà người khác như thế nào mẹ không biết, nhưng con trai của nhà chúng ta nếu không làm thì không được ăn. Trai gái đều giống nhau. Con lấy qua đây cho mẹ bốn quả trứng gà.”
Sầm Hoài An nhanh chóng chạy xuống bếp lấy trứng gà ở trong tủ, cậu bé muốn ăn bánh trứng gà khoai tây sợi mà mẹ nói, không muốn không được ăn cơm.
Bánh trứng khoai tây sợi được nấu chín vừa thơm vừa mềm dẻo, khoai tây sợi với bột mỳ trứng gà là kết hợp hoàn mỹ, buổi sáng Sơ Hạ thích ăn món này nhất.
Sầm Hoài An cũng ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Rồi ăn thêm một chén cháo gạo táo đỏ nữa, tuyệt vời.
Thức ăn trong nhà ăn cũng hết bảy tám phần rồi, Sơ Hạ dẫn Sầm Hoài An cùng đi chợ, cô chuẩn bị mua cá diếc về nấu canh ăn.
Canh cá diếc tốt cho lá lách và dạ dày, tăng cường thể chất, thích hợp nhất với những người có lá lách và dạ dày không tốt, và bị suy nhược cơ thể như cô và Sầm Hoài An.
Cô không cần cá diếc to, chỉ cần bốn con dưới nửa cân, trên hai ba lạng, hơn nữa phải là cá sống, canh nấu ra mới đủ tươi ngon.
Sầm Hoài An xách bốn con cá, Sơ Hạ xách rau củ khác, chỉ mua đồ ăn trong hai ngày, cũng không nhiều, bước chậm rãi đi về nhà.
Vừa tới trước cổng, gặp phải Vương Ngọc Lan tới tìm cô.
Sơ Hạ chau mày, Vương Ngọc Lan mà đến là có chuyện không hay rồi.
Sầm Hoài An vừa nhìn thấy Vương Ngọc Lan, gương mặt nhỏ của cậu bé liền kéo ra, đôi mắt giận dữ trừng bà ta, giống như là chó sói nhìn chằm chằm vào kẻ địch ghét nhất vậy.
Trong hai người không một ai nói chuyện với Vương Ngọc Lan, thể hiện rõ sự không chào đón.
Ngược lại Vương Ngọc Lan nhìn thấy đồ đạc trong tay của Sầm Hoài An và Sơ Hạ, hai mắt xoay mấy vòng, trên mặt còn nở nụ cười rồi đi theo hai người vào cửa.
“Sơ Hạ con mua cá à, đúng lúc mấy ngày nay ba con nói muốn ăn cá, hai người đúng là cha con hiểu nhau mà.”
“Mẹ làm gì vậy?”
Sơ Hạ nắm lấy cái tay của bà ta đang định lấy cá trong tay Sầm Hoài An, rồi bảo Sầm Hoài An đi cất cá.
Sầm Hoài An nghe theo lời của Sơ Hạ, không những cá mà ngay cả đồ đạc ở trong tay cô và một ít đồ ăn ở dưới đất, cậu bé đều đem hết vào trong phòng trong.
“Đây là đồ để con và An An ăn, không phải mua cho cả nhà của mẹ.” Sơ Hạ khất tay của Vương Ngọc Lan ra.