Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Hạ nói từng từ từng từ giải thích cặn kẽ đạo lý cho Sầm Hoài An, cô không muốn con trai mình trở thành kẻ chỉ biết dùng vũ lực.
Mặc dù sách nói rằng cậu là một nhân vật phản diện với trí óc hơn người, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.
Nhưng đó là những gì cậu bé đã học được từ vô số lần bị lừa dối, từ trong vũng bùn bò lên để học được.
Bây giờ cô đã là mẹ của cậu, cậu không cần phải trải qua những khó khăn đó để học được điều này.
Cô sẽ không dạy cậu cách tổn thương người khác, nhưng cô sẽ dạy cậu cách bảo vệ bản thân khỏi bị người khác làm tổn thương.
Sầm Hoài An chìm trong suy nghĩ.
Có lẽ bây giờ cậu không hiểu những gì Sơ Hạ nói, nhưng điều đó không quan trọng. Sau này khi cậu lớn lên rồi đi học, những thứ này sẽ có ích với cậu mà thôi.
“Được rồi, con từ từ suy nghĩ, cởi quần áo ra để mẹ đi giặt cho con, đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.”
Sầm Hoài An sững người, nhìn thấy những đốt ngón tay nhỏ lấm lem bùn đất vì đánh nhau, có chỗ còn bị rách.
Cậu cực kỳ đau lòng, không ngừng lấy tay sờ vào chỗ rách da, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Mẹ, con không nên đánh nhau.”
Tay Sơ Hạ chậu nồi nhôm dừng lại, ánh mắt cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sầm Hoài An thực sự gọi cô là mẹ?
Cô thở dài trong lòng: Đây là cảm giác khi làm mẹ sao? Đột nhiên cảm thấy mình như mang theo một trọng trách vậy, còn bị buộc phải mang theo cậu.
Nhưng vì mạng sống của mình, cô phải làm những gì cô nên làm. Sơ Hạ rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm lý, không phải gọi là mẹ sao? Được làm mẹ không đau đớn là ước mơ của nhiều người mà.
Nước trong chậu nhôm ấm áp, rất thích hợp để rửa mặt, cô vẫy tay gọi Sầm Hoài An: “Đánh cũng đánh rồi, có cái gì mà nên với không nên nữa? Miệng của Hắc Cẩu Tử thật sự đáng bị đánh đòn.”
Sầm Hoài An đột nhiên cảm thấy bớt khó chịu hơn.
Trước kia cậu chưa từng đánh răng, Sở Hạ dạy cho cậu, hơn nữa còn yêu cầu rằng: “Từ nay về sau, mỗi buổi sáng và buổi tối con đều phải đánh răng, sau khi ăn cơm xong thì phải súc miệng.”
Sầm Hoài An gần như suýt phun ra khi lần đầu tiên đánh răng, nhưng cậu đã nhịn lại được, “Ừm” một tiếng.
Sơ Hạ rửa mặt cho cậu.
Sau khi thu dọn xong, thấy thuốc đỏ của Sầm Hoài An đã bị nước rửa sạch ở đâu đó, cô lại bôi lại và rắc một ít thuốc bột vào miệng cậu.
“Đi ngủ đi.” Sở Hạ vỗ vỗ lưng cậu, đem quần áo đi giặt.
Sầm Hoài An nằm trên giường nhưng cũng không có ngủ, cậu không nghe thấy tiếng nước ở trong phòng nước, trong đầu cậu đang nghĩ đến hình dáng và lời nói của mẹ mình nó hôm nay.
Giá mà mẹ lúc nào cũng thế này nhỉ. Bánh rán rất ngon, không biết mai còn có thể được ăn không.
Sơ Hạ giặt tất cả quần áo của ngày hôm nay trong phòng nước và treo chúng bên ngoài cửa sổ của căn phòng xong mà Sầm Hoài An vẫn chưa ngủ .
Sơ Hạ không chú ý rằng khi cô đi đến giường ngủ, đôi mắt của Sầm Hoài An nhắm rất chặt, cơ thể cậu nằm thẳng tắp.
Sau khi dọn dẹp, Sơ Hạ cảm thấy rất mệt mỏi, những bà nội trợ gia đình thật sự rất vĩ đại, cô nhớ đến chiếc máy giặt tự động rồi.
Thời tiết lúc này rất nóng, trong phòng Sơ Hạ không có quạt, cũng may là ở trên lầu 2, chung quanh toà nhà tập thể đều trồng cây cao lớn tươi tốt nên buổi tối cũng không quá nóng.