Các nhân viên đi ngang qua, làm như vô tình mà núp trong góc rẽ, tò mò ló đầu ra nhìn.
Hoàng tử của tập đoàn bọn họ đang đứng cùng một mỹ nhân.
Mỹ nhân có vẻ nóng nảy, dáng vẻ nổi giận cũng là cảnh đẹp ý vui khiến người ta không khỏi nhìn vài lần.
Bùi Mộ Ẩn thấy cậu muốn rời đi, liền nắm lấy cổ tay của cậu: “Em cứ phải nói như thế với tôi sao?”
Nói rồi, anh lại giật mình vì nhận ra Chúc Huỳnh sao thật gầy gò quá.
... Sao lại gầy như vậy? Bệnh rồi sao?
Chúc Huỳnh nói: “Ban đầu anh là người nghi ngờ tôi và Chu Thiệp, chỉ trích tôi cũng là anh, kêu tôi cút đi cũng là anh, vậy mà bây giờ người sai lại là tôi?”
“Lúc ấy anh không được tỉnh táo, nói với em nhiều lời hồ đồ. Không ngờ em lại thừa nhận...”
“Nhìn anh tự lấy sừng gắn lên đầu mình, tôi cớ gì lại không thành toàn cho anh?”
Cậu muốn rút tay lại, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Bùi Mộ Ẩn không để cậu đi: “Các người đến cùng là xảy ra chuyện quái quỷ gì?”
“Nếu anh có sức cùng tôi dây dưa ở đây, không bằng tiết kiệm sức lực trực tiếp đến hỏi anh trai của anh. Hắn hẳn là rất tình nguyện đáp lời anh đó.”
“Em biết người anh ghê tởm nhất chính là hắn.”
Chúc Huỳnh trầm ngâm đáp: “Cũng đúng, nếu không anh đã không tức giận đến nỗi không nghe lọt một chữ nào.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Bùi Mộ Ẩn nói.
Chúc Huỳnh sững sờ một hồi, liền nghe Bùi Mộ Ẩn trịnh trọng nói: “Bởi vì trước kia tôi thật lòng thích em, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy.”
Bùi Mộ Ẩn đã cố gắng nhẫn nại hết sức có thể, kìm hãm lại mọi sự không cam lòng, nhưng vẫn khó mà như ý, vẫn như cũ biểu hiện qua từng câu nói.
Vẻ mặt của Chúc Huỳnh thay đổi, hồi lâu không trả lời.
Sau khi gặp lại, thái độ của cậu vẫn luôn bén nhọn, bây giờ lại trở nên mơ hồ, khiến anh không biết cậu đang phải vật lộn với điều gì.
Cảm thấy đau đớn khi bị Bùi Mộ Ẩn nắm quá chặt, cậu khẽ kêu đau một tiếng, sau đó Bùi Mộ Ẩn mới buông cậu ra.
Anh đút tay vào túi, dùng sức nắm chặt tay nơi không ai nhìn thấy, đầu ngón tay có chút run rẩy.
“Đều là chuyện cũ cả rồi.” Chúc Huỳnh nói.
Lông mi cậu rũ xuống, lộ ra dáng vẻ mà Bùi Mộ Ẩn hết sức quen thuộc.
Nó trông thật dịu dàng, thật tình cảm, nhưng có một chút kỳ lạ.
Bùi Mộ Ẩn có cảm giác Chúc Huỳnh có điều gì giấu diếm anh.
Suy nghĩ trong đầu lộn xộn, muốn hỏi thêm nhưng cổ họng khô khốc, nhất thời không nói ra được nửa chữ.
Lúc này, người bạn cùng phòng mới lấy hết can đảm, run rẩy chạy đến để giải vây.
Bạn cùng phòng nói: “Tôi thấy thời tiết bên ngoài càng ngày càng xấu. Ước chừng buổi tối sẽ có cảnh báo màu đỏ. Nếu không thì chúng ta đi thôi?”
Bùi Mộ Ẩn liếc nhìn giờ trên đồng hồ, bực bội nhưng cũng muốn đi lấy xe.
Nửa đường gặp người quen, ngại mình sống qua lâu, còn chọc ghẹo anh:
“Có biến! Người lúc nãy cùng cậu có quan hệ gì vậy? Tôi có nên nói chúc mừng không?”
Anh và Chúc Huỳnh không hề đi cạnh nhau, thậm chí còn cố ý cách nhau một khoảng nhất định, anh chàng kia lại nghĩ họ là một cặp.
Bùi Mộ Ẩn buồn bực, buông lời lạnh lẽo: “Bạn trai cũ.”
Lời nói nhẹ nhàng đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy.
Chúc Huỳnh thích thú nói: “Tôi không phải chị dâu của anh sao?”
Mặc dù trước mặt Chu Thiệp thì chẳng thèm ngó ngàng, nhưng cũng không ngăn cản được cậu dùng cái này để đâm chọt Bùi Mộ Ẩn.
Lần này lại là Bùi Mộ Ẩn thật lâu không lên tiếng.
Năm năm trước, Chu Thiệp coi trọng Chúc Huỳnh trước, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Anh chẳng để Chu Thiệp vào mắt, cho đến khi vào một đêm đó Chu Thiệp đưa Chúc Huỳnh về lúc tối muộn.
Anh biết Chu Thiệp là có ý đồ nhân cơ hội kích thích anh, nếu thật sự bị ảnh hưởng, chính là bước vào bẫy.
Nhưng mồi nhử là Chúc Huỳnh, anh lần nào cũng rơi xuống.
Anh lúc ấy sẽ nghi ngờ, sẽ tức giận, sẽ lo được lo mất. Quá trình này làm tổn thương Chúc Huỳnh cũng bị Chúc Huỳnh làm tổn thương.
Cho đến khi hai người chia tay ai chũng vết thương chồng chất.
Nghĩ đến đây, Bùi Mộ Ẩn đột nhiên bắt đầu thắc mắc.
Còn bản thân mình bây giờ là sao?
Bây giờ anh vẫn không nhịn được, vẫn là bộ dạng đó, sao lại giống như tâm đều đặt trên người Chúc Huỳnh thế này?!
Hít sâu một hơi. Thật chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì.
...
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn buổi trưa, xen lẫn những hạt mưa đá mịn.
Bạn cùng phòng biết mình lại gây rắc rồi, tự giác ra đường ngồi chồm hổm bắt taxi, nhưng tiếc là không có xe nào nhận trong thời tiết kinh khủng này.
Bùi Mộ Ẩn ra khỏi nhà xe, nhìn qua bọn họ một chút.
Chúc Huỳnh đứng một mình cách đó không xa, vành tai có chút đỏ lên vì bị gió thổi, thật giống như dáng vẻ ngượng ngùng thường ngày.
Sự cáu kỉnh trong lòng anh đã bị màu đỏ ấy làm tan biến, nghĩ nghĩ, anh liền yêu cầu tài xế mời họ lên xe.
Chúc Huỳnh không nói không rằng, cùng người bạn cùng phòng đang mang một bụng âu lo của mình bước vào.
Bạn cùng phòng đần độn muốn ngồi vào ghế sau, nếu vậy thì lại bị kẹp giữa Bùi Mộ Ẩn bên trái, Chúc Huỳnh bên phải, đành phải ngậm ngùi chạy lên ngồi phía trước.
Thật kỳ lạ, Chúc Huỳnh rõ ràng đối nghịch cùng Bùi Mộ Ẩn nhiều như vậy, nên hận anh mới đúng.
Tại sao cậu lại nhận lòng tốt vào lúc này?
Bùi Mộ Ẩn cũng rất ngạc nhiên khi Chúc Huỳnh nguyện ý đi nhờ xe, trong tiềm thức cảm thấy may mắn, cũng muốn nhân cơ hội lật ngược tình thế.
Anh nói: “Lát nữa tôi có hẹn đi ăn tối với Giang Lâu Tâm.”
Chúc Huỳnh và Giang Lâu Tâm quen nhau từ thời cấp ba, cả hai là bạn học cùng trường.
Chỉ là hắn và Bùi Mộ Ẩn học lớp chọn, còn Giang Lâu Tâm học lớp thường.
Chúc Huỳnh gật đầu, không hào hứng cho lắm.
Bùi Mộ Ẩn sau đó nói: “Em đã xem thư mời đính hôn của tôi chưa? Tên cậu ấy được viết trên cột của vị hôn phu.”
Anh len lén nhìn trộm Chúc Huỳnh, mưu toan nhìn thấy Chúc Huỳnh lộ ra vẻ buồn bã khổ sở.
Đáng tiếc, Chúc Huỳnh vẫn một mặt lạnh lùng.
Bùi Mộ Ẩn nhận ra một cách muộn màng, tại sao mình lại làm ra một hành động ngây thơ như vậy, muốn gây sự chú ý của Chúc Huỳnh sao?
Nếu biết từ đầu đến cuối đều là một vở kịch, lần lượt trả thù cha mẹ, mình còn đóng vai nhân vật bị đào hôn, ắt hẳn cậu sẽ cười trên nỗi đau của người khác thật lâu.
Bùi Mộ Ẩn tự chuốc nhục nhã, không tìm chủ đề nữa.
Khi về đến căn hộ, người bạn cùng phòng lịch sự cảm ơn tài xế, chậm hơn Chúc Huỳnh mấy bước.
Khi bắt kịp bóng lưng hờ hững kia, cậu chàng để ý thấy mắt Chúc Huỳnh đỏ hoe.
Cậu chàng nói, “Lại làm sao rồi?”
Chúc Huỳnh nói: “Sao trăng gì? Tôi sắp chết cóng rồi.”
Sau một trận ốm nặng, cậu trở nên cực kỳ sợ lạnh, mỗi mùa đông đều trải qua đặc biệt khó khăn.
Cũng giống như vết thương trên bụng của cậu, nó sẽ nhức nhối mỗi khi trời mưa, khiến cậu nhớ lại như thế nào là sự tra tấn, không một ai biết đến nó cả.
Lúc này, cậu yếu ớt hơn bình thường rất nhiều.
Chúc Huỳnh sụt sịt: “Nhìn cái gì vậy? Đi tới trước mặt tôi để chắn gió được không? Lần sau lại để quên đồ ở nhà, tôi sẽ không đưa cho cậu nữa đâu.”
Bạn cùng phòng lập tức chạy lon ton vài bước, đứng trước mặt cậu.
Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, ngay sau khi trở về nhà thuê đã ở bên cạnh máy sưởi thật lâu.
Dù vậy, Chúc Huỳnh ngày hôm sau cũng không tránh được.
Cậu bị ốm rất nặng, có lẽ đã kiệt sức, còn xuất hiện ảo giác.
Cậu nhìn chằm chằm vào một bên giường trống rỗng, ấy vậy mà lại nhìn thấy người yêu của mình khi mười chín tuổi ấy.
Trong tầm mắt méo mó và mờ mịt, Bùi Mộ Ẩn cười với cậu, cúi người hôn lên nốt ruồi son giữa lông mày, rồi lại véo véo mặt cậu.
Đôi bàn tay ấm áp mạnh mẽ kia áp vào má cậu khiến cậu bối rối.
Ngay sau đó, ngón tay của anh một đường đi xuống, chạm vào cổ và xương quai xanh của cậu rồi hướng xuống phía dưới.
Chúc Huỳnh không chống cự, ngây thơ mà nhắm mắt lại, chợt nhớ ra trên bụng mình có một vết sẹo xấu xí.
Đó là vết tích cho bọn họ biết, bọn họ từng có con.
Cậu đột nhiên vén chăn bông lên, vừa ngồi dậy, Bùi Mộ Ẩn trước mắt cũng biến mất.
Chúc Huỳnh lặng đi một lúc, rồi ngã ngửa ra như được đại xá.
Bạn cùng phòng đang nhàn rỗi nấu bữa trưa, thấy Chúc Huỳnh còn chưa dậy đã gọi cậu mấy lần.
“Ăn nào, ăn nào! Tôi đang bận chơi game, không đợi cậu đâu!”
“Cậu nếu không đi ra, xương sườn sẽ không còn một miếng!”
Hắn khàn cả giọng nhắc nhở xong, nghe động tĩnh trong phòng ngủ, liền nuốt vội mấy miếng thức ăn, trở về phòng chơi game.
Bảy giờ tối, cậu chàng đấm đấm tấm lưng nhứt mỏi.
Thấy thức ăn trên bàn không nhúc nhích miếng nào, cậu chàng giật mình gõ cửa phòng Chúc Huỳnh: “Cậu thấy cậu còn sống quá lâu đúng không?”
Chúc Huỳnh gục xuống bên giường, có lẽ đang cố gắng gượng dậy nhưng thể lực không chống đỡ nổi nữa rồi.
Bạn cùng phòng vội vàng đi vào đưa tay sờ trán cậu, quá nóng rồi.
Anh ta cũng là một Omega, tuy sức khỏe không đến nỗi nhưng anh ta biết tình trạng của Chúc Huỳnh rất tệ, nóng như lửa đốt vậy, pheromone nhất định sẽ bị rối loạn một cách vô thức.
Tuyến thể của Chúc Huỳnh có khiếm khuyết bẩm sinh, sau này mang thai và bắt đầu chuyển dạ khiến tình trạng chuyển biến xấu thêm một thời gian, đã không chịu được thêm bất cứ giày vò nào nữa.
Bạn cùng phòng vội vã tay chân luống cuống gọi xe cấp cứu, nhưng thời tiết xấu gây ra nhiều vụ tai nạn giao thông, xe cấp cứu đều được điều động hết rồi.
Phát hiện ra đã quá muộn, Chúc Huỳnh không đợi được nữa, lập tức lướt xem qua danh bạ trên điện thoại.
Người đàn ông mà cậu chàng gặp trong cuộc phỏng vấn ngày hôm qua đã yêu cầu thêm số điện thoại của mình vào, cậu chàng mười phần kháng cự, tự hứa sẽ không bao giờ sử dụng nó, không ngờ nghiệp quật đầu môi nhanh như vậy.
Lúc đầu Bùi Mộ Ẩn không trả lời, liên tiếp gọi mấy lần.
Không dễ gì nối máy, đối diện có một người phụ nữ lên tiếng: “Xin chào, xin hỏi ngài tìm ngài Bùi có chuyện gì không ạ?”
“Cô là trợ lý của hắn sao?”
“Tôi là nhân viên của trung tâm suối nước nóng. Mấy ngày nay ngài Giang Lâu Tâm mời bạn bè đến đây nghỉ dưỡng để kỉ niệm buổi biểu diễn solo kết thúc. Ngài Bùi bây giờ đang tắm, điện thoại di động gửi ở quầy cắm sạc. “
Người phụ nữ lịch sự nói: “Tôi có thể hỏi họ của ngài không? Ngài có cần tôi truyền đạt điều gì không?”
Nghe được năm chữ trung tâm suối nước nóng, bạn cùng phòng thầm chửi: “Dù trời có sập cũng không thể ngăn được người giàu hưởng thụ cuộc sống“.
“Cô nói thẳng với hắn rằng Chúc Huỳnh bị ốm, nếu không muốn nhìn thấy cậu ấy ở đám tang thì lập tức tìm xe tới đi.”
Nửa phút sau, điện thoại đến tay Bùi Mộ Ẩn.
“Cậu là Hứa Nguyên Tư?” Anh hỏi.
Hôm qua xem hồ sơ điện tử của người này, nhớ tên, liền đoán được cậu ta và Chúc Huỳnh chỉ là bạn cùng phòng.
“Là tôi.” Hứa Nguyên Tư nói, “Tôi không có bạn bè, tìm ai giúp cũng không được nên mới làm phiền anh.”
Bùi Mộ Ẩn nói: “Chờ tôi mười lăm phút, cậu có thể cõng em ấy xuống lầu được không?”
“Được rồi, tôi sẽ cõng cậu ấy ngay đây...”
“Thôi không cần, tôi đến nơi rồi hẳn đưa em ấy xuống, trong mười phút nữa.”
Chúc Huỳnh thỉnh thoảng ho khan hai tiếng hoặc rơi nước mắt, một lúc sau lại ngất đi.
Cả người khó chịu kinh khủng, đau đầu nhức óc, không chỗ nào thoải mái, khiến cậu trong lúc hôn mê vẫn cau chặt mày.
Ý thức mông lung, cảm giác đảo điên cả nửa ngày, sau đó mới bình yên được đặt trên đệm mềm mại.
Cậu nắm lấy tay người kia như đang nắm một cọng rơm cứu mạng, người kia run rẩy hồi lâu, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí đẩy tay cậu ra.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Chúc Huỳnh ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khiến bóng ma tâm lý của cậu được dịp trỗi dậy.
Cậu mở mí mắt nặng trĩu và nhìn xung quanh một cách khó khăn.
Vẻ cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt, giống như một chú mèo sợ người lạ vô tình lạc đường.
Bùi Mộ Ẩn ngồi ở mép giường, nhìn Chúc Huỳnh cử động, một hồi liền đặt tay lên mặt Chúc Huỳnh.
Anh đang cảm thụ xem nhiệt độ cơ thể có giảm xuống hay không, đồng thời mang theo một chút ý an ủi.
Chúc Huỳnh không né tránh được nên rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Lần này không phải là ảo giác.
- --Hết chương 3---
mn dọn nhà xong chưa, tiêm mũi 3 cái tay muốn xụi lơ luôn:)))