Cố Dung không rõ, nghi hoặc nghiêng đầu muốn hỏi, Hứa Niệm bỗng đưa tay lên hai bên má Cố Dung, bất quá chỉ kề sát chứ không thật sự áp vào, như một loại che chắn bảo vệ, đồng thời ra hiệu cho Cố Dung đừng lên tiếng.
Có hai người từ phía sau Hứa Niệm đi tới, một người trong đó là bạn của Cố Dung, là cô gái lúc tối vừa mới tán gẫu với Hứa Niệm. Người phụ nữ kia ôm một người phụ nữ khác có vóc người nhỏ nhắn bước đi, cử chỉ thân mật, vừa đi vừa kề xuống tai thì thầm to nhỏ. Người phụ nữ còn lại tựa hồ xấu hổ ngại ngùng, không nói nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, gò má ửng đỏ, nhưng thân thể không tự chủ sát lại gần đối phương. Có thể thấy quan hệ của hai người không bình thường chút nào.
Du lịch là một trong những cách gặp gỡ tình cờ thích hợp và lãng mạn nhất, một lần chạm mặt bình thường biết đâu lại thành nên một đoạn nhân duyên.
Hai nàng hiện tại so với cử chỉ thân mật của hai cô gái kia thoạt nhìn cũng chả kém cạnh gì, người bên ngoài nhìn vào mới đầu còn tưởng rằng hai nàng đang hôn môi, tự giác tránh đi hoặc rời xa chút. Cố Dung giương mắt nhìn Hứa Niệm, trong ánh mắt mang theo vài phần quan sát, Hứa Niệm khẽ chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm cột đèn đường phía sau Cố Dung, có chút ý tứ tránh né.
Dưới gió đêm lành lạnh, chờ hai người kia đi xa, Hứa Niệm thả tay xuống, nhưng không lui lại. Cố Dung cũng bất động, chỉ đứng yên như thế, một hồi lâu sau Hứa Niệm đưa tay ra, Cố Dung vẫn bất động, thập phần bình tĩnh.
“Đừng để bị lạnh.” Hứa Niệm không tự nhiên nói, thay Cố Dung chỉnh lại cổ áo ngủ, trông thấy xa xa có cửa hàng nhỏ bán đồ trang trí bèn dựa vào đó tìm cớ dời đi sự chú ý, “Hay là chúng ta qua bên kia xem chút đồ đi.”
Cố Dung gật đầu. Cửa tiệm kia bán rất nhiều sản phẩm thủ công, vòng tay tình nhân, bông tai kiểu dáng này nọ, còn không thì là bộ dụng cụ uống trà, không có gì thích hợp để hai người các nàng mua. Chủ cửa hàng nhận ra Cố Dung, nhiệt tình chào mời nói: “A Cửu, quay lại khi nào đấy?”
“Thím,“ Cố Dung chào, “Cháu về từ chiều hôm qua rồi, chú Trần đâu, không phụ thím sao?”
Thím Thẩm cười rạng rỡ, “Hôm nay ông ấy trông ban ngày, thím trông ban tối, chuẩn bị đi ngủ thì nghe người ta nói buổi chiều nhà cháu rất đông người ra vào, còn tưởng rằng ba mẹ cháu hồi hương, một nhà năm người về thăm quê chứ. Rảnh rỗi thì qua nhà thím ngồi chơi chút.”
Vì nằm bên trong khu du lịch, người dân nơi này đa số đều làm nghề bán đồ lưu niệm, những hàng quán nhỏ như này thường là do các cặp vợ chồng cùng nhau làm, thay phiên trực ca đến hai ba giờ sáng mới đóng cửa. Cố Dung hàn thuyên đôi câu với thím Thẩm, nói tới nói lui thím Thẩm bỗng nhiên hỏi đến Hứa Niệm.
Cố Dung dừng một chút, giới thiệu: “Là...bạn của cháu.”
Hứa Niệm khách khí: “Chào thím ạ.”
Thím Thẩm khoái hoạt, hỏi thẳng: “Thoạt nhìn trông rất trẻ nha, bao lớn rồi?”
Hứa Niệm nói: “Hơn hai mươi ạ.“. truyện ngôn tình
Tuổi mụ của Hứa Niệm là hai mươi mốt, nói hơn hai mươi thực chất cũng không sai. Vẻ mặt Cố Dung khẽ biến hóa nhưng rất nhanh khôi phục lại biểu cảm không gợn sóng như cũ. Thím Thẩm hoạt ngôn, lại tiếp tục hàn thuyên cùng Hứa Niệm hồi lâu, còn tặng cho hai người cặp mũ đan thủ công, Hứa Niệm ngượng ngùng xua tay, liên tục từ chối, cuối cùng Cố Dung nói nàng cứ nhận lấy đi, cô cũng tự dùng tiền túi mua thêm vài món đồ, nói là mua cho Trầm Vãn, thím Thẩm nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng đóng gói đồ đạc cho các nàng.
Người ta còn phải buôn bán, đứng nói chuyện ít nhiều cũng gây bất tiện, hai người chỉ nói thêm vài câu rồi đem theo quà lưu niệm trở về nhà. Trong nhà trên dưới đều lặng lẽ, chỉ có phòng khách lầu một là còn sáng đèn.
“Ngủ sớm một chút.” Cố Dung nói, vào đến nhà liền nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cố Dung vào phòng tắm rửa mặt, nằm trên giường thiu thiu buồn ngủ, ngay thời khắc ý thức mông lung mơ hồ chuẩn bị chìm vào giấc mộng, tiếng gõ cửa vang lên nhất thời làm cô tỉnh táo không ít. Giờ này còn có thể có ai đến gõ cửa nữa? Cố Dung do dự vài giây, rời giường, hơi hơi sửa soạn lại một phen rồi mới ra mở cửa.
Ngoài cửa, Hứa Niệm bưng ly sữa nóng, Cố Dung nép sang một bên nhường nàng vào.
“Uống chút sữa bổ trợ giấc ngủ.” Hứa Niệm đặt chén sữa xuống bàn, ban nãy nàng không trực tiếp trở về phòng mà ghé xuống lầu hâm nóng sữa cho Cố Dung.
Cố Dung yên lặng, không nghĩ tới nàng sẽ mang sữa đến cho mình, mím môi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Dì vẫn không ngủ được sao?”
Cố Dung nhất thời không biết nói gì, kỳ thực ban nãy cô vừa mới buồn ngủ, chẳng qua lại đột nhiên bị đánh thức, nhưng đứa bé này cũng chỉ có lòng tốt quan tâm đến mình, không thể phũ phàng nói ra sự thật được.
“Để em xoa bóp giúp dì.” Hứa Niệm lại lên tiếng.
Cố Dung tiếp tục ngơ ngác, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ làm đầu óc hơi hồ đồ, trầm mặc chốc lát, đồng ý.
Lúc này đến lượt Hứa Niệm luống cuống, nàng chỉ nhất thời cao hứng thuận miệng nói một câu không thèm suy nghĩ, ai biết cô sẽ đồng ý đâu chứ... Xoắn xuýt một lát, nàng cởi dép ngồi lên giường, thấp giọng nói: “Dì uống hết sữa đi, em giúp dì massage một chút xong rồi ngủ.”
Cố Dung nhỏ giọng “ừ”, thành thật uống hết sữa rồi nằm bò trên giường. Áo ngủ phía sau trông không tệ, rất hợp với dáng người, một đường cong hoàn hảo hiển lộ hoàn toàn, phập phồng quyến rũ. Hứa Niệm chột dạ dời ánh mắt, tận lực áp chế đầu óc chỉ đặt trên lưng Cố Dung, quy củ giúp cô xoa bóp.
Bên ngoài thỉnh thoảng có xe chạy qua, những người bán hàng rong cũng bắt đầu dọn dẹp trở về nhà, Giang Hoài trấn chính thức chìm vào màn đêm yên tĩnh. Từ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ra, hai bên đường cũng không còn nhiều người tản bộ nữa, chỉ còn lại những cột đèn đứng yên thẳng tắp tỏa ra những ánh sáng mờ nhạt.
“Ngày mai đi suối nước nóng em có muốn tắm ao riêng không?” Cố Dung hỏi Hứa Niệm, nhỡ đâu ngày mai đám người kia thi nhau cởi quần áo lại làm Hứa Niệm ngượng ngùng. Con bé Trầm Vãn cũng chả phải trầm lắng gì, chỉ cần có dịp chơi là sẽ chơi tới cùng, khẳng định cũng sẽ chẳng kín kẽ mấy.
“Không cần đâu ạ.” Hứa Niệm trả lời, đi chơi mấy ngày nay đều là Cố Dung bao hết, nàng kén cá chọn canh cũng không hay lắm, vả lại đi chơi không phải là mọi người cùng nhau chơi mới náo nhiệt sao, đơn độc một mình, dù những người khác không để ý mấy nhưng ít nhiều cũng sẽ hỏi vài câu. “Tắm chung với mọi người được rồi ạ, nhiều người đông vui.”
Cố Dung khẽ cử động thân thể, đầu gối lên cánh tay, cô thật sự có hơi buồn ngủ, lực đạo xoa bóp trên lưng không nhẹ không nặng, vô cùng thoải mái, chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ lại càng đậm hơn. Cố Dung mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, bàn tay trên lưng dần di chuyển đến phía sau cổ, nhẹ nhàng ấn ấn, cực kì thoải mái.
Dần dần, vùng da sau tai cũng bắt đầu ngưa ngứa, massage không giống với đụng chạm bình thường, Cố Dung cũng không theo quán tính bài xích nó, chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, cơ thể như có hàng trăm con kiến bò qua. Dịu dàng chậm rãi, sau tai dần bị xoa đến nóng lên, cả người cũng nóng, vừa nóng lại vừa thoải mái.
Hứa Niệm cúi người nói gì đó Cố Dung nghe không rõ, cũng trả lời không được, không biết qua bao lâu, lại nghe thấy Hứa Niệm kề sát tai nói: “Nằm thẳng lên ngủ, không thôi sẽ bị mỏi đấy.”
Cố Dung vẫn không phản ứng, dần tiến vào trạng thái ngủ say, đôi mắt căn bản không thể nhấc lên nổi, ý thức chậm chạp mơ hồ. Hứa Niệm bất đắc dĩ đỡ lấy eo Cố Dung lật người lại, động tác nhẹ nhàng không muốn làm Cố Dung thức giấc, vô tình làm cho áo ngủ bị tuột ra, Hứa Niệm giật mình nhanh chóng chỉnh lại ngay ngắn về chỗ cũ.
“Em về nhé...” Nàng nhỏ giọng thì thầm.
Hô hấp Cố Dung vẫn đều đều, ngủ đến say sưa, hôm nay lái xe đường dài lại còn thức khuya, có lẽ là mệt đến gục rồi.
Hứa Niệm buồn cười đắp chăn cho Cố Dung rồi rón rén đóng cửa rời đi.
Hôm sau ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, bầu trời quang đãng xanh ngắt không một gợn mây hòa cùng với không khí trong lành ở Giang Hoài trấn, sương sớm dày đặc, trên cửa kính đọng lại những giọt nước li ti. Mọi người đều dậy trễ, lúc Hứa Niệm thức dậy dưới lầu không có bất kì ai, kể cả Cố Dung cũng phá lệ ngủ nướng.
Hứa Niệm ra ngoài đi dạo vài vòng, quay trở lại căn nhà vẫn cứ yên lặng, mọi người e là không dậy ăn sáng như dự định được rồi. Suy nghĩ một lát, Hứa Niệm nhắn tin cho Cố Dung: Dì dậy chưa ạ?
Rồi Hứa Niệm xuống bếp làm bữa sáng, ước chừng ba phút sau màn hình di động sáng lên: Mới vừa tỉnh.
Hứa Niệm nhìn về phía cầu thang, nhanh chóng gõ chữ: Vậy dì có ăn sáng không?
Ngay sau đó lại nhắn thêm: Trứng ốp la với sữa bò, hay muốn ăn gì khác?
Cố Dung: Cũng được.
Hứa Niệm trả lời: Làm xong em đem lên phòng cho dì.
Gửi đi xong xuôi Hứa Niệm lập tức bắt đầu, rán trứng không tốn nhiều thời gian, chỉ mất năm phút đã làm xong hai phần ăn, vừa định mang lên lầu điện thoại lại hiện tin nhắn: Tôi xuống lầu ăn.
Cố Dung không có thói quen ăn trong phòng ngủ. Thế là Hứa Niệm vòng ngược lại mang đĩa thức ăn ra bàn, lúc nàng đang hâm lại sữa Cố Dung đã xuống tới nơi.
“Chào buổi sáng.” Hứa Niệm cất tiếng trước.
“Chào buổi sáng.”
Cố Dung mặc một thân váy liền áo màu xanh dương, trang điểm nhẹ nhàng, trùng hợp là hôm nay Hứa Niệm cũng diện áo ngắn tay cùng màu. Hôm nay hơi nóng, Hứa Niệm cố ý chọn trang phục áo ngắn quần đùi, khoe trọn đôi chân trắng thon thẳng tắp. Cố Dung nhìn thấy nhịn không được ngắm thêm vài lần, thuận tay cầm ly sữa lên uống.
“Em dậy khi nào?” Cố Dung hỏi.
“Khoảng hơn 8 giờ,“ Hứa Niệm nói, cũng nhấp ngụm sữa, “Không ngủ thêm được nữa nên dậy ra ngoài đi dạo chút.”
“Ra ngoài nhớ mặc thêm áo dài tay, ban đêm trời tương đối lạnh.” Cố Dung nhắc nhở, dự báo thời tiết dự rằng hôm nay tầm 26°C, ban ngày thì có thể mặc ít một chút.
Hứa Niệm đáp ứng. Lúc ăn hai người đều rất ít khi nói chuyện, chỉ yên lặng dùng bữa. Tay Hứa Niệm đặc biệt đẹp, ngón tay dài, khớp xương cân xứng, Hứa Niệm không thích để móng tay, thường xuyên cắt tỉa gọn gàng cẩn thận. Tay nàng so với tay Cố Dung to hơn một chút, nhưng da dẻ không thô ráp, ngược lại còn phi thường trắng nõn nuột nà.
Thấy Cố Dung sắp uống xong sữa, Hứa Niệm nghĩ cũng không thèm nghĩ thẳng tay rót thêm cho Cố Dung nửa ly. Cố Dung lúng ta lúng túng, còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã truyền đến thanh âm: “Dì, A Niệm, đang ăn sáng à, thơm quá đi!”
Trầm Vãn đặt mông ngồi xuống, thuận tay cầm lên cái ly không, lấy bình sữa trong tay Hứa Niệm tự rót một ly đầy, quay đầu thấy ly Hứa Niệm chỉ còn chút ít liền hỏi: “Thêm nữa không?”
Hứa Niệm lắc đầu: “No rồi, cậu muốn ăn sáng không?”
“Không ăn, mình mà muốn ăn thì đã dậy sớm rồi.” Trầm Vãn ngáp một cái, đấm đấm bả vai, “Tối qua chơi game tới khuya, mệt đến nổi eo đau lưng cũng đau, lúc mình định đi ngủ lớp trưởng lại rủ đấu thêm ván nữa, kết quả đánh một lần liền hai ván liên tiếp.”
Hứa Niệm cười cười, Cố Dung nhíu mày trầm giọng hỏi: “Vậy đêm qua mấy giờ ngủ?”
Trầm Vãn tức thì căng thẳng, vội vàng giải thích: “Hai giờ, hai giờ là ngủ rồi, đồng đội chơi dở ẹc thua nhanh, không đánh được bao lâu.”
Dứt lời liền chột dạ cười hì hì, đánh trống lãng sang chuyện khác: “Dì Ninh rủ dì chiều nay đánh bài, Nam Quan đang tu sửa lại, không mở cửa cho du khách vào nữa.”
Nam Quan là khu kiến trúc cổ của Giang Hoài trấn, không chỉ có suối nước nóng đệ nhị được hoan nghênh mà còn có nhiều khu phố cổ bán đặc sản địa phương, các bộ ngành liên quan hằng năm đều cho tu sửa lại để giữ gìn kiến trúc, lúc này vừa vặn sửa ngay dịp lễ 01/05. Ngoài Nam Quan cùng suối nước nóng trên núi ra, Giang Hoài trấn vẫn còn rất nhiều nơi đáng để tham quan, nhưng mọi người đều lười, đã nói là đi chơi du ngoạn này nọ nhưng còn chưa bắt đầu đã chẳng còn chút hứng thú nào, dứt khoát tụ lại đánh bài.
Phong cảnh non xanh nước biếc, khi trời mát mẻ nhẹ nhàng, các nàng lại đông người, mở sòng bài là thích hợp nhất. Mười lăm người tập trung lại chia thành hai bàn mạt chược và một bàn poker, mọi người muốn chơi cược tiền thật nên Hứa Niệm với Trầm Vãn không tham gia.
Cố Dung, Ninh Chu Di, chị gái tối hôm qua với một anh trai cao gầy trông có vẻ văn nhã làm thành một bàn mạt chược. Mọi người gọi chị gái kia là Vạn tỷ.
Mới chơi được hai thanh Hứa Niệm thấp thoáng thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn chạy vào, cô ấy nhìn quanh khắp nơi, đại khái là ngượng ngùng vì đường đột tới nhà người khác, hai má ửng đỏ. Vạn tỷ nhìn thấy, cười vẫy tay, trực tiếp đứng lên, chờ đến khi ôm cô gái kia trong vòng tay mới giới thiệu: “Bạn gái tôi, Đường Mẫn Chi.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, liên tiếp ồn ào, Đường Mẫn Chi không phải đi chung với bọn họ đến đây, trước kia cũng chưa từng gặp qua, nói cách khác, hai người hơn phân nửa là hôm qua mới quen biết nhau liền ngay lập tức kết giao quan hệ, tình yêu sét đánh a, tốc độ này cũng thật là nhanh quá đi. Đường Mẫn Chi chào hỏi mọi người, Vạn tỷ vui vẻ che chở nàng, mọi người từng tiếng từng tiếng “Em dâu” gọi đến cao hứng.
Hứa Niệm nhìn qua Cố Dung, thấy biểu tình Cố Dung vẫn nhàn nhạt, dường như tối qua thật sự chưa từng nhìn thấy hai người kia.
Nhưng mà Trầm Vãn lại để ý một chi tiết kì lạ, nhìn nhìn Cố Dung, lại quay đầu ngắm nghía Hứa Niệm, không nhịn được nói nhỏ: “A Niệm hôm nay mặc đồ rất hợp với dì nhỏ nha, đều là xanh dương, dì mặc váy cậu mặc áo ngắn tay, hai người cũng không chênh lệch chiều cao lắm, thần kì ha?”
Hứa Niệm nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ biết ngậm chặt miệng sợ bản thân nói nhiều sai nhiều.
Trầm Vãn vẫn còn rất hăng hái, lại hỏi: “Cậu với dì mình, ai cao hơn thế?”
“Chưa từng so qua, không rõ nữa, cậu tự xem đi.” Hứa Niệm qua loa.
“Dì nhỏ mang giày cao gót, cậu mang giày đế bằng, nhìn không ra.” Cô nàng trước kia không chú ý điểm này, vẫn luôn cảm thấy chiều cao hai người không chênh lệch lắm, lúc này chả hiểu sao tâm huyết dâng trào, nhìn đến tột cùng vẫn không nhìn ra ai cao hơn.
Lòng hiếu kỳ của Trầm Vãn dâng đến cực điểm, vừa bắt đầu liền không dừng lại, hết hỏi đông lại hỏi tây. Nàng không được di truyền gen cao của nhà họ Cố, chỉ khoảng 1m63, muốn thì thầm nói chuyện với Hứa Niệm phải kéo kéo tay Hứa Niệm, Hứa Niệm cũng không ngại, không để ý mấy chi tiết nhỏ này, tri kỷ khom người xuống nghe nàng nói.
Trong mắt người khác, hai nữ sinh đơn độc tán gẫu trông rất hài hòa, quan hệ khẳng định rất tốt. Cố Dung ngồi đánh bài biểu tình lãnh đạm, thua liên tiếp mấy ván. Vì không có đủ tiền mặt, mọi người tạm thời dùng trù mã* thay thế, đến lúc chơi xong kết sổ chuyển khoản là được. Trước mặt Cố Dung chỉ còn năm thẻ, Vạn tỷ cười tủm tỉm nói: “Tôi chọn chỗ ngồi phải nói là cực kì tốt, phong thủy thuận lợi, hôm nay khẳng định đại thắng. A Cửu, mấy cái trù mã này của cậu không đủ đâu, muốn mượn thêm không?”
*trù mã: tựa như chip poker, dùng để cá cược thay cho tiền thật.
Một bàn bốn người chỉ có Cố Dung là thua liên tục.
Ninh Chu Di cười: “Sợ là lâu rồi không đánh bài nên ngượng tay, đánh thêm vài ván chắc là tốt lại ấy mà.”
Anh trai văn nhã chuyên tâm ngồi xem bài, Vạn tỷ thì thầm hỏi Đường Mẫn Chi: “Có chán không? Không thì qua mở một bàn chung với Vãn Vãn Hứa Niệm đi?”
Cố Dung nâng mắt, nhìn hai nàng một chốc, Đường Mẫn Chi lắc đầu, có chút không muốn buông ra, lén lút thì thầm gì đó, Vạn tỷ nhích ghế, kéo Đường Mẫn Chi ngồi thẳng lên: “Đánh giùm chị đi.”
Đường Mẫn Chi ngược lại không từ chối, rất nhanh gia nhập vào. Đôi tình lữ bắt tay hợp tác, những người khác nhất thời cảm thấy chua đến rùng mình. Ninh Chu Di cố ý ra vẻ tổn thương nói: “Cô dâu mới ngọt ngào quá ha, sợ em dâu bị ăn hiếp không bằng, bảo vệ kĩ thế.”
Mọi người đều thân hơn chữ thân, Vạn tỷ một bên nhìn bài một bên đáp lễ: “Cậu có thể làm lãng tử hồi đầu*, hâm mộ thì mau mau tìm một người đi, mang về cho chị em nhìn một cái.”
*Lãng tử hồi đầu kim bất hoán (lãng từ quay đầu, vàng chẳng đổi): Lãng tử quay đầu lại thì còn quý hơn vàng, một người nếu phạm phải sai lầm cũng không đáng sợ, chỉ cần có thể ý thức được sai lầm của mình, biết sai có thể sửa, thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm một con người đàng hoàng, không có gì là muộn cả. (Có thể lên gg đọc thêm câu chuyện dân gian Trung Quốc thời nhà Minh để hiểu hơn.)
Một phòng đầy người cười rộ lên, chỉ có Trầm Vãn nghi hoặc không rõ, hiếu kì hỏi: “Cái gì lãng tử hồi đầu?”
Trầm một chút cũng không biết chuyện cũ của Ninh Chu Di, mà bình thường cũng không thấy Ninh Chu Di thân mật với ai, hoàn toàn mờ mịt. Đây là chuyện mọi người đều biết, không phải vấn đề riêng tư gì, huống hồ với tính cách của Ninh Chu Di căn bản cũng không để ý, Vạn tỷ châm chước sau một lúc lâu, trêu ghẹo nói: “Dì Ninh em năm đó ở trường cực kì được yêu thích, thư tình thu về có thể xếp thành núi, số nữ sinh tỏ tình với Chu Di thậm chí còn đủ thành lập một đội bóng chứ đừng nói đến số lượng nam sinh. Năm hai đại học có nam sinh thắp nến dưới sân kí túc xá tỏ tình, thế trận to lớn hoành tráng, dì Ninh em vừa nghe một cái liền trực tiếp vứt câu: “Tôi không thích đàn ông.” rồi bỏ đi. Nam sinh kia tan vỡ, khóc lớn ngay tại chỗ, trông thật là thảm hết chỗ nói.”
Trầm Vãn sững sờ, mọi người đều cười đến ho sặc sụa, chuyện năm đó các nàng ai cũng biết, có người còn tận mắt chứng kiến.
“Dì nhỏ em cũng có rất nhiều người theo đuổi sao?”
Vạn tỷ không nhịn được cười, những người còn lại tất cả đều ra sức nín nhịn, không ai trả lời câu hỏi của Trầm Vãn. Hứa Niệm nhìn về phía Cố Dung, Cố Dung vẫn yên tĩnh xếp bài, tuy rằng không nói lời nào những khóe miệng rõ ràng giương lên.
Mọi người tiếp tục chơi.
Trầm Vãn buồn chán rủ Hứa Niệm chơi game, mới vừa lấy điện thoại ra liền nghe Cố Dung nói: “Vãn Vãn, xuống bếp lấy cho dì ly nước nóng.”
“Sẵn tiện mang lon nước ngọt lên đây.” Ninh Chu Di tùy tiện nói.
Những người khác cậu một lời tôi một lời dồn dập nhờ lấy đồ uống. Trầm Vãn tốt tính, để điện thoại xuống đứng dậy đi lấy nước, Hứa Niệm muốn phụ liền bị ngăn cản: “Không cần, mình bỏ vào mâm đem lên là được rồi, cậu đợi chút đi.”
Hứa Niệm cô đơn ngồi tại chỗ. Trên bàn vừa đánh xong một ván bài nữa, Cố Dung lại tiếp tục thua, chỉ còn lại ba thẻ trù mã, Vạn tỷ cùng Ninh Chu di trêu chọc, Cố Dung không vội vàng không nóng nảy, xếp bài xong lên tiếng gọi Hứa Niệm đang vùi đầu bấm điện thoại, Hứa Niệm lập tức ngẩng đầu.
“Lại đây đánh giúp tôi một ván, tôi đi rửa tay.” Cố Dung nhàn nhạt nói, nói xong liền đứng dậy.
Vạn tỷ lập tức tiếp đón: “Đến đây đến đây, giúp A Cửu đánh này.”
Hứa Niệm rụt rè, dù sao cũng là chơi tiền thật, nàng xoắn xuýt nói: “Trình độ chơi bài của em không được...”
“Chị còn sợ không làm A Cửu phá sản được đây này,“ Vạn tỷ cười không ngừng, ra hiệu nàng mau tới đây ngồi, “Chỗ này trừ Chu Di thì A Cửu là người có tiền nhất, em hôm nay có đánh thua đến tối mịt cũng chẳng hề hấn gì đâu. Mau mau tới, dù sao nãy giờ cậu ấy cũng toàn thua, em vào vừa vặn thay đổi vận khí.”
Cố Dung tránh ra, trực tiếp vào phòng rửa tay. Ninh Chu Di một mặt xếp bài một mặt nói: “Không sao đâu, đánh chút thôi mà.”
Hứa Niệm chần chờ một lát, tiến lại ngồi xuống, Vạn tỷ muốn cho Hứa Niệm vài thẻ trù mã, Hứa Niệm vội vàng xua tay: “Không cần không cần, cảm ơn chị, em chỉ đánh hai thanh thôi.”
Ninh Chu Di nhíu nhíu mày, ra bài: “Nhị đồng.”
Vạn tỷ vui vẻ: “Chạm!”
Anh trai chung bàn suốt quá trình chẳng nói lời nào, vận may cũng thường thường, đánh nãy giờ cũng chỉ thẳng được vài ván. Hứa Niệm đã rất lâu rồi không đánh mạt chược, thanh thứ nhất chỉ miễn cưỡng rụt rè đánh, lập tức thua mất một thẻ trù mã, còn chưa kịp tự trách, thanh thứ hai thay phiên một vòng bài trực tiếp mò được thanh Nhất Sắc, vận khí tính ra cũng không tệ lắm.
Lúc thanh thứ hai kết thúc Cố Dung với Trầm Vãn cùng nhau trở lại, hỗ trợ phát nước cho mọi người. Đợi Cố Dung lại gần, Hứa Niệm muốn trả lại vị trí ngay lập tức bị Vạn tỷ ngăn cản: “Này không được, vừa mới tự đánh đã thắng chị không ít, lại đánh thêm hai thanh nữa đi.”
Hứa Niệm ngượng ngùng ngồi xuống, liên tục đánh thêm hai cái. Cố Dung cầm ly nước ấm kéo ghế ngồi xuống cạnh Hứa Niệm xem bài, Hứa Niệm bất giác căng thẳng, suýt nữa đánh nhầm, bất quá cuối cùng vẫn thắng hiểm. Đánh xong hai thanh, Hứa Niệm lại muốn rút lui, Cố Dung đè lại bờ vai của nàng, dịu dàng nói: “Vận khí tôi không tốt lắm, em đánh giúp tôi đi.”
Vạn tỷ nói: “A Cửu cậu như vậy là mời người khác giúp đỡ, phạm quy nha.”
Đường Mẫn Chi cười cười, anh trai văn nhã kia vẫn không mở miệng, Cố Dung uống nước, chậm rì rì trả lời: “Em ấy chơi bài tốt hơn tôi.”
Thực lòng thừa nhận.
Hứa Niệm không biết có nên tiếp tục đánh nữa không, Ninh Chu Di hòa giải nói: “Vận may A Cửu chả vào đâu, vừa mới thua sạch dưới tay cậu, hiện tại cho cậu ấy gỡ chút cũng được.” Ninh Chu Di lại chuyển hướng qua Hứa Niệm, “Nếu mà thắng nữa nhất định phải đòi A Cửu chia tiền thắng lại cho em đấy, em lấy ba phần cậu ấy lấy hai phần, không được làm không công.”
Vạn tỷ ban nãy cũng chỉ nói giỡn, tiếp tục nói: “Tiếp, đánh tiếp đi, ván này tôi nhất định phải thẳng, thua ba, bốn lần rồi.”
Một lần nữa xếp bài.
Hứa Niệm bình tĩnh lại, nghiêm túc đánh bài, nàng thông minh, đầu óc nhanh nhạy, càng đánh càng thuận lợi, thắng nhiều thua ít, chồng trù mã trước mặt càng ngày càng cao lên. Cố Dung chỉ xem không bàn luận gì, nhấp vài ngụm nước, uống xong theo thói quen đặt ly xuống góc bàn.
Hai nàng ngồi gần nhau, nghe mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc tâm trí Hứa Niệm dần phân tán, đặc biệt là khi Cố Dung càng dựa càng gần, Hứa Niệm vô cớ sinh ra vài tia bồn chồn, theo bản năng cầm ly nước ở góc bàn lên uống cho đỡ run. Những người khác đều đang chuyên tâm xem bài không chú ý, chỉ có Cố Dung di chuyển ánh mắt nhưng vẫn không nói gì.
Đại bộ phận tâm tư Hứa Niệm đều đặt trên bàn mạt chược, nàng có chút khẩn trương, liên tiếp uống rất nhiều nước, uống hết ly mới phát hiện có gì đó không đúng, tức khắc xấu hổ cực kì nhưng không dám thể hiện ra.
Mấy ván kế tiếp một nửa thắng, một nửa thua.
Vận may của Ninh Chu Di dần tốt lên, cô không thích đánh giống người khác, bản thân muốn đánh thế nào thì đánh thế đấy. Vạn tỷ từ lúc Hứa Niệm ngồi xuống liên tục thua tiền, vị trí phong thủy tốt tựa hồ không còn tác dụng nữa, mặc kệ thắng thua đều rất vui vẻ, vừa xếp bài vừa cùng Đường Mẫn Chi thân thiết tán gẫu, thỉnh thoảng đổi chỗ cho Đường Mẫn Chi sang đánh để cô nàng không cảm thấy chán.
Trầm Vãn ngồi chờ sau lưng Cố Dung, đợi gần một canh giờ cũng không thấy Hứa niệm quay lại liền lên tiếng thúc giục, vừa vặn ngay lúc Hứa Niệm cũng muốn nghỉ, đánh xong ván cuối liền đứng dậy trả chỗ cho Cố Dung.
Cố Dung không giữ nàng nữa, ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Hứa Niệm vừa ngồi, đếm chồng trù mã trước mặt mình, tròn bốn mươi thẻ, sau đó tự mình ra trận.
Vạn tỷ vui mừng, chờ Hứa Niệm đi hẳn liền cười ra bài tẩy, Ninh Chu Di theo sát một tấm, Cố Dung biểu tình thanh lãnh, tản mạn nói: “Hồ...”