Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 19: Chương 19: Kiều Diễm




Trong nhà chỉ có hai người, lại ngủ riêng, ai dùng và dùng để làm gì, không khó để đoán được. Hứa Niệm ở tuổi này, tính tình hướng nội, bị học tập cùng sách vở chiếm trọn thời gian, dù cho bình thường ngẫu nhiên cũng có nghĩ đến nhưng ở phương diện này cơ bản vẫn là tờ giấy trắng. Nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm hiểu, đối với dục vọng e là tránh còn không kịp.

Đại khái là không nghĩ tới Cố Dung cũng sẽ làm loại chuyện đó, dù sao trông cô thanh lãnh cao ngạo như vậy, Hứa Niệm có chút phản ứng không kịp, không ý thức mà lại gần nhìn xem, nhìn thấy bên trong có vật gì đó hơi mỏng dính vào túi đựng rác, xung quanh còn có vài tờ giấy vệ sinh bị vo thành cục, lại càng thêm xác định.

Cầu thang bên ngoài truyền đến âm thanh, Hứa Niệm cả kinh, cầm chiếc quần đùi của mình chạy nhanh ra ngoài, bay cái vèo về phòng đóng cửa lại, đến khi nghe được tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh tâm lý căng thẳng mới thả lỏng bớt, sau lưng vẫn nóng hừng hực.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hoa giấy rơi đầy xuống đất, diễm lệ sum suê.

Trời dần đi đến cuối xuân, xung quanh cây hoàng giác bắt đầu nảy mầm non, ở chỗ ẩm ướt dưới góc tường cũng có không ít cỏ dại ngoan cường mọc lên, gần giữa trưa ánh mặt trời chói chang, khí trời nóng bức, vài con chim không biết tên gì bay đến đầu ngọn cây, ríu rít kêu không ngừng. Hiện nay vấn đề ô nhiễm môi trường cực kỳ nghiêm trọng, chim chóc lẫn ong bướm đều hiếm khi gặp được, có thể là do ở Khoan Bắc Hạng cây cối nhiều nên mỗi năm từ thời điểm này đến hè đều có rất nhiều chim chóc bay đến đây.

Trước khi ăn cơm Hứa Niệm dọn dẹp lại sân vườn, phát hiện trên cành cây hoàng giác có tổ chim én, đứng ở cửa sổ tầng hai có thể nhìn rõ bên trong. Người xưa hay nói chim én xây tổ có nghĩa là phong thủy tốt, là điềm lành. Hứa Niệm ngẩng đầu nhìn nhìn, chim én trong ổ đang gắp mấy miếng lá và cành cây khô, nàng nhìn một hồi theo tầm mắt nhìn vào trong phòng.

Trên lầu, Cố Dung đang quỳ trên thảm tập yoga, thời tiết nóng nực, cô mặc đồ mát mẻ, mỗi một động tác đơn giản đều có thể làm lộ ra đường cong cơ thể xinh đẹp, eo tế mông kiều tỉ lệ hoàn mỹ. Hứa Niệm đứng ở cửa cầu thang, trùng hợp nhìn qua bên này, có lẽ là còn chút ảnh hưởng từ buổi sáng, trong lòng nàng có chút tạp niệm, suy nghĩ có chút bay xa, bí ẩn đan xen rõ ràng như sóng thủy triều mãnh liệt quay cuồng trong đầu, thân thể cảm giác hơi kỳ lạ, lồng ngực nóng lên, nhịp tim bang bang đập từng hồi.

Suy nghĩ kiều diễm bất thình lình đánh úp khiến Hứa Niệm không khống chế được, nàng không rõ đây là cảm xúc gì, chỉ là không muốn cử động, cứ đứng lẳng lặng như vậy mà nhìn cô, lại lần nữa thả suy nghĩ trôi theo mơ mộng hoang đường. Thân mật, gấp gáp, như chú cá sắp chết khô giương miệng khát cầu chút nước, thứ gì đó ướt át liền như đại dương mà đưa chú cá kia đi uống nước cứu mạng.

Cố Dung thẳng eo, hơi mệt nên ngồi nghỉ một lát, chim én vỗ cánh đáp xuống góc thảm yoga, không sợ người mà mổ mổ cái thảm, thậm chí còn bay đến đậu lên máy chạy bộ.

Chỉ chốc lát sau, một con chim én nữa đáp xuống, hai con chim triền triền miên miên, chơi đùa nửa phút liền đồng thời bay ra cửa sổ về lại ổ.

Cố Dung mang theo biểu tình lạ lẫm đánh giá tổ chim trên cành cây, xoay người một cái phát hiện Hứa Niệm đang đứng ngoài cửa cầu thang.

“Đứng ngây ngốc ở đó chi vậy?” Cô tùy ý hỏi.

Hứa Niệm hoàn hồn, che giấu nói: “Không...” Thanh âm vừa ra khỏi miệng có chút nghèn nghẹn, nàng lặng lẽ thanh giọng: “Vừa mới đi lên ạ.”

Nàng vào phòng tắm rửa tay, Cố Dung ở bên ngoài nói: “Tối nay mấy người Chu Di muốn tới đây, sẽ mua đồ ăn theo, không cần phải nấu cơm.”

Hứa Niệm mở cửa bước ra: “Dạ.”

“Mấy giờ rồi?” Cố Dung đứng dậy, gấp gọn thảm yoga, cong người giãn cơ một chút.

Hứa Niệm dời tầm mắt: “Đến giờ cơm trưa rồi ạ, em có hầm canh sườn, còn có rau xào nữa.”

“Tôi thay quần áo xong sẽ xuống ngay.”

Có lẽ là thấy ngại vì sự cố ly nước tối hôm trước, Cố Dung giống như bắt đầu chú ý khoảng cách giữa hai người, không phải là cố tình xa cách Hứa Niệm mà là chú ý quần áo ăn mặc hơn, không mặc đồ mỏng manh như lúc trước nữa.

Rau xanh tươi tốt, lúc xào chỉ thêm chút muối, vừa ngon vừa thanh đạm. Cố Dung muốn duy trì vóc dáng, chỉ uống nửa chén canh, ăn mấy đũa rau rồi ngưng không ăn nữa, một hạt cơm cũng không đụng vào. Nhưng mà cô ăn rất chậm, dường như đang cố ý đợi Hứa Niệm.

“Sắp thi rồi, đã ôn bài hết chưa?” Cố Dung hỏi, bình thường ăn cơm cô không nói lời nào, hôm nay thế mà lại phá lệ.

Hứa Niệm nhỏ giọng: “Cũng được ạ, không phải vấn đề lớn.”

“Vãn Vãn nói em đang giúp con bé ôn tập.”

“Dạ đúng rồi, cậu ấy tự học chắc chắn sẽ không kịp, dù sao dạo này em cũng không bận gì.”

Cố Dung không nói nữa. Trầm Vãn với Ninh Chu Di giống nhau y đúc, toàn là đợi nước tới chân mới nhảy. Lần thi này Trầm Vãn liều mạng ôn tập, mỗi ngày đều bám theo Hứa Niệm, ở trường thì kéo nhau đi thư viện, về nhà thì oanh tạc trên wechat, tận bốn chuyên đề trong hai mươi ngày, áp lực quả thật không nhỏ.

Ăn cơm xong Hứa Niệm soạn sách vở đến trường, Trầm Vãn nhìn thấy nàng như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, hai người cùng nhau đi thư viện học bài. Hoàng hôn, lúc rời thư viện Trầm Vãn gục mặt nói: “Mình cảm thấy học không kịp rồi, bài chuyên ngành khó muốn đòi mạng, học không hiểu gì hết, đã vậy còn một đống bài chưa học nữa.”

Hiện tại Trầm Vãn học dồn nhiều kiến thức, thời gian đang cạn dần, cực kỳ gấp, muốn học nhanh cũng không được, trong đầu không có chữ nào rất khó ôn bài.

Hứa Niệm bình tĩnh nói: “Kịp mà, đừng quá hoảng hốt.”

Trầm Vãn liên tiếp thở dài, “Tối nay cậu về nhà hả? Hay là ở lại ký túc xá kèm mình học thêm đi, nhiều quá mình thật sự muốn thổ huyết.”

Hứa Niệm không chút do dự liền cự tuyệt: “Mai mình đến, học tập và nghỉ ngơi kết hợp, học liên tù tì sẽ phản tác dụng.”

“Tới lúc này còn để ý cái gì mà học tập nghỉ ngơi kết hợp nữa chứ, vớt vát được chút nào hay chút đó, sắp tới ngày thi rồi.”

Hứa Niệm không phản ứng, xách balo đi về phía trước, Trầm Vãn linh động đi theo sau nàng: “Không thì mình qua nhà cậu ha, vừa vặn thuận tiện cho cậu, không cần mỗi ngày đều chạy tới nữa.”

“Không được.” Hứa Niệm tuyệt tình nói.

“Aiya, mặc kệ, quyết định vậy đi, mai mình qua.” Trầm Vãn nói, có chút lì lợm dính người.

Hứa Niệm đương nhiên không đồng ý, dừng chân, nghiêm túc nói: “Nhà mình chỉ có hai giường thôi, sofa rất nhỏ, làm gì còn chỗ cho cậu ngủ?”

Trầm Vãn không quá để ý vấn đề này: “Mình ngủ chung với dì nhỏ.”

Hứa Niệm nhíu mày, càng thêm kiên định nói: “Học ở trường đi, mấy ngày sau mình rảnh, nhiều sách vở như vậy mang tới mang lui rất phiền.”

Thật ra Hứa Niệm có tâm tư riêng, ngủ chung như vậy quá mức thân mật, tự nhiên trong lòng không đồng ý, thà rằng nàng chấp nhận mệt mỏi chạy đi chạy về còn hơn.

Buổi tối, Ninh Chu Di với mấy người bạn đúng hẹn đến, Hứa Niệm chưa vào tới cửa đã nghe âm thanh cười đùa truyền ra ngoài, có lẽ là trong nhà không có bạn nhỏ, mấy người chị tán gẫu những chủ đề có hơi trưởng thành, hơn nữa còn nói rất to.

Hứa Niệm thính tai bắt được mấu chốt gì đó, nghe thấy có người nói: “Hơn nửa năm rồi chưa làm, mình nghẹn đến sắp xỉu rồi, lên mạng thấy *** đều hết cả hồn.”

Mấy người còn lại đều bật cười, có người chế nhạo: “Khó chịu thì tự mà tìm ai đó đi chứ, thanh tâm quả dục như vậy không tốt cho da dẻ đâu.”

Lại một trận cười vang lên. Hứa Niệm ngơ ngác, người vừa nói lơ đãng nhìn thấy nàng đã về lập tức ngừng lại, mọi người đều ăn ý chuyển đề tài, sôi nổi chào hỏi nàng. Cố Dung đứng giữa đám người quay đầu lại nhìn một cái, trong tay cầm một điếu thuốc nhưng không hút, lúc trước cô dặn Hứa Niệm không được hút, chính mình cũng phải làm gương thật tốt.

Mấy người chị này thật sự nghĩ rằng nàng là bạn nhỏ, cho nàng một đống đồ ăn vặt, đa số là đồ ngọt. Bữa cơm này mọi người đều vui vẻ, tuy rằng có Hứa Niệm ở đây nhưng muốn uống thì vẫn uống, một bàn người khui một chai rượu vang đỏ mới tinh của Cố Dung đặt trên đầu tủ lạnh.

Ninh Chu Di không biết từ chỗ nào lôi ra mấy ly đá, đưa một ly cho Hứa Niệm, mặc dù có thêm đá nhưng mùi rượu vẫn nồng như cũ, hẳn là độ cồn không hề thấp.

“Rượu này quý lắm đó,“ Một người khác nói với nàng, “Em không uống là lãng phí mười mấy ngàn tệ đó nha, rất ngon, uống vài ngụm rồi từ từ cảm nhận thử xem.”

Hứa Niệm sững sờ, không nghĩ tới Cố Dung tùy tiện để hai bình rượu đáng giá như vậy trên đầu tủ lạnh, nàng cho rằng nó cùng lắm là hai, ba ngàn thôi. Lúng ta lúng túng cầm ly lên, nàng vừa định uống lại bị Cố Dung ngăn lại.

“Chị ấy nói giỡn đó.”

Người bạn kia cong cong khóe miệng, rót một ly nước khác đẩy qua, trả lời: “Đây, uống nước trái cây đi.”

Những người khác đều cười khúc khích.

Cơm nước xong mọi người phụ nhau dọn dẹp rồi ở lại chơi đến nửa đêm, gần rạng sáng mới ai về nhà nấy. Cố Dung ban nãy có uống vài ly, rượu tác dụng chậm, cô mệt mỏi dựa vào sofa nghỉ ngơi, gương mặt ửng hồng.

“Dì lên phòng ngủ đi ạ, coi chừng bị cảm.” Hứa Niệm nói, muốn duỗi tay sờ thử trán cô nhưng nửa chừng ngừng lại.

“Không sao, tôi nghỉ một lát là được.” Cố Dung lười nhác nói.

Hứa Niệm rót cho cô ly nước đặt lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh nhàm chán bật TV, đồ ăn tối rất cay, nàng chỉ ăn được có chút ít, hiện tại có hơi đói nên mở ra hộp tiramisu mấy chị cho.

Trên TV vẫn chiếu tiếp bộ phim tối qua, nội dung vẫn chán như cũ, ăn được nửa cái bánh Hứa Niệm phát hiện ra Cố Dung đang nhìn mình, người cô toàn mùi rượu, ánh mắt mơ màng, môi mỏng hồng hồng ẩm ướt.

Ánh mắt cô giao với Hứa Niệm, nhưng cô không tránh đi, thẳng tắp mà nhìn nàng.

Hứa Niệm bất giác căng thẳng, đầu óc trống rỗng, dùng nĩa tách một miếng bánh kem nhỏ, hỏi: “Dì muốn ăn không ạ?”

Cố Dung có lẽ là say lắm rồi, cô khom người lại gần, mở miệng ngậm lấy ăn hết sạch sẽ. Bởi vì ngón tay cách quá gần, Hứa Niệm chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, lại còn mang theo một chút ướt át, là bị đầu lưỡi mềm mại của cô chạm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.