Kịp thời ngừng lại.
Ninh Chu Di nhướng mày, cũng không ép nàng, cười cười cất bật lửa.
“Còn đang đi học, không hút thuốc là tốt.” Cô nói, dường như người vừa mới mời Hứa Niệm hút thử không phải mình. Cô ngậm thuốc vào miệng hút một hơi, khói trắng mập mờ lượn lờ trong phòng, đầu thuốc đỏ rực chậm rãi cháy, mí mắt cong cong, con ngươi màu hổ phách phản chiếu hình ảnh căn phòng, cũng phản chiếu hình bóng của Hứa Niệm.
Ninh Chu Di dập thuốc, quăng nó vào thùng rác dưới chân, hoàn toàn làm lơ Cố Dung đang đứng ngay cửa, đến gần Hứa Niệm một chút, nửa hỏi nửa đùa: “Đã có người yêu chưa?”
Cô biết Hứa Niệm còn độc thân, hỏi chẳng qua là cho có mà thôi.
Hứa Niệm siết chặt điếu thuốc trong lòng bàn tay, qua loa trả lời: “Chưa ạ, tạm thời chưa nghĩ đến vấn đề này.”
Ninh Chu Di nghiêm túc quan sát nàng, im lặng chốc lát lại hỏi: “Vậy người em thầm mến thì sao? Đừng nói là cũng không có nhé, hai mươi tuổi rồi, vẫn theo khuôn phép cũ à?”
Hứa Niệm cười gượng, không biết nên trả lời cái gì, tùy tiện tìm lời khác tán gẫu rồi lấy cớ đi ra ngoài. Nàng cũng không để ý, căn bản không nhìn xung quanh trong phòng, không phát hiện ra có người đang nhìn mình từ phía sau, đi ngang qua bồn rửa tay mới giật mình thấy Cố Dung đứng đó lẳng lặng mở nước, dòng nước chậm rãi chảy dọc theo ngón tay cô.
Hứa Niệm muốn mở miệng nói gì đó, Cố Dung lại nhìn điếu thuốc lá trên tay nàng một lát, ánh mắt nặng nề, không nói lời nào đã đi ra ngoài. Hứa Niệm ngẩn ra, không biết vì sao lập tức đuổi theo cô, vứt lại điếu thuốc.
Cố Dung bước không nhanh, trong hành lang, Ninh Chu Di đã đi từ lúc nào, có lẽ là vào sân golf. Đi tới góc rẽ, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Niệm vươn tay bắt lấy tay Cố Dung, tay cô có chút lạnh lẽo trơn mịn, làn da thực sự rất đẹp.
Khẽ mở miệng, Hứa Niệm muốn nói gì đó nhưng nhất thời không thốt nên lời, môi đỏ nhẹ đóng nhẹ mở, nhìn chằm chằm vào Cố Dung. Phía trước có người đến gần, là chị gái váy đỏ, Hứa Niệm nhanh chóng buông tay ra.
Chị váy đỏ hô to: “A Cửu, sao lại đứng ngoài đây thế này, vào trong chơi đi.” Nàng vẻ mặt hiền lành quay sang Hứa Niệm nói, “A Cửu đánh golf rất giỏi, vào trong dạy cho em một chút, em biết chơi không?”
Hứa Niệm đi bên cạnh nàng, lắc đầu: “Không biết ạ, trước giờ chỉ nhìn người khác chơi thôi.”
“Vừa hay, A Cửu có thể dạy em.”
Hứa Niệm thật sự không biết đánh golf, đánh thử hai lần đều không được, Trầm Vãn đứng bên cạnh sốt ruột hướng dẫn nàng, nhưng nàng không nắm được cảm giác, lần thứ ba vẫn hụt.
Cố Dung đứng phía bên trái, chị gái váy đỏ nhìn nàng loay hoay cũng không chịu nổi muốn tiến lên chỉ nhưng lại bị giành trước một bước.
“Đừng khom người quá thấp, dùng lực vào cánh tay đập dứt khoát vào.”
Thân thể ấm áp phía sau làm Hứa Niệm hoảng hốt, nàng nghiêng đầu nhìn, bên tai lại truyền đến giọng nói: “Quan sát bóng.”
Hơi ấm phả vào cổ, động tác cũng bị kiềm lại, cảm giác sau lưng cực kỳ rõ ràng, rõ ràng đến mức Hứa Niệm phát ngốc tại chỗ.
Nhưng người phát ngốc không chỉ mỗi nàng mà còn có Trầm Vãn. Trầm Vãn cảm thấy kỳ lạ, đánh có trái banh thôi cần phải ôm sát như vậy sao? Nhưng nàng không tiện hỏi, may là những người khác cũng không để ý đến điều này.
_
Lúc ngừng chơi đã gần mười một giờ đêm, Ninh Chu Di đưa Trầm Vãn về ký túc xá, còn lại ai về nhà nấy, Hứa Niệm đương nhiên đi cùng Cố Dung.
Trong xe an tĩnh, hai người đều không nói lời nào, hai bên đường ánh đèn sáng rực, thẳng đến Lão Thành Khu mới tối dần, đây là thời điểm đông đúc nhất của chợ đêm, hai bên đường đều bị xe hàng rong chiếm cứ, dưới lòng đường người đi bộ chen chúc, xe đi qua chỉ có thể chậm rãi nhích từng chút.
Vào đến đầu hẻm phía nam, Hứa Niệm xuống xe mua trái cây, chủ tiệm trái cây có quen biết Hứa Niệm, nhà ông ấy cách nhà Hứa Niệm không xa, hai người hàn thuyên tán gẫu một lát, lúc nàng đang tìm tiền lẻ, ông chủ đột nhiên nhớ ra cái gì, nhắc nhở nàng: “A Niệm này, nhà cháu phơi chăn đúng không? Ban nãy chạng vạng có trận mưa rào, nói không chừng bị ướt rồi đấy.”
Hứa Niệm thoáng chốc ngẩn ra, nàng quả thật đã quên mất chuyện này! Đem theo trái cây về lại xe, nàng thúc giục: “Mau về nhà, em quên không cất chăn rồi.”
Ngõ nhỏ trống vắng, một đường thông suốt về tới nhà, Hứa Niệm bay nhanh lên lầu lấy chăn, đáng tiếc là vẫn vô dụng. Tối tháng tư ở G thị thường ẩm ướt, lúc mặt trời lặn phải lấy đồ phơi vào, huống chi ban nãy còn có mưa, lúc trời mưa các nàng đang xem phim trong rạp, hiển nhiên không phát hiện ra.
Nàng nhanh chóng ôm hết đồ xuống phòng trống dưới lầu, Cố Dung đỗ xe xong cũng tới phụ.
“Em quên mất còn đang phơi chăn, đáng ra nên gọi điện cho dì nhờ lấy vào mới đúng.” Buổi sáng nàng đi gấp, vội vội vàng vàng xách cặp chạy, sau khi tan học còn đi chơi lung tung, sớm đã vứt chuyện này ở sau đầu, không còn nhớ nữa. Vốn dĩ hôm nay có thể không cần phơi, giờ ướt thế này phải tiếp tục phơi thêm, nếu hai ngày tiếp theo thời tiết vẫn không tốt lên thì thật sự không biết phải làm thế nào.
Cố Dung run run góc chăn không trả lời, hai ba phút sau hỏi nàng: “Uống thuốc cảm chưa?”
Tâm trí Hứa Niệm đều đặt hết lên tấm chăn, trả lời: “Hết rồi ạ, bác sĩ chỉ kê có hai ngày thuốc thôi.”
Cố Dung vào phòng bếp rót ly nước nóng đặt lên bàn, chờ Hứa Niệm chỉnh chăn xong nước cũng ấm lại, cô cũng không gọi Hứa Niệm vào uống nước, chỉ đặt ly nước ở đó, thật ra Hứa Niệm đều nhìn thấy hết, đợi cô lên lầu liền đi qua uống hết ly nước.
Hai người đều kỳ lạ, đều mang tâm sự riêng.
Ở ngoài cả ngày trời, phải tắm rửa mới ngủ được, Cố Dung lên lầu tắm trước, Hứa Niệm tắm sau, nàng tắm xong lau khô người, lúc chuẩn bị mặc quần áo đèn phòng tắm bỗng dưng chớp chớp.
Không chỉ có phòng tắm, trong phòng ngủ của Cố Dung cũng vậy.
Chưa kịp phản ứng cả căn nhà đã chìm vào bóng tối, Hứa Niệm trợn tròn mắt, cả người trần trụi không dám đi lại, đêm nay trời không trăng không sao, trong nhà tối đen duỗi tay còn không thấy nổi năm ngón nói gì đến việc lấy quần áo.
Hơn nữa nàng còn không mang di động theo bên người.
Ở trong phòng tắm ngây người vài phút, cuối cùng là Cố Dung chủ động tới gõ cửa đưa điện thoại di động vào, Hứa Niệm xấu hổ muốn chui xuống đất, nhanh nhẹn mặc đồ ngủ, dựa vào ánh sáng điện thoại tìm khăn lau tóc. Cúp điện không thể dùng máy sấy, chỉ có thể cố gắng lau tóc khô được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tóc nàng khá dày, đen lại chắc, chỉ lau đương nhiên không khô được, ngọn tóc không ngừng chảy nước xuống sau lưng, thấm ướt cả áo ngủ.
Áo ngủ là màu trắng, ướt một chút liền dán sát vào lưng.
Cố Dung đứng sau nàng, vô tình thấy chiếc áo dính nước dán chặt vào sống lưng mảnh khảnh, đường cong lộ rõ, thiếu nữ phía trước hơi khom người một chút, hình dáng sống lưng càng thêm rõ ràng.
“Chắc là cáp điện lại có vấn đề, trước kia ít khi cúp điện nhiều như hiện tại, bây giờ cũng khuya rồi, khẳng định không ai tới sửa đâu, phải hơn nửa ngày mai mới có điện.” Hứa Niệm nói, cảm giác sau lưng lành lạnh bèn duỗi tay sờ phát hiện áo ướt một mảng lớn, tóc nhiều chính là như vậy, dù cố lau khô cỡ nào cũng còn nước sót lại.
Cố Dung dời mắt: “Đi thay áo trước đi.”
“Để em lau tóc một chút, nếu không lát nữa lại ướt tiếp.” Hứa Niệm vừa nói vừa lấy khăn thấm nước trên tóc, nàng đưa lưng về phía Cố Dung, nâng tay một lúc liền thấy mỏi, ngừng lại nửa phút.
“Mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến,“ Cố Dung nói, lùi xa một chút, mở ngăn kéo tủ, “Đi Liễu Hà trấn, có thể sẽ tối khuya mới về, em không cần đợi cửa.”
Hứa Niệm ngơ ngác: “Em cũng có việc ra ngoài.”
Cố Dung xoay người. Hứa Niệm nói tiếp: “Mai em đi hoạt động thiện nguyện của trường tổ chức.”
Mỗi học kỳ Hứa Niệm đều tham gia ít nhất ba hoạt động thiện nguyện, thứ nhất là muốn cống hiến, sinh viên đại học, hưởng thụ trợ cấp và giáo dục của quốc gia, ngoại trừ cố gắng học tập ra còn nên làm vài hoạt động giúp đỡ xã hội, thứ hai là điểm rèn luyện trong trường đa số đều yêu cầu sinh viên tham gia các hoạt động này, một năm ít nhất phải mười lăm hoặc ba mươi tiếng đồng hồ trở lên. Hứa Niệm thường sẽ hoàn thành chương trình học trong khoảng nửa đầu năm, nửa cuối năm coi như rảnh rỗi mà tham gia các hoạt động.
Nàng đã sớm hoàn thành chỉ tiêu của sinh viên năm hai, lần này đi là vừa hay, vốn dĩ cũng không có việc gì làm.
“Em làm thiện nguyện gì?”
“Đi viện dưỡng lão ạ, hỗ trợ dọn dẹp này nọ, cũng không xa lắm, đối diện thành nam Tây Minh Kiều.”
Cố Dung biết chỗ đó, đáp một tiếng tỏ ý đã biết. Chờ tóc khô được phân nửa, Hứa Niệm về lại phòng mình thay quần áo, nàng chỉ có hai bộ đồ ngủ, một bộ đang mặc một bộ đang giặt, hiện tại chỉ có thể tìm một chiếc áo thun rộng mặc cùng quần ngủ thoải mái.
Vì tóc vẫn chưa khô hẳn, Hứa Niệm không lập tức lên giường mà ngồi trên ghế nghịch điện thoại, thời gian đã gần đến rạng sáng, Cố Dung cũng không ngủ, dựa vào đầu giường xem ipad, trên màn hình là một bài báo gì đó, nàng ngồi xa không nhìn rõ lắm, đương nhiên có lại gần đọc cũng không hiểu được. Chơi nửa giờ, Hứa Niệm bò lên giường nghỉ ngơi, cả ngày đi chơi không sạc pin, điện thoại cảnh báo gần hết pin, cúp điện không sạc được, ngày mai có thể lên trường sạc. Nàng tắt di động ngồi dựa vào đầu giường, tôn trọng riêng tư của Cố Dung nên cũng không nhìn nhiều vào mà hình ipad của cô mà nhìn ra cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần thiu thiu buồn ngủ.
Quần áo rộng rãi ít nhiều làm lộ ra da thịt bên trong, Cố Dung nghiêng đầu, ánh mắt chạm đến địa phương hơi gồ lên dưới cổ, trong mắt sóng gió chìm chìm nổi nổi, vô cùng đứng đắn mà dời mắt.
Chơi cả ngày thật sự mệt, nhắm mắt lại không bao lâu cơn buồn ngủ liền ập tới, lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê cảm giác được có cái gì đắp lên vai, Hứa Niệm khẽ hé mắt, thấy trước ngực mình đắp chiếc áo khoác mỏng của Cố Dung.
Nàng thật sự buồn ngủ, hé mắt nhìn một chút lập tức nhắm lại, mờ mịt ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, có người lay nàng, nhẹ giọng nói: “Tóc khô rồi nằm xuống ngủ đi, đừng để bị cảm nữa.”
Ngồi ngủ lâu cổ có chút cứng, Hứa Niệm đầu óc mơ hồ, chậm rãi trượt xuống cuộn tròn trong chăn, nằm chốc nàng bỗng mang theo thanh âm khàn khàn thấp thấp hỏi: “Dì nhỏ, dì có người yêu chưa?”
Buồn ngủ đầu óc mơ màng, lấy câu hỏi của người khác mang đi hỏi lung tung.
Cố Dung không trả lời, nghiêng người nằm xuống.
Qua hồi lâu ---- “Chưa có, cũng chưa từng.”
Hứa Niệm tức khắc tỉnh táo lại không ít, nhưng vẫn không mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích.
“Tại sao vậy ạ?”
Cố Dung nhắm mắt lại, lười nhác thành thật trả lời: “Không có thời gian.”
Không có thời gian, lý do này không quá thỏa đáng, nhưng nghĩ lại quả thật cũng đúng, cô thường xuyên di chuyển khắp trời nam biển bắc, kiếm đâu ra thời gian rảnh rỗi tính đến những chuyện như yêu đương. Hứa Niệm xích người về trước một chút, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ, có người yêu cũ hay không kỳ thực cũng không quan trọng, Cố Dung hai bảy sắp hai tám tuổi rồi, có một hai người cũ cũng bình thường, nhiều hơn cũng không có gì lạ, nhưng nỗi ham muốn chiếm hữu quấy phá, biết rằng cô chưa từng yêu đương trong lòng Hứa Niệm cảm thấy có chút thỏa mãn.
“Em cũng chưa.” Nàng nói.
Cố Dung không trả lời nữa.
Hứa Niệm đắp kín chăn lại, nằm thẳng người chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau trời mưa nhẹ, sắc trời âm u, lúc Cố Dung tỉnh dậy phát hiện bên hông mình có một cánh tay nho nhỏ, đầu ngón tay khẽ cong, đốt ngón tay trắng nõn thon dài. Hứa Niệm vẫn còn ngủ, cả người hướng về phía Cố Dung.
_
Hơn sáu giờ điện đã sửa xong.
Bữa sáng tùy tiện nấu mì ăn, cũng không gấp gáp gì, Hứa Niệm còn cố ý làm nửa bát dầu ớt, dầu ớt không quá cay, mùi hương tỏa ra nức mũi, trộn mì ăn đặc biệt mê người. Nàng làm rất chăm chú, không nhanh không chậm nêm nếm gia vị. Cố Dung thay quần áo xong xuống lầu, đứng bên cạnh nhìn nàng trộn mì, bỗng nhiên cô gọi tên nàng.
“Dạ?” Hứa Niệm nghi hoặc ngẩng đầu.
Cố Dung biểu tình thâm trầm, nói: “Đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.”