Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 11: Chương 11: Trong Phòng




Ban nãy ăn xiên nướng, quả thật lúc này có chút khát, Hứa Niệm cầm một chai, vừa mở ra liền nghe Trầm Vãn không ngẩng đầu lên nói: “A Niệm, khui giùm mình lon Cola, mình đánh xong ván này đã.”

Ba chai đồ uống trước mặt không có Cola, Hứa Niệm muốn đứng lên đi lấy lại thấy Cố Dung khui chai Sprite thả xuống trước mặt Trầm Vãn, vừa lúc đó Trầm Vãn bị đối phương xuất chiêu hạ gục, tức giận đến muốn mắng người, vừa ngẩng đầu lên thấy dì mình trước mặt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Nàng vẫn là có chút sợ Cố Dung, dù sao Cố Dung cũng là trưởng bối, ít nói ít cười lại có hơi nghiêm khắc.

Trầm Vãn hậm hực uống Sprite, nhìn sang đám người bên kia vừa nói vừa cười, nghi hoặc hỏi: “Dì nhỏ, sao dì không qua kia nói chuyện với mọi người?”

Cố Dung thần sắc lãnh đạm, nhẹ giọng nói: “Các nàng đang bàn chuyện làm ăn.”

Trầm Vãn nhướng mày, nàng vẫn luôn cho rằng đây là bạn bè cũ lâu ngày gặp lại tụ tập vui chơi, hóa ra còn có nguyên nhân khác. Bất quá cũng không có gì đáng trách, lăn lộn ngoài xã hội chính là như vậy, ngoại trừ cảm tình ra còn có lợi ích, mà cảm tình chân chính thì chẳng còn bao nhiêu. Nàng không thích như vậy, quẹt quẹt di động nói với Hứa Niệm: “Lại đây hợp tác chút đi, hai đứa mình lâu rồi cũng không chơi game chung.”

Hứa Niệm tuy ít chơi điện thoại nhưng đánh game cũng không đến nỗi nào, vừa hay lúc này không có việc gì làm, giết thời gian một tí, nàng lấy di động ra đồng ý lời mời.

Bởi vì ban nãy add Ninh Chu Di màn hình vẫn chưa thoát ra, điện thoại vừa mở khóa liền tự động nhảy vào giao diện QQ. Cố Dung nửa nâng lên mí mắt thoáng nhìn thấy liên hệ trên cùng, Ninh Chu Di.

_

Ban đêm ở ngoại thành gió lớn, ánh trăng mông lung ngôi sao đầy trời, đánh xong hai hiệp đã trôi qua một giờ, Hứa Niệm bất tri bất giác uống hết hai chai nước, có hơi mắc vệ sinh, không đánh hiệp ba tắt điện thoại vào biệt thự tìm WC.

Bên trong biệt thự thiết kế phức tạp, không biết phòng nào là phòng ngủ, phòng nào là phòng vệ sinh, nàng liền tùy tiện vào đại một phòng, giải quyết xong thuận tay tắt đèn, không ngờ quay người lại liền chạm mặt Cố Dung cũng đang muốn đi vào.

Hai người nhìn nhau một lát, đang muốn nói chuyện phòng đột nhiên tối sầm, sau đó là thanh âm khóa trái cửa. Kiểu thiết kế căn phòng này không giống bình thường, ngoài cửa nhà vệ sinh có một cây cao chống đỡ, sâu bên trong một chút liền trở thành góc khuất, là chỗ hai người đang đứng, trong phòng nhìn không thấy được.

Hứa Niệm muốn bật đèn nhưng bị cản lại, Cố Dung kéo nàng trốn vào một góc, nàng khó hiểu, đang muốn dò hỏi lại nghe được tiếng động kỳ quái, nhất thời lưng cứng ngắc.

Trên chiếc sofa lớn bên trái phòng, hai cô gái mặc váy ôm đối phương ngồi chồng lên nhau, nhờ ánh sao yếu ớt rọi vào phòng, tuy không thấy rõ mặt các nàng nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy sự việc đang diễn ra. Các nàng đang hôn nhau, lửa cháy hừng hực, khó có thể chia lìa. Cô gái nửa ngồi nửa quỳ chủ động mở rộng tà váy, bàn tay lặng lẽ tiến vào, cô gái còn lại cũng vòng tay câu lấy cổ đối phương, chậm rãi nằm xuống.

Mặc dù hai người họ quay lưng về phía này, váy cũng chưa cởi hết ra, dù không chân thật trải qua Hứa Niệm cũng biết bàn tay phía dưới cô gái kia đang làm gì.

.........

Hứa Niệm cảm thấy cực kỳ xấu hổ không biết nên làm thế nào, thời điểm này cũng không thể ra ngoài cắt ngang bọn họ, chỉ có thể không tự giác lùi về phía sau, lại không cẩn thận lùi vào lòng Cố Dung.

Đôi mắt bỗng nhiên bị một bàn tay che lại.

“Đừng nhìn......” Cố Dung cúi sát vào tai nàng nói nhỏ.

Vành tai mỏng manh của Hứa Niệm bị hơi thở gần kề kia làm cho sửng sốt, đôi mắt bị che lại nhưng lỗ tai vẫn còn nghe thấy, mà lại nghe cực kỳ rõ ràng, hai người ngoài phòng kia càng không khắc chế, thanh âm đứt quãng từng đợt vang lên không dứt.

Nàng cảm thấy đôi tay đặt trên mắt mình hơi giật giật, Cố Dung ôm lấy nàng tiếp tục lùi về sau, dựa vào vách tường. Hứa Niệm đột nhiên khẩn trương trong lòng, tim đập gia tốc, không dám lộn xộn để mặc Cố Dung ôm mình, không biết qua bao lâu bên ngoài rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng không lập tức rời đi mà là ôm nhau nằm trên sofa nghỉ ngơi.

Lúc này Cố Dung mới thả tay xuống.

Sợ bọn họ bật đèn lên nhìn thấy bên này, Hứa Niệm nắm chặt lòng bàn tay, thoáng dựa vào người phía sau nghiêng đầu nhìn cô, Cố Dung nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhỏ giọng trấn an: “Không sao đâu.”

Hai người dựa rất gần, lời cô vừa nói ra liền có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp, tê tê dại dại lại có chút ngứa. Hứa Niệm nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía phòng, hai chị gái ở ngoài đã chỉnh trang y phục, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ mặt mũi các nàng nhưng có thể dựa vào kiểu váy để phân biệt. Cô gái kia từ phía sau ôm lấy cô gái đang cột tóc, hôn lên sau cổ nàng, cô gái được hôn không vội vã cũng không cự tuyệt, cột tóc xong một lần nữa bị đè trên tường hung hăng mà hôn. Hai người triền miên hôn nhau trong chốc lát mới một trước một sau đi ra ngoài.

Sợ các nàng giữa chừng quay lại, Hứa Niệm cùng Cố Dung tạm thời bất động, hồi lâu sau Cố Dung mở đèn lên. Đột nhiên sáng sủa làm Hứa Niệm có chút không thích ứng kịp, nàng híp híp mắt, chậm nửa nhịp mới phát hiện mình với Cố Dung dựa gần như vậy, nhất thời ngẩn ra, hai người ăn ý lùi về sau.

Hứa Niệm nhìn điện thoại di động, đã qua hơn nửa giờ, nàng nhìn về phía sofa lộn xộn nhất thời không biết nói gì, nghẹn ngào một lúc lâu mới lên tiếng: “Đi thôi...”

Bên ngoài, Ninh Chu Di vẫn còn đang nói chuyện với những người khác, Trầm Vãn vẫn còn đang chơi game, nhìn chằm chằm màn hình di động thuận miệng hỏi: “Sao giờ mới quay lại, mình đánh xong trận rồi, ban nãy chị Ninh còn hỏi mình cậu đang ở đâu.”

Hứa Niệm không nói chuyện, cầm chai nước uống một ngụm.

Khoảng mười giờ, mọi người từng người rời đi, Ninh Chu Di lái xe đưa các nàng về, sau khi lên xe Trầm Vãn ngây ngốc hỏi: “Có người về trước rồi ạ? Hình như thiếu hai người.”

Nàng quan sát quan sát quả thật rất cẩn thận, Ninh Chu Di ý vị thâm trường cười cười nói: “Các nàng có việc riêng đi trước rồi.”

Trầm Vãn không hiểu việc riêng là việc gì, Hứa Niệm bỗng dưng hiểu ra, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, Cố Dung trên mặt không gợn sóng. Vùng ngoại thành ban đêm trống trải, một đường thoáng đãng chạy về, Ninh Chu Di còn muốn đưa Trầm Vãn về, trong hẻm khó chạy xe vào, chỉ chở Hứa Niệm và Cố Dung đến đầu ngõ Khoan Bắc Hạng.

Ngõ nhỏ vắng vẻ không tiếng động, hai người sánh vai bước đi, đến cửa nhà, Cố Dung hỏi: “Sáng mai có đi học không?”

“Có học tiết một ạ,“ Hứa Niệm nói, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, “Buổi chiều tan học xong còn định ghé qua phòng thí nghiệm, có thể sẽ về hơi trễ.”

“Nếu muộn quá thì ngủ lại trường, chú ý an toàn.”

Hứa Niệm gật đầu, hai người vào nhà lên lầu.

Hứa Niệm nhớ lại hôm nay Cố Dung hầu như không ăn gì, nàng lên lầu rửa táo đưa qua phòng cho cô, Cố Dung đang nghe điện thoại, nói cảm ơn gì đó. Đồ đạc trong phòng đều bày biện ngay ngắn, sách trên bàn một chút cũng không bị nhăn, Hứa Niệm tùy ý nhìn qua một cái, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.

Cố Dung vừa vặn nói chuyện xong, ngắt điện thoại, xoay người nhìn nhưng cửa đã đóng lại rồi.

Trăng lên cao, gió thổi rét, đã gần tới rạng sáng.

Hứa Niệm xoay người nhìn ngoài cửa sổ, không chút nào buồn ngủ, gió từ cửa sổ thổi đến trên giường lạnh lẽo, nàng quấn chặt chăn không có ý định đứng dậy đóng cửa, muốn ngủ nhưng đầu óc lại tỉnh táo cực kỳ. Ưu điểm lớn nhất của loài người là có khả năng ghi nhớ và học tập, đặc biệt là người thông minh, rất nhiều thứ đã khắc vào đầu rồi liền rất khó quên.

Bất ngờ ở biệt thự lúc nãy, cho dù lúc đó ánh sáng kém lại còn bị che mắt nhưng những việc xảy ra nàng đều nhìn thấy được. Nửa che nửa lộ là trí mạng nhất, càng cấm kỵ lại càng kích thích thần kinh, nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra cảnh tượng lúc đó. Người trưởng thành kinh nghiệm phong phú so với sinh viên còn đang đi học đương nhiên trực tiếp hơn, sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở một cái hôn, nhu cầu của các nàng là dung nhập vào cơ thể của nhau.

Hứa Niệm nhớ tới cái ôm ấm áp sau lưng, Cố Dung khẳng định bình tĩnh hơn mình nhiều, đáng tiếc lúc đó Hứa Niệm không dám nhìn cô.

Nằm thẳng trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, nhắm mắt một chút, nàng lấy tay che lại đôi mắt của mình.

_

Thứ năm thời tiết ôn hòa, khí trời ấm áp, hạng mục trong phòng thí nghiệm thúc giục không ngừng, Hứa Niệm lên lớp xong vẫn luôn nhốt mình trong này, cộng sự của nàng là một học trưởng cao gầy, tính cách có chút ngại ngùng, bộ dáng rất giống hình tượng tiểu thịt tươi mà các nữ sinh yêu thích, là một người con trai rất thanh tú.

“Em mấy ngày này ít đến nhỉ, chuẩn bị thi giữa kỳ sao?” Học trưởng cao gầy vừa đo dụng cụ vừa hỏi.

“Dạ không, vẫn còn sớm, chỉ là trong nhà có chút chuyện thôi ạ.” Hứa Niệm đáp.

“Giáo sư bảo cuối tuần phải nộp báo cáo, cuối tuần này em rảnh không, nếu được thì đến đây cùng nhau làm đi.”

Hai người đăng ký làm chung hạng mục, báo cáo cũng nên hợp lực cùng nhau hoàn thành. Giáo sư Trương nghiêm khắc, trước khi nộp lên đều gọi hai người qua nói chuyện, hỏi đi hỏi lại kiểm tra. Hơn nữa hạng mục này hai người còn làm chưa xong, thời gian có hơi gấp gáp, Hứa Niệm suy nghĩ một lát, nói: “Ngày mai em không có tiết, buổi chiều sẽ tới đây một chuyến, chiều thứ bảy viết báo cáo được không?”

Học trưởng sờ sờ mũi, gật đầu, trong mắt ý cười rõ ràng. Hứa Niệm chuyên tâm làm thực nghiệm không chú ý tới, do phải nhanh chóng hoàn thành hạng mục, buổi tối nàng không về nhà, đã nhắn tin báo Cố Dung rồi, hôm sau lại bận bịu đến bảy giờ tối, cơm chiều cũng không kịp ăn.

Học trưởng chu đáo, trong lúc nghỉ ngơi ra ngoài mua bánh kem dâu tây về, mang cho nàng cùng giáo sư Trương mỗi người một phần.

Hứa Niệm không đói bụng, để bánh trên bàn không ăn, nhưng cũng không thể phí phạm ý tốt của người khác, vì thế lúc đi về tiện tay mang theo bánh kem.

“Về nhà cẩn thận,“ học trưởng dặn dò, “Thứ bảy gặp.”

Hứa Niệm trước giờ không nhiệt tình, chỉ trả lời: “Thứ bảy gặp.”

Nàng đi không chút chần chừ, chỉ chốc lát đã đi một đoạn xa, không quay lại nhìn một chút, càng không nhìn tới chiếc bánh dâu trong tay. Về tới nhà, đem đồ đạc để lên bàn liền vào bếp nấu mì.

Cố Dung vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng động bèn xuống lầu, liếc mắt một cái thấy bánh kem đặt trên bàn, cô hiếm khi ăn loại thức ăn nhiều calo như này, tưởng là Hứa Niệm mua chỉ lơ đãng nhìn qua, nhưng nhờ thói quen nhìn lơ đãng này bỗng nhìn thấy trên hộp bánh kem có dán một tờ giấy.

Nam sinh chưa ra trường cách thức bày tỏ tình cảm luôn là nhẹ nhàng uyển chuyển, thích loanh quanh lòng vòng lấy lòng nữ sinh, sợ Hứa Niệm không ăn còn đặc biệt dán lên một tờ giấy nhắc nhở kèm chữ viết tinh tế. Cố Dung nhíu mày nhìn dòng chữ trên đó, Trầm Vãn thường nói với cô, Hứa Niệm được rất nhiều người thích.

Thích, có rất nhiều loại, nhưng dán giấy nhắn như thế này thì chỉ có một loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.