Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 7: Chương 7




Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện không thấy Ninh Thập Tam ở bên cạnh, Icy liền đứng dậy rời phòng ngủ. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, một lúc lâu sau mới thấy Ninh Thập Tam bước ra, người quấn khăn bông mỏng, sắc mặt hơi tái.

“Icy.”

Thấy Icy, Ninh

Thập Tam lên tiếng gọi, lại đưa mắt nhìn bộ đồ ngủ của hắn từ trên xuống dưới.

Ngay cả đồ ngủ cũng đen thuần một màu, cá tính ghê nha, hơn nữa mới sớm ra còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vậy mà dáng vẻ Icy vẫn chất y như thường. Chẳng bù hắn, ra đường chải chuốt lịch sự vì công việc, còn khi ở nhà ăn mặc rất tùy tiện.

“Lần sau làm xong nhớ giúp tôi rửa sạch, nếu như anh không muốn giúp thì nhớ gọi tôi dậy tự làm, để cái thứ đó dấp dính ở trong người khó chịu lắm.” Ninh Thập Tam vừa lau tóc vừa thuận miệng nói.

Icy sửng sốt, làm tử thần, Icy không hề biết cảm giác khó chịu là gì.

Thấy Icy tròn mắt ngạc nhiên, động tác lau tóc của Ninh Thập Tam hơi dừng lại, rồi hắn cười rộ lên, đập đập lên vai Icy: “Tôi nói đùa vậy thôi, nếu đêm qua anh biết kiềm chế một chút thì cũng không vấn đề gì. Mà anh có thể cho tôi mượn một chiếc sơ mi được không, tôi không muốn mới sáng ra đã trần trụi về nhà.”

Icy dẫn Ninh Thập Tam tới trước tủ quần áo, mở hai cánh cửa tủ, bên trong đồ gì cũng có, chỉ là cái nào cũng màu đen. Ninh Thập Tam một lần nữa cảm thán gu ăn mặc của Icy, tiện tay chọn đại

một cái sơ mi, đang mặc quần áo thì nghe Icy đứng đằng sau nói: “Tối nay cậu lại qua đây đi.”

Mày Ninh Thập Tam hơi nhíu, hắn xoay người đối diện với Icy. Khuôn mặt Icy tựa như ngọc thạch được điêu khắc, tinh xảo hoàn mỹ, nhưng không hề có cảm xúc, cũng may đôi mắt xinh đẹp của hắn phần nào giúp che giấu khuyết điểm không đáng có ấy. Chí ít Ninh Thập Tam còn

thấy được bóng dáng mình trong mắt Icy, hay nói cách khác, Icy có hứng thú với hắn.

Thôi thì cứ coi câu nói trên như lời mời trá hình vậy, Ninh Thập Tam mỉm cười: “Được.”

Mặc xong quần áo, Ninh Thập Tam tới phòng ăn mò bữa sáng. Ai ngờ mở tủ ra mới biết, ngoài đồ uống cùng nước lạnh thì trong tủ chẳng còn cái gì sất. Dựa vào lối hành xử của Icy, Ninh Thập Tam không ôm ấp hi vọng hắn biết tự nấu ăn cho chính mình, nhưng không nghĩ lại quá mức tưởng tượng như vậy, trong nhà cái gì cũng không có.

“Bình thường anh không ăn sáng sao?”

“Không.”

Sự thật là, đối với tử thần chuyện ăn uống không cần thiết lắm, tuy thi thoảng Icy có đi nhà hàng dùng bữa, nhưng mỗi lần gọi bữa sáng đều thấy rất phiền phức, cho nên dần dà quên luôn. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Thập Tam, Icy lên tiếng: “Để tôi gọi bữa sáng tới.”

“OK, tôi phục anh rồi.” Ninh Thập Tam xua tay, “Bữa sáng để tôi lo.”

Hắn xoay người ra khỏi nhà, chỉ lát sau đã mang về một ổ bánh mì cùng lạp xưởng, còn có cả sữa bò. Ninh Thập Tam thành thục nướng bánh, đun sữa, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một bữa sáng kiểu Âu đơn giản, sau đó gọi Icy ra cùng ăn.

Icy lúc này mới hiểu ban nãy Ninh Thập Tam chạy về nhà mang nguyên liệu sang đây, liền mở miệng bảo: “Tôi có thể sang nhà cậu mà, cậu đâu cần phải cần vất vả mang đồ qua đây.”

Ninh Thập Tam đang gặm bánh mì không nói lời nào, hắn thà mất công một chút, chứ nhất quyết không để Icy sang nhà mình. Về phần này hắn rất giống Ninh Hi, rất cố chấp, trừ những người hắn vô cùng tin tưởng, hắn sẽ không để ai bước qua cửa nhà.

Ăn sáng xong, Ninh Thập Tam thu dọn bát đĩa, tỏ ý bảo Icy đi rửa. Hắn đã nấu nướng thì Icy phải rửa bát, đây là chuyện đương nhiên. Thấy Ninh Thập Tam rời đi, Icy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi làm. May mà sáng hôm nay tôi phải đi kí hợp đồng, bằng không đi muộn toàn bộ tiền thưởng tháng này sẽ đi tong hết.”

Ninh Thập Tam ngó đồng hồ treo tường, đã mười giờ hơn rồi, nếu tối hôm qua không buông thả quá mức, hắn đã không dậy muộn như vậy. Dậy mới biết Icy không rửa sạch phía sau hộ hắn, lại phải vội vã chạy đi tắm rửa.

Vốn lúc đầu có tí oán trách Icy, nhưng hiện tại xem ra, không phải là Icy không quan tâm đến người khác, chỉ là không biết phải làm thế nào thôi.

Tự dưng bắt được một chú chim non, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

“Tối gặp.” Ninh Thập Tam đứng ở cửa, giơ tay vẫy vẫy tạm biệt Icy.

Icy đáp lại bằng một nụ hôn sâu rất dài không hề báo trước. Năng lực tiếp thu của Icy thực khá, kĩ thuật hôn so với tối hôm qua đã tiến bộ hơn rất nhiều. Ninh Thập Tam đứng đó hưởng thụ nụ hôn tạm biệt đã lâu rồi hắn không có, mãi sau Icy mới chịu buông hắn ra.

“Anh học nhanh đó nhỉ.” Ninh Thập Tam tựa vào cửa, mỉm cười nói.

Những đôi tình nhân khi yêu nhau cuồng nhiệt đều như vậy, chỉ ước lúc nào cũng được cùng một chỗ, nhưng nhiệt tình tới nhanh đi cũng nhanh, đây là kinh nghiệm hắn rút ra sau mấy cuộc tình thất bại. Cho nên đối với sự cuồng nhiệt của Icy, tuy hắn rất thích, nhưng cũng không cảm thấy rung động.

“Đúng vậy, tôi rất thích.” Icy gật gật đầu thừa nhận.

Chỉ khi ở cạnh Ninh Thập Tam, mọi thứ mới tỏa sáng. Icy đã chán ghét cảnh sống trong thế giới tăm tối âm u, nên đối với hắn, cảm giác khi được ở chung với Ninh Thập Tam là vô cùng mới mẻ.

Câu trả lời thẳng thắn khiến Ninh Thập Tam thoáng sửng sốt, nhưng hắn lập tức cười nói: “Tạm biệt.”

“Lát gặp lại.”

Sau khi Ninh Thập Tam rời đi, Icy trở lại phòng bếp, dọn bát đĩa đặt vào trong bồn nước bắt đầu kì cọ.

Phía sau đột nhiên xuất hiện một tầng khí lạnh lẽo, kèm theo giọng cười nham nhở: “Ha ha, Icy, từ lúc nào ngươi trở thành một quý ông đảm đang vậy? Đến cả rửa bát cũng làm?”

“Ta không phải,” Icy xoay người đi ra, ném giẻ rửa bát về phía Zero “Thế nên, ngươi tới rất đúng lúc, rửa giúp ta.”

Khuôn mặt hớn hở của Zero nhất thời méo xệch, miệng lầm bầm: “Vì sao ta phải giúp ngươi làm công việc buồn chán này?”

“Bởi vì đây là chỉ thị của cấp trên.” Icy khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tường nhìn hắn, “Đương nhiên ngươi có thể từ chối, dù sao ta cũng không phải cấp trên trực tiếp của ngươi.”

Nếu được thì gã đã từ chối rồi, nhưng khi Icy được điều tới nhận vụ này, cấp trên đã chỉ định bọn họ phải phối hợp thi hành nhiệm vụ. Được rồi, hắn đầu hàng, coi như đây cũng là một phần công việc vậy.

Zero hậm hực rửa chén, đang oán hận sao mình lại xuất hiện đúng thời điểm thế, thì đột nhiên nghe tiếng Icy vang lên: “Ngươi có thể dùng linh lực, vậy sẽ mau hơn.”

Zero chằng hề cảm kích lời nhắc nhở này, công việc của tử thần vốn là thu linh hồn người chết, trừ cái đó ra, tất cả những cái còn lại bọn họ đều phải hạn chế không sử dụng đến linh lực, tránh quấy nhiễu nhân loại. Đây là một quy định bất thành văn, Zero tin Icy không thể không biết.

“Lâu như vậy rồi ngươi đã điều tra được cái gì chưa?” Zero vừa rửa bát vừa hỏi.

“Một chút.”

Một chút ấy vô cùng thú vị, nhưng Icy không muốn chia sẻ nó với ai.

“Kì thực hai ngươi đã làm chuyện đó rồi phải không?” Cảm nhận được khí tức bất thường trong phòng, Zero quay đầu cười mờ ám, “Cả đêm qua Ninh Thập Tam ở lại nhà ngươi, có dò hỏi được gì không?”

Icy lạnh nhạt đảo mắt nhìn Zero: “Chuyên tâm làm tốt việc của mình đi, hắn đã cảm nhận được ngươi bám theo hắn, nên ngươi đừng có dùng phương pháp vô vị này nữa. Ngoài ra, nếu cần ta sẽ gọi ngươi, đừng tự tiện xuất hiện cạnh ta.”

“Cảm nhận được ta? Hắn lợi hại vậy sao?”

Sớm đã quen với cách nói chuyện của Icy, Zero cũng không để tâm lắm, nhưng Ninh Thập Tam lại khiến Zero cảm thấy thú vị. Hắn xoa xoa cằm, quyết định không nhúng tay vào có lẽ tốt hơn, bằng không nếu nhiệm vụ thất bại, Icy sẽ vin vào đó đổ hết tội lên đầu mình.

Rửa bát xong xuôi, Icy chỉ chỉ tay xuống dưới đất, ý bảo nhiệm vụ đã xong, Zero có thể xéo đi. Zero bất đắc dĩ nhún vai, đối với tên sếp sớm nắng chiều mưa này, cứ tỏ thái độ kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng k gần gũi) là tốt nhất: “Ta tới chỗ Ninh Hi đây, có việc thì liên lạc với ta.” Dừng một chút, lại chêm thêm một câu: “Nhưng cần người rửa bát thì khỏi.”

Ninh Hi là anh trai của Ninh Thập Tam, lượn lờ chung quanh có khi tìm ra đầu mối gì đó. Cho nên thời gian này ngoại trừ thi hành nhiệm vụ, gã còn theo dõi Ninh Hi, chỉ là Ninh Hi rất bài xích gã, mỗi lần gã vừa rón rén tới gần đều lập tức bị phát hiện. Có đôi khi gã tự hỏi không biết tên kia ngu ngốc thật, hay là giả dạng heo để ăn thịt hổ, khiến gã rơi vào tình thế dở khóc dở cười, khỏi phải nói gã khó chịu đến mức nào. Hôm nay chạy tới hỏi thăm Icy, còn bị hắn sai rửa bát, Zero thật vô cùng hoài nghi vị trí của mình tại minh giới.

“Nếu như hai ngươi thật sự đã làm chuyện ấy, ngươi nên học thêm mấy chiêu. Ngoài hàng thuê đĩa nhiều thứ hay ho lắm, chỉ cần ngươi chu đáo hầu hạ hắn trên giường, cái gì hắn cũng sẽ nói cho ngươi biết.”

Trước khi đi Zero tốt bụng nhắc nhở. Thế nhưng gã không có tí tẹo lòng tin nào vào việc Icy có thể làm hài lòng Ninh Thập Tam trên giường. Mà thôi, đây cũng không phải là việc gã cần bận tâm, chỉ cần đứng cạnh xem trò vui là được.

Zero đi rồi, Icy cau mày, không thể phủ nhận rằng tối qua rất vui vẻ. Phần lớn nguyên nhân là do Ninh Thập Tam đã mang tới một thế giới mới đầy màu sắc cho hắn, nhưng Ninh Thập Tam có hưởng thụ hay không hắn lại không biết. Có lẽ là có. Tuy hắn không thể nhìn thấu trong đầu Ninh Thập Tam đang suy nghĩ cái gì, nhưng trực giác cho hắn biết hôm qua Ninh Thập Tam đã rất hài lòng.

Icy đẩy cửa sổ ra, xa xa là dãy cửa hiệu cùng những tấm biển san sát nối tiếp nhau, mỗi tấm lại được tô vẽ bằng những màu sắc khác biệt. Tuy hắn chưa thể phân biệt được các màu này một cách trọn vẹn, nhưng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất vui mắt rồi. Đáng tiếc bầu trời vẫn mờ mịt như cũ, tựa như màu sắc của minh giới, nghìn năm không đổi.

Icy xoay người nhảy xuống lầu, loại linh thuật di chuyển tức thời này được cho phép, mà dù không được cho phép, Icy vẫn sẽ dùng như thường. Quy củ đối với hắn mà nói, là thứ chưa bao giờ tồn tại.

Icy dùng năng lực cảm ứng nơi Ninh Thập Tam đang làm việc rồi đi tới. Đây là trung tâm thương mại gần khu họ ở, mấy tầng bên dưới đều là cửa hàng ăn uống, Ninh Thập Tam ngồi ngay ở quán cà phê tầng hai, cạnh cửa sổ, đang trao đổi với khách hàng. Icy không tiến vào, chỉ ẩn thân ngồi cạnh bồn hoa đợi.

Hôm nay Ninh Thập Tam ăn mặc có chút không hài hòa, một bộ tây trang màu xám, bên trong là sơ mi màu đen kèm theo cái cà vạt cũng màu xám nốt, hoặc do chưa nhận thức biết hết các màu sắc nên Icy chỉ nhìn ra được có thế. Icy thấy Ninh Thập Tam trò chuyện rất vui vẻ với khách hàng, trên mặt vẫn là nụ cười nghiệp vụ đó, lúc đưa tài liệu ra thảo luận cùng đối phương, mỗi khi nói đến điểm quan trọng thì khẽ vung tay lên, tư thế vô cùng tự tin.

Ngoại trừ nụ cười đầy tính chất công việc kia, Icy cảm thấy tất cả cử chỉ của Ninh Thập Tam đều hoàn mỹ. Nhân loại vốn sở hữu khả năng ngụy trang rất tài tình, điểm này Ninh Thập Tam là một minh chứng vô cùng thuyết phục. Thế nhưng Icy không hề cảm thấy đáng ghét, trái lại hắn cho rằng mặt này của Ninh Thập Tam quả thực rất thú vị.

Bàn bạc xong, Ninh Thập Tam chào tạm biệt khách hàng. Nhìn nụ cười nở trên môi Ninh Thập Tam, Icy biết hợp đồng đã được kí kết, chỉ là nụ cười ấy có chút cứng ngắc, không phải là nụ cười chân thật xuất phát từ đáy lòng. Ninh Thập Tam đứng trên giao lộ một chốc, rồi vẫy tay gọi taxi rời đi.

Cứ như vậy, Icy theo Ninh Thập Tam đi gặp gỡ vài khách hàng nữa. Khi cuộc thương lượng cuối cùng chấm dứt, Ninh Thập Tam đón xe buýt quay về công ty. Đứng từ xa nhìn gương mặt hắn ủ rũ, Icy thầm nghĩ có lẽ hôm nay không nên để Ninh Thập Tam đi làm. Sức khỏe Ninh Thập Tam rất tốt, nhưng dù sao cũng là loài người, ban đêm không được nghỉ ngơi đầy đủ, ban ngày lại vất vả làm việc, quả thực rất mệt. Nếu như hôm nào cũng hoạt động miệt mài như vậy, cơ thể hắn sớm muộn gì cũng không chịu nổi.

Mà thực ra, nếu Ninh Thập Tam ngỏm sớm, chẳng phải được lợi nhất là minh giới sao!

Ý nghĩ này vừa mới vụt qua, Icy liền ngây ngẩn cả người. Trong thâm tâm, hắn không hề muốn Ninh Thập Tam gặp chuyện không may, chí ít là vào lúc này.

Lát sau Icy đến công ty Ninh Thập Tam, nghe hắn bảo tới tìm Ninh Thập Tam bàn chuyện bảo hiểm, cô tiếp tân liền niềm nở dẫn hắn tới phòng khách, vừa pha trà vừa tranh thủ đưa mắt lén nhìn trộm vị mặc đồ đen lạnh lùng nhưng đẹp trai này. Tiếp theo, cô lại ân cần bưng bánh trái tới, nói Ninh Thập Tam sắp tới rồi, mời hắn chờ một lúc.

Quả nhiên chưa tới một phút, Ninh Thập Tam đã vội vã chạy đến. Đẩy cửa phòng khách ra, phát hiện người ngồi trong phòng là Icy, Ninh Thập Tam ngây cả người. Thảo nào ban nãy hắn cứ thấy kì quái, hôm nay đâu có buổi hẹn trước nào, sao đột nhiên lại có khách, thì ra là Icy.

“Áo của cậu nhăn rồi.”

Icy đi tới, chỉnh lại áo cho Ninh Thập Tam, khẽ kéo phẳng vạt áo đang nhúm lại kia, ngoài cửa lập tức rộ lên tiếng hét nho nhỏ của đám chị em. Ninh Thập Tam lấy lại tinh thần, vội vã đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ xuống, rồi mới quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng, hoàn toàn không biết những hành động công khai vừa rồi thân mật tới cỡ nào của Icy.

“Làm thế nào anh lại đến đây?”

“Đi bộ.”

“Không, ý tôi là anh đến đây làm gì?”

“Cậu không nên đi xe buýt, rất vất vả.” Ninh Thập Tam hỏi một đằng, Icy trả lời một nẻo.

Ninh Thập Tam thầm khinh bỉ Icy, đương nhiên hắn biết taxi vừa nhanh vừa sạch , không vất vả bon chen như xe buýt. Thế nhưng tiền taxi rất đắt, mà công ty lại không chi trả phí đi lại, cho nên chỉ khi nào đi gặp mặt khách hàng hắn mới có thể ngồi taxi, nhưng đây cũng không phải việc hắn quan tâm lúc này.

“Tôi van anh đó, trước tiên anh trả lời dùm tôi, vì sao anh lại tới công ty tôi?”

“Đến bàn chuyện bảo hiểm, hôm qua chúng ta vẫn chưa xong việc mà.”

Đương nhiên câu trả lời này khiến Ninh Thập Tam không còn lời nào để nói, thảo nào sáng nay Icy lại bảo lát nữa gặp, hóa ra đã âm mưu từ sớm.

Hắn kéo Icy ngồi xuống, cười khổ nói: “Anh cần gì sốt ruột như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị bộ kế hoạch mà.”

“Không cần kế hoạch, lấy bảo hiểm loại nào cũng được.” Icy chỉ muốn khám phá năng lực của Ninh Thập Tam, hoàn toàn không có hứng thú với mấy thể loại bảo hiểm này.

“Loại nào cũng được?” Ninh Thập Tam nghi ngờ nhìn nhìn Icy, “Tôi phải nói trước, trong vòng hai năm kể từ khi mua bảo hiểm nếu khách hàng đột nhiên tự sát, thì sẽ không có tiền bồi thường đâu.”

“Tôi không mắc chứng mất trí nhớ,” Icy lạnh lùng đáp: “Cho nên chuyện đáp ứng cậu tối qua tôi vẫn nhớ rõ ràng.”

Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Ninh Thập Tam, chỉ riêng ánh mắt trong vắt này thôi cũng đủ khiến Ninh Thập Tam cảm thấy mình có chút không phải khi nghi ngờ Icy. Thế nhưng đột nhiên chạy tới đây, nói với hắn rằng lấy loại bảo hiểm nào cũng được, muốn không nghi ngờ cũng khó. Ninh Thập Tam suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Như vậy đi, cho tôi biết khả năng trả phí bảo hiểm hàng tháng của anh, ngoài ra nếu có hứng thú với loại bảo hiểm nào thì nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị bộ kế hoạch cho anh, được không? Anh chờ tôi ở đây, trước khi tan ca là tôi có thể chuẩn bị xong xuôi, có điều nếu anh muốn lấy bảo hiểm sức khỏe, thì cần phải qua một vài loại kiểm tra, sẽ tốn thời gian hơn.”

“Vậy lấy bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn là được rồi.” Icy thuận miệng bịa ra một con số coi như khả năng có thể chi trả, nói: “Cậu không cần làm luôn đâu, đi từ sáng đến giờ, chắc mệt lắm rồi.”

Ninh Thập Tam sửng sốt, tuy giọng điệu của Icy vô cùng lạnh nhạt, nhưng từ ngữ rõ ràng chất chứa quan tâm. Hắn mỉm cười: “Không sao, đều đã quen rồi.”

Ninh Thập Tam hoàn thành công việc rất nhanh, trước khi tan ca đã soạn xong bộ kế hoạch đưa cho Icy: “Có bốn bộ tất cả, anh xem qua xem loại nào phù hợp với anh. Hợp đồng kí lúc nào cũng được, nhưng lúc đó đừng quên mang theo chứng minh thư và con dấu của anh đến.”

Icy nhận lấy đống giấy tờ, nói: “Tối nay tôi mời cậu bữa cơm, coi như lời cảm ơn.”

“Tối hôm qua anh đã mời rồi, hơn nữa chuẩn bị tài liệu vốn là công việc của tôi.”

“Hôm qua và hôm nay là hai khái niệm khác nhau.”

Đúng là vậy, có điều…

Ninh Thập Tam còn chưa biết nên đồng ý hay từ chối, đã bị Icy kéo tay dắt ra khỏi phòng làm việc, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng rú nho nhỏ của đám nữ đồng nghiệp, hắn không khỏi bóp bóp trán, thầm nghĩ ngày mai sẽ rất gian nan đây.

“Anh có thể đừng dắt tay tôi ở nơi công cộng được không? Chí ít cũng đừng dắt trước mặt người quen.” Ngồi trên xe, Ninh Thập Tam cười khổ: “Rất xấu hổ.”

“Thật sao?”

Ninh Thập Tam gật đầu lia lịa, ở nhà hắn không ngại cuồng nhiệt đến cùng, nhưng có một số việc không cần thiết phải công khai cho mọi người cùng biết, bằng không hắn sẽ bị mấy nữ đồng nghiệp đáng sợ ở công ty chạy theo truy hỏi. Đến lúc đó tránh đi cũng không được, nói dối cũng không xong. Sau này hai người mà chia tay, thì cũng vô cùng bẽ mặt.

“Được.” Ngoài dự tính, Icy đáp ứng dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.