Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 12: Chương 12




Thời gian như quay ngược trở lại hai năm trước ngày tôi gặp Trịnh Nhã lần đầu tiên, hắn là con trai của giám đốc công ty hợp tác làm ăn với ba, khi đó hắn hai mươi sáu tuổi, vừa mới trở về từ Oxford. Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn, gia thế cũng không thể xem thường, đã vậy cái vẻ ngoài đẹp mã cùng tấm bằng Đại học Oxford lại càng nâng cao giá trị của hắn trong mắt các người đẹp trong giới.

Ba giới thiệu hắn với hai chị em tôi trong buổi tiệc sinh nhật của bác Lâm, cha của Trịnh Nhã. Hắn cao ngạo trong bộ vest đen, còn tỏ vẻ lịch lãm bắt tay chị, đã vậy lại còn nắm rất lâu không chịu buông. Cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã rất ghét tên này!

Chị năm đó mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Kinh Tế đã phải tiếp nhận công việc ở công ty ba, nói chung là rất vất vả. Ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái trưởng thành, chị như một bó hồng đầy gai kiêu ngạo khiến cho bao nhiêu kẻ phải ước ao. Tới khi chị đứng lên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị năm hai mươi tư tuổi thì đã trở thành mục tiêu chinh phục của hàng tá gã trai hám lợi.

Ngoài tôi ra, đối với tất cả mọi người chị luôn cư xử đúng mực nhưng vẫn giữ khoảng cách xa gần nhất định, duy nhất chỉ có tôi mới khiến chị mỉm cười, khiến chị thả lỏng, khiến chị hung ác dày vò hai má tôi… Duy nhất chỉ có tôi, tôi nghĩ thế.

Nhưng mà sự thật không phải thế.

Trịnh Nhã lấy lý do hợp tác làm ăn giữa hai công ty thường xuyên đến tìm chị, hắn lấy danh nghĩa là Tổng giám đốc của đối tác lớn nhất với công ty mời chị, chị không tỏ thái độ nhưng vẫn có chút khó chịu. Hắn mời chị ăn cơm ngoài công việc, chị trực tiếp cúp điện thoại. Hắn gửi hoa hồng đến văn phhòng chị, chị gửi lại hắn hoa cúc trắng. Hắn đến nhà tìm chị, chị để hắn uống hết hai bình trà lớn cũng không xuống gặp hắn… Ban đầu tôi còn thấy rất hả hê, lại còn thương cảm cho cái kẻ không biết tự lượng sức mình kia.

Nhưng mà…

Đám cưới của chị, nụ cười hạnh phúc của chị…Như một cái tát khiến tôi tỉnh táo lại…

Trong lúc tôi không hề hay biết, tên chết tiệt đó đã thành công cướp chị khỏi tôi!!!

***

“Chiếc đèn này, mặc dù tại hạ trả lời đúng câu đố, nhưng mà cô nương đằng kia không phải là đã đưa ra đáp án đúng trước sao? Tại hạ là nam tử lỗ mãng cũng không thể thưởng thức vẻ đẹp của đèn, chi bằng ngài hãy trao nó cho vị cô nương kia đi.”

Tiếng nói trầm thấp cao ngạo, không lớn không nhỏ đủ để mọi người trong đại sảnh nghe rõ, ai nấy đều tỏ vẻ ngơ ngác, ai mà không biết “vị cô nương kia” trong lời hắn nói chính là Vương vũ cơ nổi tiếng lừng danh chứ!? Lại còn cố tình làm màu, hừ!

Trong tình huống này tỷ tỷ chắc chắn là cũng đang mất hứng rồi, đồ rõ ràng là do mình giành được, lại còn bị người ta nẫng tay trên. Đã thế hắn còn vứt lại cho mình như thể tùy tiện mà thôi! Hừ! Nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ quẳng cái đèn vào mặt hắn! Bà đây mà thèm cái đồ bố thí của mi sao!?

Ấy vậy mà… Tỷ tỷ như cũ không phản ứng, lại ôm tôi đứng lên! Từng bước từng bước chậm rãi tiến đến gần tên “Trịnh Nhã”, càng đến gần hắn, bàn tay đang vuốt lưng tôi lại càng hỗn loạn…

Đây là điều gì đang xảy ra ?

“Đa tạ Trịnh công tử đã nhường, tiểu nữ tuy chỉ là một vũ cơ, nhưng cũng là người hiểu lễ nghĩa, luật chơi chính là ai trả lời đúng trước thì sẽ nhận được đèn, công tử đã thắng rồi, nào có đạo lý tiểu nữ thua cuộc lại được thưởng? Chiếc đèn này tốt hơn vẫn là Trịnh công tử nên nhận đi.”

….

Tôi trợn mắt nhìn tỷ tỷ đang hơi cúi đầu trước “Trịnh Nhã”, bộ dạng e lệ này là sao????

Lại còn ánh mắt cúi thấp không có tý độ ấm không hợp với cử chỉ lời nói kia là sao?????

Rốt cuộc là tỷ tỷ đang làm gì vậy!?

“Vị này… là Vương cô nương? Tại hạ đã nghe danh từ lâu.”

Con mẹ mi giả bộ cũng phải có mức độ! Tỷ tỷ nổi tiếng trong trấn Yên Hoa suốt ba năm không lý nào một tên công tử có vẻ nhà giàu như hắn, lại còn được mọi người xung quanh tỏ thái độ kính nể như thế kia lại không biết tỷ tỷ là ai!!! Lại còn “nghe danh từ lâu” nữa chứ!

“Trịnh công tử khách khí rồi, được người như ngài biết tới quả là vinh dự của Mặc Trúc.”

“Vương cô nương không nên khách khí như vậy, danh tiếng của Vương cô nương làm sao có ai lại không biết chứ, chiếc đèn này vào tay Vương cô nương, xem ra chính là vật tìm đúng chủ.”

“Trịnh công tử thật khéo nói đùa, là Mặc Trúc vô công sao có thể hưởng lộc, hơn nữa chiếc đèn quý giá như vậy công tử có thể dùng để tặng người trong lòng, xem ra chính là ý nghĩa rất lớn.”

“Thật ngại quá, tại hạ hiện tại chưa có ý trung nhân, nhận chiếc đèn này xem ra chỉ như vô dụng mà thôi, chi bằng Vương cô nương cứ nhận lấy, xem như là tại hạ tặng cô nương quà gặp mặt đi?”

“Việc này…”

….

Con mẹ nó cái màn này là như thế nào đây???

Tình chàng ý thiếp kia là thế hếch nào??? Đã vậy lại còn tặng lại đèn làm quà gặp mặt!? Lại còn thái độ mập mờ của tỷ tỷ… ám chỉ trắng trợn như vậy chẳng lẽ là đang bật đèn xanh sao!?

Trái tim bé nhỏ của tôi đập thình thịch trong lồng ngực, dội vào mấy cái xương sườn thật nhức nhối, một nỗi sợ len lỏi tới từng lỗi chân lông. Chẳng lẽ ác mộng kiếp trước lại tiếp tục … ở đây. Tỷ tỷ giống như chị, lại bị thu hút bởi cái tên chết tiệt này!?

Không có khả năng!!!

Tỷ tỷ rõ ràng là rất yêu Tiếu, rất đau lòng vì Tiếu mà… đúng không?

Nghĩ lại thì hình như cũng chưa có điều gì khẳng định tình cảm tỷ tỷ dành cho Tiếu là tình yêu cả… Dù sao thì, tỷ tỷ vẫn là một nữ tử, vẫn sẽ bị thu hút bởi một người đàn ông… giống như chị.

Tôi nằm trong vòng tay ấm áp của tỷ nhưng toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo, nam nữ xưa nay thu hút nhau chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường hay sao?

Móng vuốt của tôi bấu chặt vào tay áo vàng nhạt của tỷ tỷ, đã rất lâu rồi Tiếu không xuất hiện nữa, tôi chỉ ước nàng ta ra đây ngay lập tức giết chết cái tên chết tiệt Trịnh Nhã này đi!

Tiếu ngu ngốc! Tỷ tỷ sắp bị tên khốn kia cướp mất rồi kìa!! Ngươi mà không mau xuất hiện thì tỷ tỷ sẽ bị hắn cướp đi thật đó!!!

“Đây là một phần tâm ý của tại hạ, Vương cô nương nếu không nhận tức là chê tại hạ không đủ thành ý rồi?”

“Ta nào dám… Này, đa tạ Trịnh công tử.”

Tỷ tỷ ôn nhuận như nước hồ thu, “thẹn thùng” cúi đầu không dấu vết che đi ánh mắt không chút cảm xúc nhận lấy chiếc đèn, tám mĩ nhân áo tím xoay tròn theo ánh đèn đung đưa như thể đang cười nhạo tôi. Dù mi có làm gì thì số phận chính là số phận, dù là chị hay tỷ tỷ đến cuối cùng cũng sẽ không chọn mi.

Lưỡi vô thức lia qua những kẽ răng sắc nhọn trong khoang miệng, với khoảng cách này chỉ cần tôi bật người một cá là sẽ nhảy được lên vai tên họ Trịnh kia, chỉ cần cắm thật sâu hai hàm răng này vào động mạch cổ hắn…

Con người rất mỏng manh yếu đuối, chỉ cần mất máu quá nhiều cũng có thể chết

được…

Nhưng mà…

Động mạch cổ là nằm bên trái hay bên phải?

Tôi trừng mắt xem xét phần cổ hắn lộ ra khỏi y phục, nhưng cũng không xác định được nên cắn chỗ nào mới làm hắn chết… Lại nghĩ tới nếu mình cắn cổ hắn thì chẳng phải sẽ

“ăn” luôn cả ghét trên da hắn… Ọe…

Thật may là tỷ tỷ sau khi nhận đèn xong, đa tạ hắn một câu nữa liền rời đi trở về chỗ ngồi của mình, không nói thêm một câu thừa thãi nào, cũng thật kịp thời giải thoát tôi khỏi cái mùi ghê mũi kinh tởm trên người tên họ Trịnh.

Tôi mới không muốn bao nhiêu bánh trung thu ăn vào đều bị hắn làm cho nôn ra hết đâu!!!

Quả như dự đoán, khi tỷ tỷ trở lại với cái đèn bát giác màu vàng đáng ghét trên tay liền nhận được không ít tiếng trầm trồ hâm mộ của các tỷ tỷ xung quanh. Tỷ tỷ cũng không để ý tới họ, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như chưa từng có một màn vừa rồi. Nhóc con Vân Nhi từ lúc tỷ tỷ trở lại liền im lặng cũng không nói chuyện líu ríu nữa, sắc mặt không tốt chút nào, thi thoảng còn nheo hai con mắt hồ ly nhìn về phía dãy bàn kia một cách nguy hiểm…

Có người còn tò mò ngắm nghía cái đèn, lại táy máy một hồi liền lôi ra được một cái bao giấy màu đỏ bên trong…

“Oaa!! Mặc Trúc tỷ, là hồng bao đó! Hôm nay tỷ tỷ thật may mắn nha!”

“Phải đó! Mau mở ra xem! Không biết bên trong chứa gì đây?”

“Oa… thật hồi hộp nha… Mau mở ra đi!”

“Ngươi làm gì? Đèn là của Mặc Trúc tỷ, phải để cho tỷ ấy mở chứ. Tỷ nói phải không ?”

“…”

“Mặc trúc tỷ tỷ, tỷ mau mau mở ra đi! Cho chúng ta xem xem vận may của tỷ hôm nay nào ~”

“Phải a ! Tỷ tỷ mau mau mở đi!”

“Tỷ tỷ!”

“…”

Tỷ tỷ tất nhiên là không thích bị làm phiền, hai chân mày hơi nhíu lại, nhưng trước sự tấn công ồ ạt của các tỷ tỷ xung quanh gây tiếng ồn thật lớn, ngay cả chiếc đèn thứ bốn mươi đã được treo lên tạm thời cũng đang bị lãng quên, mọi người dường như đều dừng động tác, tất cả chú ý đều dồn về phía này, việc tên họ Trịnh kia nhường đèn lồng cho tỷ tỷ đã gây ồn ào không ít, đã vậy trong chiếc đèn đó còn có hồng bao…

Không còn cách nào khác, tỷ tỷ đành miễn cưỡng nhận lấy hồng bao trong tay Phù Dung tỷ ( là người táy máy mò được hồng bao), không nhanh không chậm mở hồng bao ra, gương mặt không có chút cảm xúc rút ra một cuộn chỉ đỏ …

Là đèn lương duyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.