Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 19: Chương 19




Hậu viện Dương phủ sáng sớm đã vang vọng tiếng hét thảm thiết, gia nhân xung quanh thấy tiếng thét của công tử nhà họ trong thư phòng vội vàng chạy vào tiếp ứng, nhưng chưa kịp bước vào đã có một giọng nữ nhân quát lớn “Cút hết ra ngoài!”

Mấy tên gia đinh lập tức chôn chân ngoài cửa không dám tiến vào, chỉ duy nhất một nha hoàn Tiểu Túc sớm đã ở bên trong mới biết rõ tình hình.

Tiểu Túc trợn mắt kinh ngạc nhìn thiếu gia ngọc thụ lâm phong tao nhã tiêu sái trong lòng nàng đang ôm hạ bộ lăn lóc trên nền nhà, còn kẻ vừa đạp thiếu gia xuống giường… mẹ ơi…

Tiểu Túc lập tức anh dũng ngất xỉu!

***

“Ng… Ngươi không sao chứ?”

Tôi quấn mình trong chăn gấm, chỉ thò ra mỗi cái đầu quan sát Dương Phong đang ôm “cậu nhỏ” nằm dưới đất… Cái đó… Ai bảo hắn tự nhiên “lên”…. Làm tôi nghĩ hắn có ý đồ gì, nên mới đá hắn một cái…

Ai dè đá ngay “cậu nhỏ” của hắn…

Lúc đang “cương” mà bị đá vào… Có khi nào sau này hắn không “lên” được nữa không? Lỡ hắn lợi dụng cơ hội bắt tôi chịu trách nhiệm thì sao đây!

Tôi với lấy que khều màn cạnh giường, chọc chọc vào cái mông đang chổng lên của hắn, hắn rùng mình một cái ngẩng lên, mặt mày tím ngắt nhìn tôi…

Xem ra đúng không ổn rồi…

***

“Aiya ta nói Lưu cô nương ngài, chúng ta tưởng nàng mất tích bấy lâu là quên chúng ta rồi~~ Ai dè hóa ra nàng vẫn là ở bên gia suốt nha~~” Đỗ Quyên phu nhân ở bên cạnh tôi che miệng bằng khăn thêu hồng nhạt cười khúc khích.

“Ta nói a~ Sớm muộn Lưu muội muội cũng thành tỷ muội của chúng ta a~” Cẩm Tú phu nhân vừa tủm tỉm vừa nhấp một ngụm trà.

“Ôi ôi~ Cẩm Tú tỷ, tỷ nói tính tình gia như vậy, không chừng Lưu tỷ tỷ sớm sẽ thành Đại Tỷ tỷ của chúng ta đó?” Trúc Đào phu nhân nhìn tôi chớp chớp mắt hâm mộ…

Tôi nhịn… tôi nhịn…

“Ôi ta mới nói, hôm nay nhìn gia thật là mệt mỏi đó~” Thủy Tiên phu nhân đánh mắt qua Hải Đường phu nhân, Hải Đường phu nhân lập tức phụ họa theo “Chúng ta cũng chưa bao giờ thấy gia thất thần nhiều như vậy đâu~”

Là vì… “chỗ kia” của hắn mới bị bạo hành… vậy thôi… Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn bánh điểm tâm trên bàn… Tôi muốn chết mới nói sự thật là tôi hủy đi “cái kia” của lão công nhà các nàng… Nửa đời sau của các nàng chỉ có trông cậy vào “nó” thôi đó… Nếu các nàng mà biết “nó” không dùng được nữa…

Ợ…

Không có gì đáng sợ hơn mấy oán phụ héo hon a…

Tôi âm thầm toát mồ hôi hột đầy người, thâm tâm không ngừng tụng niệm “Là tôi có lỗi vời các nàng, là tôi có lỗi với các nàng…”

Tay áo bị giật nhẹ một cái từ phía sau, tôi quay người qua liền đối diện với một đôi mắt ngây thơ ngập nước, là thập lục phu nhân Tử Đằng. Vị này mới mười hai tuổi, là phu nhân nhỏ tuổi nhất trong mười sáu đóa hoa… Con mẹ nó tên Dương Phong cầm thú bại hoại trẻ không tha già không thương!

Tử Đằng chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi, cái miệng chúm chím nho nhỏ mấp máy “Gia… Có phải rất mạnh mẽ hay không?” Nói xong hai má còn ửng lên những ráng mây hồng…

Ợ…

“Trời trời, cái đó mà còn phải hỏi sao Tử Đằng muội? Cứ xem Lưu muội muội… Hay là ta kêu muội là Tiểu Diệp muội muội nha~? Cứ xem Tiểu Diệp muội mệt mỏi xuất thần là biết tối qua đã trải qua thật ác liệt rồi~~” Lưu ly phu nhân gõ gõ lên búi tóc của Tử Đằng, dù nói vậy nhưng đến tai nàng cũng nhiễm sắc đỏ mận chín…

Càng không nói đến mười bốn vị còn lại…

Tôi ôm trán than thở, chẳng lẽ những cái ngôn tình, xuyên không, cổ đại, gia đấu, trạch đấu gì đó trước giờ tôi đọc đều là gạt người hết sao!? Một nhà mười sáu vị vị nào cũng ôn nhu hòa thuận như vậy… Lại còn đồng tâm hiệp lực muốn kéo cả tôi vào vũng lầy này…

Là tôi quá ngây thơ hay lòng người quá gian xảo~~~

Các nàng mười sáu đóa hoa: Cẩm Tú, Cát Tường, Anh Thảo, Đỗ Quyên, Hải Đường, Thạch Thảo, Thiên Lý, Lưu Ly, Cát Đằng, Diễn Vi, Dạ Lan, Tử Vi, Thủy Tiên, Mộc Lan, Trúc Đào, Tử Đằng… Mười sáu vị mỗi người một vẻ, đều là “hoa” nha! Đâu đến lượt cái “lá”(Diệp) tôi đây chen chân vào nhập bọn? Ai muốn hưởng cái phúc đó chứ tôi thì không đâu!

Còn cái vụ tối qua… Tôi có nhảy xuống Biển Đông cũng không rửa được oan khuất! Có mười cái miệng cũng không dám giải thích! Chưa kể nhân chứng vật chứng đầy đủ, việc tôi trần truồng trên giường Dương Phong cũng không thể chối cãi…

Nếu tên Dương Phong kia mà bắt tôi chịu trách nhiệm… Thì đúng là chạy trời không khỏi nắng!!!

“Các nàng đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cái đồ chết nào đó đã khôi phục phong thái rởm đang bước tới từ đằng xa.

“Gia~~”

“Gia!!”

“Gia…”

Với tốc độ ánh sáng mười sáu bông hoa lập tức “bay” đến chỗ hắn…

Tiếp tục một màn mười sáu “Gia”, váy hoa dập dờn, Dương Phong đứng giữa biển “hoa” nhà hắn tươi cười hướng về phía tôi. Rất chi là sát phong cảnh. Hắn nói gì đó với các nàng, chỉ thấy các nàng cười rộ lên, sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi rồi rời đi, tay áo dài che ngang miệng cười khúc khích.

“…”

“…”

“Diệp Nhi…”

“Dừng! Ta cũng không phải con thú nhỏ ngươi nuôi nữa, thỉnh gọi ta là Lưu cô nương .”

Hắn cười khổ một cái, cũng không tỏ vẻ gì mất hứng trước thái độ lạnh nhạt của tôi.

Chậm rãi ngồi xuống ghế. “Nàng quả nhiên vẫn có ác cảm với ta như vậy.”

Xì! Kẻ như hắn muốn tôi nghĩ tốt chắc phải đầu thai lần nữa!

“Dương công tử, nay vụ án “Lưu Diệp mất tích” đã được sáng tỏ rồi, ta hiện đã ở trước mặt ngài xác nhận rồi, có phải hay không ta cũng nên rời khỏi đây?” Để xem mi còn lấy cái cớ gì uy hiếp ta!

“Này…”

“Ta vốn cùng ngài không có nửa điểm thân thích, lại cũng đã tìm được biểu tỷ để nương nhờ rồi, ở lại chỗ ngài có điểm không thích hợp. Lưu Diệp muốn rời khỏi đây.” Nếu hắn mà dám nhắc đến vụ sáng nay thì tôi thề sẽ cho cả thiên hạ biết là hắn bất lực! Mặc dù sáng nay hắn có “lên”, nhưng thằng đàn ông nào mà không “lên” lúc nhìn Tiếu khỏa thân thì chỉ có… khụ khụ…

“Nàng rời khỏi đây thì sẽ đi đâu?” Hắn nhìn tôi phức tạp.

“Đương nhiên là tới chỗ Vương Nh… Mặc Trúc tỷ tỷ.”

“Nhưng Thúy Hương Lâu đó…”

“Lưu Diệp ta muốn đi đâu lại cần Dương công tử quản sao?”

“Ta cũng không phải có ý đó… Chỉ là…” Hắn khó xử nhìn tôi một lúc, sau đó đưa tay vào trong ngực áo rút ra một tấm thiệp đỏ “Hôm nay ta tới chỗ Trịnh huynh, huynh ấy đưa cho ta cái này.”

Thấy tôi nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào tấm thiệp kia, Dương Phong bất đắc dĩ bèn giải thích “Là thiệp mời của Trịnh gia. Chủ nhân Trịnh gia Trịnh huynh sắp thành thân.”

Thành thân…

Tóc gáy tôi dựng lên, ánh mắt căng cứng nhìn Dương Phong. Tên họ Trịnh kết hôn, không phải là với…?

“Với trưởng nữ nhà Khải lão gia.”

Ể… Không phải? Tôi trợn mắt lên nhìn tấm thiệp kia. Hóa ra… Cũng không đáng ghét như tôi tưởng…

“Làm chính thê.”

“Cho nên…?”

“Cùng ngày cũng sẽ rước tiểu thiếp vào cửa.”

“… Ừ?”

“Là Vương vũ cơ của Thúy Hương Lâu.”

Oành… Tôi đơ người .

Trong thúy Hương Lâu có bao nhiêu vũ cơ họ Vương?

Trả lời là: Một người... Vương Mặc Trúc.

Vương - Nhi – tỷ – tỷ!

Không thể nào…

Vương Nhi tỷ tỷ… đi làm thiếp? Tỷ tỷ mà chịu làm thiếp thì tôi sẽ lấy đầu trâu mặt ngựa làm chồng!!! Truyện cười như vậy mà cũng nghĩ ra được!?

Tôi mở to mắt tìm một điểm nói đùa trên mặt Dương Phong… Nhưng con mẹ nó lần này hắn không đùa! Cảm xúc nhìn tôi còn có chút phức tạp…

“Ta nghe nói là Vương cô nương tự nguyện làm thiếp của Trịnh huynh, sau đó nữ nhi của nàng giận dỗi đã bỏ nhà đi. Mấy ngày nay Vương cô nương đều rất vất vả đi tìm nữ nhi của mình. Cho nên nếu nàng muốn tới chỗ Vương cô nương e rằng không thể…”

Tiểu Vân Nhi mất tích?

Khoan! Có khi nào là do tên họ Trịnh bắt cóc Tiểu Vân Nhi uy hiếp tỷ tỷ không? Với tính tình của tỷ tỷ, chỉ cần tỷ ấy không muốn, cho dù để tỷ ấy làm hoàng hậu tỷ ấy cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái…

Hà cớ gì phải chịu làm một tiểu thiếp nhỏ nhoi…

Thậm chí một đám cưới cho riêng mình cũng không có…

Trong đầu tôi nhảy lên một ý nghĩ rất buồn cười, có khi tỷ tỷ yêu hắn thật…

Yêu…? Vân Nhi mất tích…? Một hình ảnh nào đó trong kí ức nhảy lên… Lỗ chó… Bí dược… Tôi cắn cổ giết một người…

Trong phút chốc tôi liền sa sầm mặt mày… Tiểu Vân Nhi có khi nào nắm được cái gì đó ở chỗ Trịnh Nhã nên mới mất tích! Đừng nói nhóc con tự thân vận động muốn chứng minh cho tỷ tỷ thấy là tỷ tỷ bị Trịnh Nhã hạ dược nhá!?

Nhất định là sau khi tỷ tỷ đồng ý làm thiếp cho Trịnh Nhã, Tiểu Vân Nhi liền muốn chứng minh cho tỷ thấy…

Nếu vậy nhóc con lành ít dữ nhiều rồi!?

Không được! Tôi phải báo cho tỷ tỷ! Ý nghĩ vừa nảy lên tôi liền bật dậy, cổ tay lập tức bị nắm lấy.

“Nàng muốn đi đâu?”

“Liên quan gì ngươi!?”

“Nàng là nữ nhân của ta đương nhiên có liên quan đến ta!”

Hử?

Có kẻ muốn chết!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.