Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 25: Chương 25




Núi Thiên Hồ.

Ta cảm thấy thật khó chịu!!!

Từ thời khắc bước chân vào địa phận núi này, ta đã cảm nhận được một cỗ chán ghét luôn trực trào trong huyết quản.

Năm đó khi Thiên Hồ tàn sát Tam Giới, Địa Tạng Bồ Tát đã cắt đi bốn cái đuôi của Thiên Hồ rồi phong ấn tại nơi này. Từ đó oán niệm của Thiên Hồ vẫn còn lan tràn toàn bộ khu vực xung quanh cho tới nay. Đối với Hồ tộc ta mà nói, oán niệm này lại càng ảnh hưởng mạnh mẽ, nó dậy lên bản năng giết chóc của chúng ta! Cho nên Hồ ly khôn chớ dại mà bước vào đây nha~~

Di... Còn ta tại sao lại phải ở đây nha...

Còn không phải do một con Xà yêu đáng ghét nào đó hay sao!!!!

Ta cùng tiểu bảo bối khó khăn lắm mới có một ngày rảnh rỗi bên nhau nha. Ta mặc kệ A Hồng cùng A Bạch kêu khóc cũng vứt hết việc trong Giáo cho các nàng. Sau đó nhân lúc tiểu bảo bối đang ngủ mà đưa nàng tới thành trấn cách Thần cung ba trăm dặm!

Tại sao phải xa như vậy? Đương nhiên là để tiểu bảo bối không thể tự trở về rồi! Haha

Lúc đầu tiểu bảo bối tỉnh dậy cũng rất là bực tức ta nha! Còn không chịu ăn cháo trứng muối nàng thích nữa. Nhưng mà ta dùng ánh mắt thập phần ủy khuất thập phần đáng thương nói rằng lâu lắm rồi ta không có được ở chung cùng nàng, tiểu bảo bối mới chịu ăn cháo, hắc hắc!

Ăn cháo xong chúng ta đi dạo phố nha~ Tiểu bảo bối dù sao vẫn là tiểu cô nương, rất là cao hứng rất là tự nhiên vui đùa khắp nơi. Khiến cho bao nhiêu kẻ cứ mải miết nhìn ngắm nàng rồi đâm vào nhau! Ta dậm dậm chân! Tiểu bảo bối của ta là để cho các ngươi nhìn hay sao!? Còn tiểu bảo bối nữa! Cứ bắt ta phải trùm cái nón đen thui, khiến ta muốn nhìn nàng cũng thật khó khăn a~~

Nhìn nàng vui vẻ như vậy ta cũng thật là cao hứng đó nha, duy chỉ có, tại sao ta luôn cảm thấy có một ánh mắt hết sức đáng ghét ở đâu đó cứ nhìn chằm chằm ta!!

Hoàng hôn, tiểu bảo bối vui đùa cả ngày cũng có chút mệt, an an ổn ổn mà nằm trên lưng ta ngủ một giấc thật ngon lành. Còn ta nha~ thật là hưởng thụ hưởng thụ được tiểu bảo bối dựa vào người ~~ Thật là mềm mại ah~~

Ta thuê một phòng hạng nhất trong một cái khách điếm đặc biệt chuyên dành cho nữ tử, loại phòng mà có giường to thật to luôn! Tiểu bảo bối rất hay ngủ đá chăn, phải ngủ giường lớn một chút mới không lo nàng lăn xuống đất ngaz.

An bài tiểu bảo bối trên giường lớn xong, thú tính trong ta lại muốn nổi lên một hồi!!!

Aaa...

Cánh môi mềm mềm nhìn thật ngon nha~~~

Bảy cái đuôi của ta dựng đứng hết lên rồi!!!

Lại còn hai gò má trắng trẻo ngon lành như hai cái bánh bao kia nữa a~~

Di...

Hắt xì...!!!

Đột nhiên có một mùi thật gai mũi xông vào trong phòng!!!

Ta nhắm mắt hắt hơi một hồi tới nước mắt cũng muốn trào ra luôn!

...

AAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaahhhh!!!!!!!

Tiểu bảo bối đột nhiên không thấy nữa!!!!

Ta hoảng loạn nhìn quanh, vừa vặn thấy một đoạn màu vàng lướt qua khỏi cửa sổ!

Hảo ah cái thứ chết tiệt nào dám trộm tiểu bảo bối của ta!

Ta vội vàng vọt theo nó!!!

Di...

Cái thứ đó trốn đi cũng thật nhanh! Ta mở Thần nhãn trong năm trăm dặm cũng không thấy còn một chút khí tức nào hết!!!

Aa!!

Cái thứ chết tiệt đó lại trộm mất tiểu bảo bối của ta đi thật xa!

Nhưng mà...

Ngươi cho rằng trốn đi xa hơn nữa ta cũng không có cách tìm được ngươi sao? Hừ hừ! Tiểu bảo bối ở chung với ta hai năm, cũng hấp thụ không ít nguyên khí của ta đâu!

Ta ngưng hơi cảm nhận tia nguyên khí mỏng manh trong không khí, ah~ mặc dù là nguyên khí của ta nhưng cũng lại có một chút mùi hương của tiểu bảo bối trong đó~

Di... hai ngàn dặm! Cái thứ đó trong khoảng thời gian ngắn lại chạy xa được như vậy!?

Ta chun mũi, có mùi xà!

Xà yêu… chính là cái loại chuyên hấp thụ âm khí của các cô nương!!!

Graaoo!!!

Dám đánh chủ ý lên tiểu bảo bối của ta sao? Chờ chết đi!

Cho nên,

Ta đặt chân tới núi Thiên Hồ này.

Vốn dĩ tâm trạng đã đang không tốt! Lại bị dòng khí tức ẩn khuất xung quanh quấy nhiễu, trong đầu ta bây giờ chỉ còn làm sao để xẻo thịt lột da cắt gân móc mắt con Xà yêu chết tiệt kia!

Cứ chờ đó! Hừ hừ!

Càng đi sâu vào trong núi, mùi của tiểu bảo bối càng đậm, cái khí tức quỷ dị kia cũng càng đậm theo, lại càng không có dấu hiệu của sinh vật sống. Ta lần theo mùi của tiểu bảo bối tới trước một hang động, chướng khí nặng nhất từ đó phát ra nồng nặc. Ngoài phạm vi hai mươi bước xung quanh cửa hang kia toàn là đất cặn tím, chướng khí dày đặc tới mức không thể nhìn thấy rõ cả bàn tay của mình...

Ta nhíu nhíu mày...

Tiểu bảo bối sao có thể chịu được môi trường như vậy!

Bảy cái đuôi của ta càng tới gần cửa hang kia lại càng xao động mạnh mẽ khác thường, như thể chúng cũng đánh hơi được mùi quen thuộc mà gào thét tìm tới vậy!

Không nghĩ ngợi nhiều, ta lập tức xông vào trong cửa hang, mặc dù càng lúc cái ý niệm giết chóc càng muốn quấy nhiễu ta nhiều hơn, nhưng an nguy của tiểu bảo bối phải được ưu tiên trước đã!

“Quả là tiểu mỹ nhân ah~”

Một tiếng cười con mẹ nó rất chi dâm ô đánh thẳng vào tai ta!

...

Kẻ đáng chết dám đánh chủ ý lên tiểu bảo bối của ta!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chỉ trong tích tắc ta đã lao tới cắt phăng cái bàn tay khô già héo quắt đang muốn đụng vào gương mặt phấn nộn đáng yêu của tiểu bảo bối, lại nhanh chóng ôm nàng tới nơi chướng khí nhạt nhất.

Cẩn thận kiểm tra tiểu bảo bối một phen, hù chết ta, nàng vẫn còn an an ổn ổn mà ngủ~

Thật may quá ah~~

“Agghh... Tay của ta… Tay của ta…”

Ta híp mắt nhìn lên kẻ quắt queo đang ôm cánh tay bị rụng bên kia, đồ chết tiệt lại dám trộm người của ta!? Kẻ đó rõ ràng là một con yêu già, cái mặt thấy gớm đầy lồi lõm, sau một giây hoảng loạn, mụ căm tức nhìn lên ta...

Sau đó gào lên...

“Hảo mỹ nhân!!!”

“...”

Ta chán ghét cái ánh mắt tham lam của mụ đang lom lom nhìn ta.

Không cần nói nhiều, kẻ muốn đụng tới tiểu bảo bối, chỉ một chữ “Giết”.

“Khoan đã!!!”

Mụ già gào lên trước khi ta định xuống tay cắt phăng đầu mụ, lại híp híp con mắt nhìn ta cười cười “Ngươi giết ta rồi sẽ không giải được độc cho tiểu cô nương kia đâu!”

Độc?

Ta lại kiểm tra tiểu bảo bối một phen nữa...

!!!!

Hai dấu răng nanh thâm đen hằn rõ trên cánh tay bạch ngọc của tiểu bảo bối găm vào mắt ta.

Ta còn chưa có bao giờ dám cắn tiểu bảo bối đâu!!!!

Vậy mà con xà già chết tiệt này lại dám cắn nàng!!!

Giết!!!

Cho nên đầu xà cứ như vậy mà rơi xuống, ta còn chưa thỏa mãn! Lại đạp cho nó thêm mấy cái khiến máu thịt nhầy nhụa, vẫn chưa được! Xà cốt bẻ răng rắc cũng thật vui tai đi! Ta híp mắt, còn đống nội tạng này ...

“A...”

Tiếng tiểu bảo bối khiến ta giật mình, ta thế nhưng lại lo giết xà mà vô ý làm máu bắn lên mặt nàng! Hảo hảo chùi rửa khuôn mặt đáng yêu của tiểu bảo bối, khí sắc của nàng càng lúc càng kém…

Ta hoảng!

Độc xà này, không cần nói nhiều, trước mắt cứ hút ra trước! Nhưng bất kể ta dụng phép thế nào cũng không thể bức độc ra khỏi người nàng.

Chần chờ một lúc, ta run run đưa cánh tay đã thâm đen phân nửa của tiểu bảo bối gần tới môi mình...

Ực...

Cứu người quan trọng ah~ Không được có tà niệm!

Làn da vốn trắng hồng của nàng trở nên xanh tím làm ta đau lòng muốn chết, ta đành nhắm mắt ép môi xuống mút! Vốn định hút hết máu độc trong người tiểu bảo bối sau đó vận công ép ra. Ai dè sau khi hút xong ta lại phát hiện...

Độc này thế nhưng ăn vào nguyên thần!

Ta cau mày.

Thật may là tiểu bảo bối đã được rút hết độc, nếu không phàm nhân trúng độc này chỉ có thể bị hồn phi phách tán!

Con xà đó thế nhưng lại muốn nàng hồn phi phách tán!

Biết vậy phải hảo hảo hành hạ nó một phen rồi mới giết! Chết như vậy thật quá dễ dàng cho mụ rồi!

Đầu ta có chút choáng.

Dù sao thì độc này cũng tương đối mạnh đi? Chỉ cần chống đỡ vài chục năm tới khi tiểu bảo bối trăm tuổi sau đó sao cũng được.

Chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng nguyên thần.

Nguyên thần...

Bảy cái đuôi vẫn chưa dứt xung động, cũng là lần đầu tiên trong ngàn năm qua ta thấy chúng có ý thức như vậy...

Dù sao độc của tiểu bảo bối cũng đã được giải, cũng không vội, ta đành để mặc cho đuôi của mình làm chủ một lần.

Di... Hang động này cũng thật sâu.

Càng tiến sâu vào trong chướng khí càng nhạt, cho tới thời điểm không còn một tia chướng khí, trong cơ thể ta lại bùng lên một ngọn nhiệt hỏa!

Giết!

Thiên Sát!!!

Aaa....

Ta thất thần hồi lâu...

Từng đợt xao động dồn dập đánh úp lấy ta, vây hãm ta ...

Ai...

Cơ thể ta không kiềm chế được mà run rẩy, nhưng ta vẫn gắng gượng bước tới luồng sáng trước mặt...

Quen thuộc như vậy...

Như thể đó từng là một phần của ta...

Trong trung tâm luồng sáng, một hình dáng nhỏ bé đang cuộn tròn...

Một tiểu hồ ly có bốn đuôi màu bạc...

Giết nó!!!

Bản năng trong ta trỗi dậy mạnh mẽ, ta muốn vươn tay bóp chết sinh vật nhỏ bé kia! Máu huyết trong ta sôi sục, ta phải giết chết nó! Bỗng nhiên tiếng của tiểu bảo bối vang lên, gọi ta trở lại từ nơi xa xăm…

“Tiếu...?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.