Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 29: Chương 29






Ta thật nhớ tiểu bảo bối!

Cũng không rõ đã qua bao nhiêu ngày, kể từ sau lần giải độc kia, thế giới xung quanh ta chỉ đặc một màu đen bất kể ngày đêm. Trong hơn một ngàn năm sống trên dương gian, đối với ta quãng thời gian một tháng này quả là dài nhất mà cũng khổ sở nhất.

Ta muốn nhìn thấy tiểu bảo bối a~~~~~~

Cách giải độc của Hải Kỳ quả thực rất tốt! Ta đã cảm thấy bản thân hồi phục được một phần tu vi trước đây. Nhưng mà Thần nhãn cũng hỏng theo con mắt luôn rồi! Ta không thể mỗi đêm tới nhìn trộm tiểu bảo bối được!!!

Ta cứ ngây ngốc mà “bế quan” trong Thần cung như vậy suốt một tháng, Hải Kỳ cũng vào bẩm báo vài lần, nàng nói tiểu bảo bối muốn gặp ta.Ta lại chỉ có thể thống khổ mà từ chối không gặp!

Ngoài ta và Hải Kỳ, ở trong Thần cung không một ai được phép bước chân vào. Để nuôi dưỡng tốt Thôi dược cổ thì phải có vùng chướng độc thật rộng. Ta không muốn tiểu bảo bối gặp bất trắc gì đâu!

“Thần tôn, đã đến đêm mười lăm rồi ạ.”

Ah… Cuối cùng thì cũng đã hết một tháng a!

Ta lại như cũ đưa tay cho nàng chích máu, rồi lại nhúng ngón tay vào chén máu. Ta chờ đợi cơn đau, nhưng kì lạ là… Ngay cả một chút đau cũng không có!

Ta nghi hoặc thật lâu, cái cảm giác này tựa như… ta không hề tiếp xúc với bất kì vật gì? Rõ ràng là ta đang ngồi, nhưng lại không cảm giác được có vật thể bên dưới để ta ngồi lên. Ta nghe được tiếng hít thở của Hải Kỳ, nhưng thủy chung lại không cảm nhận được nàng có hay không chạm vào ta?

Mọi thứ mờ ảo dần dần hiện lên trước mắt, thị lực của ta dần dần phục hồi.

Nhưng mà…

Ta lại nhìn thấy…

Đầu của Hải Kỳ đang cúi trên ngực ta! Mà tư thế… nàng ta như đang đè trên người ta! Ta lại không có chút cảm giác mình bị đè. Mà nàng ta đang áp miệng lên một vết cắt thật sâu, vẫn còn đang chảy máu trên ngực ta…

Vậy vật mềm mại kia…

“Ngươi đang làm gì?”

“…”

“…”

“…Một chút nữa.”

Ta ngây ngốc để nàng tiếp tục hút máu ta, cho tới khi thị lực của ta đã hoàn toàn phục hồi, Hải Kỳ mới ngẩng đầu lên khỏi ngực ta, cẩn thận khép lại vạt áo cho ta. Môi nàng ta vẫn còn nhuộm màu máu, nàng ta cũng không lau đi lại trực tiếp quỳ xuống đất.

“Xin Thần tôn tha lỗi cho thuộc hạ vô lễ, chỉ là nếu muốn lấy Thôi dược cổ ra khỏi người mà không làm nó chết chỉ còn cách thuộc hạ trực tiếp hút lấy. Thuộc hạ không hề có ý mạo phạm Thần tôn.”

“Ta đâu có trách ngươi.”

Ta nhìn vết cắt ở ngực từ từ khép lại, không có cảm giác. Thị giác phục hồi nhưng xúc giác lại mất.

Cũng tốt, ít nhất ta vẫn sẽ có thể thấy được tiểu bảo bối .

***

Từ trước tới nay ta vẫn luôn coi thường thời gian. Với thần thể như ta, thời gian chính là thứ không có ý nghĩa. Nhưng mà… Lần đầu tiên ta biết được, thì ra một năm lại lâu như vậy.

Những lần giải độc vẫn tiếp tục tiếp diễn vào mỗi mười lăm hàng tháng.

Các giác quan cũng lần lượt biến mất rồi lại phục hồi. Với ta mà nói, chỉ cần không mất đi thị giác, ta vẫn có thể nhìn thấy tiểu bảo bối, thì những cái khác mất đi cũng không sao cả.

Tiểu Vân Nhi tỉnh lại sau lần giải độc thứ ba của ta. Ta thật vất vả mới leo lên được xà nhà trong phòng tiểu bảo bối mà không bị nàng phát hiện, ta cũng thật vui vẻ nhìn ngắm tiểu bảo bối cùng tiểu Vân Nhi ở bên dưới nha~

Thì ra tiểu hồ ly kia chỉ là tạm thời bế quan để hóa thành hình người a~

Làm tiểu bảo bối lo lắng như vậy, đáng đánh đòn mà!

Nhưng mà nhóc con sao lại giống tiểu bảo bối như vậy chứ!? Làm sao ta nỡ xuống tay đây. Coi coi trừ đôi mắt hơi nhỏ ra thì chỗ nào cũng đáng yêu giống tiểu bảo bối hết! Quả là làm người ta yêu thích mãi không rời mà!

Chỉ tiếc thính giác của ta tạm thời bị mất, không thể nghe thấy tiểu bảo bối đang nói gì cùng tiểu Vân Nhi được, nhưng sao ta lại thấy mũi nhột nhột. Có phải tiểu bảo bối đang nói về ta không?

Nàng đang nhớ ta đúng không?

Ở khoảng cách gần tiểu bảo bối như vậy mà cơ thể ta không cảm thấy gì bất thường, chứng tỏ giải độc có hiệu quả thật tốt nha~

Hải Kỳ đã từng hỏi ta, chẳng lẽ ta không lo lắng nàng ta sẽ lừa ta, hay nhân cơ hội lấy dao đâm vào tim ta sao. Ài, cho tới lúc nàng ta hỏi thì ta mới nghĩ tới điều đó!

Chỉ là ta chưa bao giờ nghi ngờ lời của nàng ta. Giống như là bản năng vây thôi. Ngoài tiểu bảo bối ra cũng khó có ai lại khiến ta tin tưởng như vậy!

Thật là lạ.

***

Lần giải độc thứ mười một.

Ta nghĩ.

Hình như ta đã chết rồi.

Trước đó ta lại bị mất thị giác, cho nên ta rất mong chờ lần giải độc tiếp theo để có thể được thấy tiểu bảo bối! Khi ngón tay ta chạm vào trong chén máu, cảm giác đau đớn mọi khi cũng lại không đánh tới. Ta nghĩ là lần này sẽ lại mất xúc giác.

Nhưng mà…

Tiếng hít thở của Hải Kỳ bên cạnh cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất. Bên tai cũng không còn nghe thấy bất kì âm thanh gì.

Thính giác cũng mất luôn?

Mùi vị trong khoang mũi cũng theo đó dần dần tiêu biến.

Khứu giác cũng không còn.

Ngay cả thị giác cũng không quay trở lại!

Là chuyện gì xảy ra!?

Ta như chìm vào trong cõi hư không, thậm chí cũng không chắc chắn rằng bản thân ta có tồn tại hay không nữa. Trong không gian hư ảo đó ta lại không hề hoảng loạn hay sợ hãi. Như thể không gian này, cảm giác này rất quen thuộc với ta…

Như thể ta đã từng trải qua hoàn cảnh giống như vậy.

Là khi nào nhỉ?

***

Có ai đó đang đè lên ta.

Hải Kỳ?

Mùi máu và các mùi khác nhanh chóng xông vào trong khoang mũi, khiến ta có chút choáng váng. Ta hít một hơi thật sâu. Đã bao lâu không được hưởng cảm giác thế giới xung quan đầy mùi vị như vậy. Còn có cả mùi của tiểu bảo bối.

Tiểu bảo bối?

Ánh sáng dần rõ hơn trước mắt ta, đây là phòng ngủ trong Thần cung… ban đêm.

Ta vung tay khiến dạ minh châu trong phòng sáng lên, lại bất ngờ nhìn thấy tiểu bảo bối đang đứng trước cửa!

Sao nàng lại ở đây!?

Ta hoảng loạn.

Tiểu bảo bối không nên ở đây. Nàng đã biết..?

Ta muốn lên tiếng gọi tiểu bảo bối, nhưng lại phát hiện giọng nói của ta vẫn chưa hồi phục. Thính giác cũng chưa trở về, ta chỉ có thể nhìn nàng trân trân, nàng… có phải đã biết… Hải Kỳ cũng rất nhanh chóng chỉnh lại vạt áo cho ta, che đi vết cắt trước ngực chưa kịp tự lành.

Ánh mắt nàng nhìn ta ngập tràn đau đớn cùng tuyệt vọng như vậy… là lần đầu tiên.

Sau đó…

Đột nhiên tiểu bảo bối xoay mình tới chỗ tủ, nàng rút ra Huyền thiết kiếm mà ta lấy ở chỗ lão Rồng dưới Thủy cung, đề khí phóng tới Hải Kỳ.

Nàng muốn giết Hải Kỳ.

Cơ thể Hải Kỳ bây giờ chính là vật chứa Thôi dược cổ! Chỉ cần nàng ta đổ máu, Thôi dược cổ sẽ theo máu ra ngoài và chết.

Lí do Hải Kỳ phải dùng miệng để hút máu ta. Chính bởi vì chỉ cần Thôi dược cổ chết, tất cả độc chướng chúng đã hấp thụ sẽ phát tán vào không khí. Bất kì ai hít phải sẽ ngay lập tức trúng độc!

Không được a!

Tiểu bảo bối cũng sẽ trúng độc mất!

Cho nên ta đỡ lấy kiếm kia của nàng.

Chỉ là, không cẩn thận nên kiếm đâm vào tim.

Trong giây lát ta thấy đồng tử tiểu bảo bối co rút lại.

A… Không phải lỗi của nàng. Là tự ta…

Ngay lúc đó xúc giác lại phục hồi, cơn đau từ lồng ngực truyền tới, cùng cái lạnh lẽo của huyền thiết cũng không khiến ta đau đớn bằng ánh mắt của tiểu bảo bối đang mở to nhìn ta.

Ta tiến lên ôm lấy nàng vào lòng, đừng sợ, không phải lỗi của nàng, là do ta. Ta muốn an ủi tiểu bảo bối như vậy, nhưng giọng nói vẫn cứ chậm chạp không phát ra. Ta không thể làm gì hơn ngoài vỗ vào lưng nàng, tìm cách trấn an nàng.

Bỗng nhiên tiểu bảo bối đẩy ta ra xa.

Mũi kiếm Huyền thiết chạm vào mặt đất, phát ra một tiếng keng rất nhỏ từ phía sau lưng ta. Vậy là thính giác cũng đang chậm chạp quay lại!

Nhưng âm thanh tiếp theo ta nghe đượ lại là tiếng khóc của tiểu bảo bối.

“Từ giờ phút này, ta và ngươi không còn quan hệ! Ngươi đã giết đi người ta yêu nhất, cho nên ta tiếp cận ngươi chỉ để trả thù mà thôi!”

Người nàng yêu nhất? Không phải là ta sao? Ánh mắt nàng đang tố cáo lời nói dối của nàng kìa…

Tiểu bảo bối…

Không nên nói dối, nàng sẽ đau...

Hai tay nàng ôm lấy thân mình, từng bước từng bước lùi xa ta, xa tới mức tiếng nói của nàng gần như không thể truyền tới đôi tai chưa hồi phục của ta. Ta chỉ có thể nhìn khẩu hình của nàng mà đoán được nàng đang nói “đừng hòng được ở bên nhau”

Như vậy là sao…

Ta đã thật cố gắng để có thể lại được ở bên nàng…

Ta thật hận giọng nói của bản thân tại sao không mau trở lại, để ta có thể gọi nàng, để ta có thể giải thích cho nàng. Nhưng trước khi ta lại chìm vào không gian hư vô. Ta chỉ có thể bất lực nhìn bóng áo hồng phấn rời đi trong tầm mắt.

Làm ơn…

Đừng rời bỏ ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.