Ánh lửa phía xa chiếu lên gò má nhợt nhạt của tiểu bảo bối, nàng vẫn an ổn ngủ trong lòng ta không chút mộng mị. Nàng cần tĩnh dưỡng nhiều nha, ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không có gì khiến nàng không thoải mái nữa.
Tiếng kêu la thảm thiết bên dưới chưa hề dứt, ta nhìn đám người lăn lộn trong lửa chẳng có lấy một tia cảm xúc nào. Tội bắt nạt Tiểu Diệp, tội lừa gạt tiểu bảo bối, còn cả tội hạ độc thủ với tiểu bảo bối… Ta đây chỉ châm một mồi lửa, xem ra cũng hơi bị lời
cho các người rồi!
Thủy kính lơ lửng vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh của tiểu bảo bối, món này là ta lấy chỗ Thiên đế, có thể chiếu lại những việc đã xảy ra của con người, cũng khá hay nhỉ?
Bên trong thủy kính chiếu đến tiểu bảo bối bị ba cây kim châm đâm, ba băng châm cũng lập tức đâm vào kẻ bên kia… Hắn hít sâu một hơi lại tiếp tục im bặt.
Chà chà… Ta nói tên này quả nhiên cũng rất bản lĩnh, tứ chi đều bị ta hủy hết cũng không kêu la lấy một tiếng. Hắn nằm dưới đất như một con rối rách, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm tiểu bảo bối trong lòng ta.
“Không có lời nào muốn nói với ta sao?”. Ta nâng tay áo che đi tiểu bảo bối, tránh khỏi ánh mắt hau háu nào đó, hừ hừ… muốn ta móc mắt ngươi luôn sao?
“…”
“Không thắc mắc tại sao ta diệt cả nhà ngươi sao?”
“…”
“Là vì ngươi dám thương tổn đến nàng.” Ta vuốt ve làn môi trắng bệch của tiểu bảo bối, thật là đau xót không thôi. “Cũng chỉ là một cọng cỏ, ngươi muốn ta liền đền cho ngươi. Nhưng vạn vạn không được thương tổn nàng.”
“ … Ta không tiếc Phượng Hoàng Thảo” Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng
“Ồ?”
“Phượng Hoàng Thảo kia gia tộc ta đã trả giá quá nhiều. Ta không tiếc…”
“Vậy cớ gì lúc nàng lấy đi ngươi còn truy sát nàng ah.”
“…Vì nàng phụ ta.”
“Chậc chậc… Đâu thể nói nàng phụ ngươi nha? Từ đầu nàng vốn đâu yêu ngươi?”
“Nàng từng nói nguyện vì ta… chỉ cần theo ta. Dù ta đã có hôn ước nàng cũng không ngại làm thiếp.”
“Ngươi tin sao?”
“…”
“Tiểu bảo bối của ta a, chỉ cần là của nàng, nàng liền không tiếc tâm tư giữ lấy, nhưng một khi đã không còn là của nàng, nàng liền hủy đi. Sẽ không có chuyện nàng chịu chia sẻ với người khác.”
“…”
“Ngươi tin nàng sẽ cam nguyện chia sẻ nam nhân với người khác sao?”
“…”
“Ngu ngốc. Nàng quan tâm thì ngươi sớm đã nhận một mũi kiếm xuyên tim.”
“…”
“Cho nên a, nàng quan tâm từ đầu đã không phải ngươi, mà chỉ vì tiếp cận Phượng Hoàng Thảo kia... Chính ngươi cũng biết mà?” Ta híp mắt.
“… Ta đã nguyện tin tưởng nàng sẽ không…”
“Không có tâm tư gì khác sao? Nàng bày kế lâu như vậy, nguyện hy sinh lớn như vậy chỉ để lấy Phượng Hoàng Thảo, ngươi biết làm gì không? Là để giải độc cho ta.”
“…”
“Ngươi nói nàng yêu ai? Ta hay ngươi?”
Ta đắc ý nhìn bản mặt hắn chấn động, hắn run run thì thào mấy tiếng “không thể nào”, thân mình lắc lư chực đổ. Ta hảo tâm giúp hắn kết thêm mấy lớp kén băng, hắn liền vững chãi ngồi đó không nhúc nhích.
“Còn gì trăn trối không?”
“…”
“Được bản Thần tôn ta tiễn một đoạn, xem như cũng không tệ cho ngươi đâu. Nể tình ngươi bấy lâu chăm sóc Phượng Hoàng Thảo, ta sẽ cho ngươi chết tử tế một chút.”
“… Tùy ngươi.”
Ta ngưng kết từ trong không trung một thanh băng kiếm, mũi kiếm đặt ngay vị trí trái tim hắn, chỉ còn chờ đâm xuống. Hắn nhắm mắt, bản mặt đó xem ra đã hoàn toàn đón nhận kết cục. Mỗi lần nhìn hắn, ta liền nhớ tới cảm giác sợ hãi trống rỗng khi xưa tại Tuyết Sơn. Nếu không có hắn bắt đầu, ta đến giờ có lẽ vẫn đang khoái hoạt vô ưu vô lo, sẽ không gặp Thiên Sát, sẽ không hại chết nàng…
Nhưng mà sẽ không có chữ “nếu” đó.
Trùng Khánh à Trùng Khánh, ngươi không chỉ kiếp trước, kiếp này, thậm chí cả kiếp sau cũng muốn dây dưa cùng chúng ta. Ta có nên đánh cho ngươi hồn phi phách tán hay không đây?
“Tướng công!!!”
Hử? Chỉ trong phút chốc ta phân vân, nữ tử bụng lớn kia đã lao tới trước mũi kiếm của ta, chắn trước người Trùng Khánh. Chẳng phải chính là “tân nương tử” ngày đó sao? Ta cùng tiểu bảo bối dạo trên Thiên Giới một lúc, có lẽ ở dưới Nhân Giới đã qua vài tháng cũng không sai biệt lắm. Mang bụng to như vậy còn chạy, không sợ rớt đứa nhỏ sao?
“Yên Nhi… Nàng sao không cùng mọi người chạy đi!?”
Ồ? Trùng Khánh ngươi cũng có lúc gấp gáp sao? Tám chín phần có lẽ là do cái bụng kia… Ta nheo mắt, là con trai.
“Tướng công! Thiếp không đi! Thiếp ở lại với chàng, một nhà ba mười chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”
Ta cảm thấy hình như Lưu Diệp đang gào thét “Cẩu huyết! Con mẹ nó cẩu huyết!” Hóa ra vẫn có nữ tử ngu như vậy a! Hắn coi trọng ngươi vì ngươi mang đứa nhỏ nối dõi nhà hắn, giờ ngươi đòi chết theo hắn, ngươi còn gì cho hắn coi trọng?
“Đi!” Hắn cắn răng gắt lên.
“Thiếp không đi!” Nữ tử cũng gào lên.
“Nàng… Ngu ngốc!”
“Tướng công…”
“E hèm… Hình như hai người quên là ta còn ở đây?”
“…”
“…”
“Ta không thả, ai có thể đi?”
“Cầu ngươi tha cho nàng.”
“Tướng công! Thiếp không muốn!” Nói rồi nàng ta còn ôm bụng bầu lết đến bên dưới ta quỳ xuống. “Thần Tiên! Ta cầu người, cầu người thả chúng ta, ngày đó chúng ta đắc tội với người. Người là thần tiên quảng đại đừng chấp người trần mắt thịt chúng ta. Ta cầu xin người! Ta cầu xin người…” Mỗi tiếng cầu xin còn kèm theo tiếng đầu nện xuống đất côm cốp.
“…”
“Yên Nhi! Nàng không cần cầu ả ta! Mau đi đi!”
“Ta cầu xin người, ta cầu xin người…” Cốp cốp…
“…”
“Yên Nhi…”
“Ta cầu xin người…” cốp cốp cốp…
“…”
…
Chậc chậc!
“Ngươi biết không? Đời này ta chán ghét nhất là Thần tiên.” Cho nên nói, bị đánh đồng với thần tiên, đối với ta chính là sự sỉ nhục!
Nữ tử dừng động tác, khuôn mặt thanh tú trước đó giờ lấm lem nước mắt cùng máu và bùn đất, ngước mắt nhìn ta cầu xin, ánh mắt không pha một tia tạp chất. Hơi thở nàng ta dồn dập, cái bụng lớn sau lớp váy còn có thể thấy nó đang chuyển động…
Xem ra là động thai khí rồi.
Ta đáp xuống đất trước mặt nàng ta, nàng ta nhìn thấy tiểu bảo bối trong tay ta liền hít một hơi.
“Sợ sao? Giờ ngươi hiểu lí do ta đến đây chưa?” Ta nâng mặt nàng ta lên, thổi một cái, vết thương trên trán liền từ từ khép lại.
“Là… là…” Gương mặt được tẩy sạch sẽ trắng bệch, thậm chí còn trắng hơn tiểu bảo bối.
“Tướng công nhà ngươi suýt chút hại người trong lòng ta mất mạng, người đó với ta thậm chí còn trân quý hơn tính mạng, ngươi nói ta nên tha không?”
“T…Ta… cầu người…”
“Ngươi yêu tướng công nhà ngươi không?”
“Có! Đương nhiên có!”
“Vậy thế này nhé? Mạng đổi mạng. Hắn suýt hại tiểu bảo bối của ta mất mạng, vậy tính là một mạng. Mạng hắn và mạng mẫu tử ngươi. Hai đổi hai, ngươi chọn đi.”
“Ta…” Nàng ta vô thức vuốt ve bụng, cả thân mình run lên hết nhìn ta lại quay sang nhìn kẻ bên kia.
“Yên Nhi, đi đi... Ta chết không tiếc. Mẫu tử nàng không cần vì ta…” Hắn ra sức lắc đầu, cả thân thể bị kén băng cố định chỉ có cái đầu không ngừng lắc qua lại.
“Ta…” Nàng ta vòng tay ôm lấy bụng càng chặt hơn…
“Sao? Chọn được không?” Ta híp mắt.
“Yên Nhi…”
“Tướng công…”
“Ta đếm đến ba… Nếu không chọn, ta liền giết cả ba. Một…”
“Mau đi đi!!!” Hắn gào lên.
“Tướng công…” Nàng ta siết lấy bụng mình…
“Hai…”
“Coi như ta cầu xin nàng, mau đi đi!!”
“Tướng công…”
“Ba!” Một tay ta bắt quyết, lập tức vạn băng kiếm liền xuất hiện bao vây lấy hai người kia ở bên trong. Từng mũi băng sáng loáng đều phản chiếu đôi con ngươi sợ hãi của nữ tử…
“Yên Nhi…”
“Tướng công… Xin lỗi chàng!”
Nói rồi nữ tử đó liền lao về phía băng kiếm gần nhất, mũi kiếm vừa vặn xuyên qua ngực nàng ta, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả mũi băng lạnh lẽo. Nàng ta run rẩy ngã xuống nền đất, hai bàn tay vẫn không ngừng ôm lên bụng vỗ nhè nhẹ.
“KHÔNG!!!” Hắn gào lên, vùng thoát khỏi kén băng ta cố định hắn, lê lết tứ chi tàn phế hướng về phía nữ tử. “Yên Nhi! Không! Yên Nhi!!!”
“Tướng công… Thiếp có lỗi… Nhưng mà… Chỉ cần chàng còn sống… Lấy nương tử… Sinh hài tử… Hương hỏa Trịnh gia… sẽ không đoạn…”
“Đừng nói! Ta không cần! Yên Nhi… Ta không cần…”
“Thiếp cùng con… đi trước… Chờ chàng…”
“Yên Nhi… Yên Nhi…” Hắn cuối cùng gục xuống gào khóc như một đứa trẻ, chân tay tan phế buông thõng trên đất tạo nên dáng nằm khá kì dị, đầu tóc hắn rũ rượi, không còn nhìn ra vẻ cao ngạo lạnh lùng từ trước đến nay nữa.
“Chà chà… Vẫn là quá cẩu huyết.” Ta thu hồi quyết, vạn kiếm băng liền tan thành nước rơi xuống, nước thấm đẫm y phục của cả hắn lẫn nữ tử, máu loãng cùng nước hòa vào nhau tạo thành cả một mảng đỏ loang lổ.
Tiểu bảo bối trong lòng hơi nhíu mày một cái, xem ra là gặp chuyện gì trong mơ rồi. Ta ôm nàng tiến tới phía nữ tử, nàng ta nằm trên đất lạnh đầm đìa máu, hai tay vẫn chưa từng rời khỏi bụng, ánh mắt vô thần, hơi thở đứt quãng. Xem ra đang hấp hối.
“Ngươi có hối hận không?”
Nàng ta đưa lên đôi ngươi trong suốt nhìn ta, khóe mắt cong lên, miệng khó khăn nhả được hai chữ “Không hối.”
“Hắn trước giờ vẫn chỉ nhớ thương người trong lòng ta, ngươi có hận không?”
“Không hận.”
“Ngươi chết rồi ta sẽ xóa kí ức của hắn về ngươi, hắn sẽ không nhớ đến ngươi nữa. Không biết đến sự hi sinh của ngươi, ngươi có tiếc không?”
“…Đa tạ.” Nàng ta thốt lên lời cuối cùng, hai mắt liền thỏa mãn nhắm lại, vòng tay ôm bụng từ từ lỏng ra…
“Tốt.” Ta dời bước về phía hắn. “Giao ước thành, ta tha mạng cho ngươi.”
“NGƯƠI GIẾT TA ĐI! GIẾT TA ĐI!!”
“Đúng như nguyện vọng cuối cùng của phu nhân ngươi, ta sẽ xóa kí ức của ngươi về nàng.”
“TA KHÔNG CẦN NGƯƠI LÀM!!! NGƯƠI GIẾT TA ĐI! TRẢ LẠI MẠNG CHO NÀNG! TRẢ LẠI MẠNG CHO NÀNG…”
“Ngươi là đại phu mà? Ngươi cũng biết người đã chết không thể hồi sinh.”
“Ta không cần… Không cần… Ta chưa từng yêu nàng, nàng cần gì hi sinh vì ta… ta không cần… Yên nhi… Yên Nhi…”
Theo ngôn ngữ của Lưu Diệp là “tự kỉ” rồi à? Ta nói cũng không thèm nghe? Ta mặc kệ hắn nỉ non gào khóc, thật cẩn thận ngồi xuống đỡ tiểu bảo bối gối đầu lên chân ta. Một tay rảnh rang rồi mới làm được phép nha!
Hắn nhác thấy ta đưa tay về phía hắn liền giãy lên “Ngươi tránh ra! Ta không cần ngươi xóa kí ức của ta!” cả thân thể cũng không ngừng giãy dụa tránh khỏi tay ta.
“Định!”
Hắn liền bị khóa chặt, đến miệng cũng không thể phát ra tiếng.
“Lúc cần ngươi nói thì câm như hến, giờ thì thật ồn ào!”
Ta từ trong người lấy ra hồ lô bạch ngọc, cái này là ta lấy ở chỗ lão già, nghe nói có thể trị bách bệnh, cải tử hoàn sinh, chữa lợn què thành lợn khỏe gì đó... Từ trong hồ lô dốc ra hai viên đan dược màu hoàng kim, ta thảy vào miệng hắn một viên.
“Chân tình chính là thứ phải khảo nghiệm mới bền vững, ngươi đã biết ai phù hợp với ngươi, vậy sau này đừng có mơ tưởng tiểu bảo bối nữa!”
Ta thảy viên đan dược kia về chỗ hắn, cánh tay hắn vừa hồi phục run run đỡ lấy thuốc, ánh mắt không tin nổi nhìn về phía ta.
“Nhìn gì mà nhìn, cái này chỉ cứu được một mạng, ngươi còn nhìn đến hài tử cũng theo nàng ta chết luôn!”
“A… a…” Hắn cuống cuồng bò dậy trên đôi chân tàn chưa lành hẳn, chỉ có cách nhau bốn trượng mà thôi, hắn bò được tới bên nữ tử kia đã ngã không dưới mười lần.
Một tay hắn run run đút thuốc cho nàng ta, một tay đỡ lấy đầu nàng ta ôm vào lòng hắn, cẩn thận như thể vật quý trân bảo.
“Tướng công…?”
“Ta đây…”
“Thiếp đã mơ một giấc mơ… Một nhà ba người chúng ta sống rất hòa thuận.”
“Không phải mơ… Từ giờ ta cùng nàng sẽ biến nó thành hiện thực.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Tướng công…”
Ta từ trên cao cũng nhìn không nổi đoạn này, không tiếng động nhường sân khấu lại cho hai bạn trẻ. Lửa lớn bên kia sớm đã tắt, hai bóng dáng bên dưới ôm lấy nhau khóc nức nở. Ta phiền chán rời đi.
“Nhân sinh a, chỉ khi nào ngươi mất đi rồi ngươi mới biết nó quý! Cho nên nói những kẻ không biết trân trọng người trước mắt mới là kẻ đáng thương! Nàng nói phải không tiểu bảo bối?”
“Hừ! Con hồ ly ngươi diễn một màn cường ác xem ra rất vui?”
“Không có nha? Ta chỉ dọn dẹp phiền não giúp nàng mà thôi. Vậy từ giờ nàng không cần áy náy bản thân nợ ai nữa.”
“Không có… Ta vẫn nợ…”
“Hể…? Nợ ai nha?”
“Nợ ngươi.”
“Vậy dùng thời gian kiếp này mà trả cho ta đi nha!”
“Đồ ngốc!”
Ta thật hưởng thụ tiểu bảo bối dụi đầu trong lòng mình, vành tai xinh đẹp chậm rãi ửng đỏ lên, lan ra tận cổ. Thật đáng yêu quá đi mà!
“Tiểu bảo bối, mừng nàng trở về.”
“Ừ, ta đã về.”