Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 38: Chương 38




Xe ngựa rung lắc ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, thời tiết hiện tại đã là giữa hè, cỗ xe băng qua rừng cây dù ở giữa trưa vẫn không thấy được một chút ánh nắng. Đường đất khó đi, thi thoảng bánh xe lại vấp vào một đoạn rễ cây khiến cho cả thùng xe nảy lên một cái.

Ta ngồi bên trên tấm đệm mỏng không biểu cảm nhìn Hải Kỳ ở phía đối diện. Đôi tay bị cùm trong hai lồng sắt đen, ta chưa từng để thứ này vào mắt, nhưng cả cơ thể ta cứng ngắc, bên cạnh Hải Kỳ đặt một cái lư hương nhỏ không ngừng tỏa khói bạc, mùi khói khiến ta hơi chun mũi lại, thứ khói này có khả năng ức chế được hành động của ta. Một kiếp kia của “Tiếu” cũng vì chính thứ khói này mới dẫn đến thảm kịch. Ta vẫn còn nhớ như in cảm giác vô lực lúc đó, lúc mà tiểu bảo bối ngã xuống trước mắt ta…

“Người đang giận thuộc hạ sao?”

“…”

“Thuộc hạ cuối cùng vẫn không hiểu. Tâm ý của thuộc hạ bao năm… Thần tôn người chưa từng hay biết?”

“…”

“Mỗi lần thuộc hạ cứu tỉnh người, người đều vì nàng ta mà siết cổ thuộc hạ.”

“…”

“Đến cuối cùng người vẫn nguyện che chở cho nàng ta…”

“Duyên số… Không thể cưỡng cầu.”

“…”

Cả hai lại lâm vào trạng thái trầm tư, xung quanh chỉ còn lại tiếng xe ngựa nhọc nhằn leo dốc…

***

“Có thật là đại ma đầu đang ở trong đó?” Từng tiếng hút khí kinh hãi vang lên, theo sau đó là những tiếng xì xào bàn tán không ngừng.

“Hoang đường! Đại ma đầu là kẻ thế nào? Một cô nương như ngươi lại có thể bắt được ả?”

“Phải đó! Tính lừa gạt chúng ta sao?”

Tiếng đồng tình càng nhiều, ước chừng có khoảng 6-7 tên nam tử.

“Hừ, mắt chó không thấy Thái Sơn. Bản cô nương không cần phí lời với các ngươi. Gọi Tần quân sư ra đây!”

“To gan! Chỉ là một con nhóc mà cũng ngông cuồng!?”

Tiếng đánh nhau bên ngoài thật ồn ào, chỉ vài chiêu liền biết thắng bại, tiếng rên la của đám nam tử tựa như tiếng heo bị chọc tiết, truyền đến tai ta từng trận buồn cười.

Ngu ngốc!

Hải Kỳ là ai? Nàng ta muốn lấy mạng các ngươi chỉ sợ còn dễ hơn làm các ngươi hắt hơi một cái.

Thật lâu sau, có vẻ mọi chuyện đã êm ắng, xe ngựa lại tiếp tục di chuyển chầm chậm. Tiếng vó ngựa bước trên nền đá thong thả, ước chừng khoảng nửa khắc, cỗ xe mới dừng lại.

Hải Kỳ không biểu cảm vén rèm xe lên, nàng ta cụp mắt, cẩn thận nhấc cái lư hương vẫn đang tỏa khói bạc đưa lên trước mặt ta. Mùi khói lởn vớn quanh mũi càng nồng hơn, ta nhăn mày tránh đi, áp chế cơn buồn nôn đang trực trào trong cổ họng xuống.

“Thần tôn, mời.”

Trong khoảnh khắc, con ngươi vốn tĩnh lặng của Hải Kỳ lóe lên ánh sáng vàng kim. Nàng ta cầm đầu dây xích nối với cùm sắt kéo ta ra ngoài.

À à…

Kiếp “Tiếu” kia vì quá suy yếu cùng phẫn nộ nên ta chưa hề nhận ra. Hóa ra, “Hải Kỳ” sớm cũng đã không còn là “Hải Kỳ” nữa.

Ta bị kéo đi trên con đường trải lụa đỏ, những kẻ đứng hai bên có muôn vàn biểu cảm tựa như trước đây. Kinh hách, sợ hãi, phẫn nộ, thù hận, hả hê… thậm chí còn có cả con mắt thèm thuồng nhìn ta. Nhưng trên hết tất cả vẫn là thái độ không thể tin nổi.

“Ả đúng là Đại ma đầu!”

“…”

“…”

“Dù ả có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra ả!”

“…”

“Chính là Đại ma đầu!”

“…”

“…”

“Trả lại mạng cho đồng môn cùng sư phụ ta!”

“…”

“Mau giết ả ta trừ họa cho võ lâm!”

“…”

“…”

Tựa như con mồi yếu đuối bị dã thú thèm thuồng, một đường ta đi có biết bao kẻ trực chờ muốn xông lên để lấy mạng ta. Nhưng phần lớn bọn chúng vẫn còn e sợ, phần còn lại bình tĩnh hơn, yên lặng chờ đợi quan sát tình hình.

Ta lại không biết “Hải Kỳ” từ bao giờ đã trở thành khách quý của Minh chủ võ lâm như vậy.

Nàng ta vừa kéo ta tiến tới bậc thềm đại sảnh, một lão già cầm quạt liền tiến đến ôm quyền hành lễ với nàng ta. Ngay sau đó một bóng áo xanh nho nhỏ nhào tới ôm lấy chân nàng ta.

“Hải Kỳ tỷ tỷ! Tại sao lâu lắm mới thấy tỷ trở lại vậy… Là ngươi!!!”

Tiểu Vân Nhi vừa nhìn thấy ta ở đằng sau Hải Kỳ, thái độ mềm mại dễ thương lập tức trở thành thù địch. Con ngươi nho nhỏ ánh lên tử sắc khó lòng phát hiện. Nộ khí vô thức phát ra tạo thành một con gió nhỏ phất lên mặt ta.

Chà… Mới chỉ mấy tháng đi chung mà thôi. Nàng ta đã có thể làm Vân Nhi thức tỉnh? Hơn nữa còn có thể dạy cho Vân Nhi che dấu yêu lực, quả nhiên không đơn giản.

“Vân Nhi, chờ lát nữa sẽ để ngươi gặp nàng.”

Hải Kỳ khẽ xoa búi tóc nho nhỏ của Vân Nhi, sát ý của nhóc con lập tức thu lại, ngoan ngoãn nắm lấy váy của Hải Kỳ tiếp tục tỏ vẻ đáng yêu.

“Hải Kỳ cô nương, ngài quả nhiên thật lợi hại! Lại có thể bắt giữ được Đại ma đầu!” Lão già cầm quạt nãy giờ nhìn một màn không lên tiếng, bây giờ mới đằng hắng một tiếng phát biểu.

“Tần quân sư, đúng như giao ước ta đã mang Thần… Đại ma đầu tới đây, ngài có phải hay không giao cho ta thứ ta muốn?”

“Đương nhiên đương nhiên! Chờ sau khi Đại ma đầu bị tiêu diệt rồi, thứ đó chính là của cô nương!”

“Vậy phiền ngài chớ nuốt lời.”

“Trước mặt đông đảo quần hùng võ lâm cùng Bát đại môn phái chưởng môn ở đây chứng kiến, Tần mỗ quyết không sai lời.”

“Tốt.”

Hải Kỳ cuối cùng hoàn thành giao dịch, liền trao cho lão già lư hương cùng dây xích đang trói ta. Sau đó cáo từ những kẻ đang ngồi trong đại sảnh rồi dắt Tiểu Vân Nhi rời đi.

“Đại ma đầu, không ngờ có một ngày ngươi lại rơi vào tay chúng ta.”

Tiếng cười cùng tiếng hò reo vang lên rầm rộ, con mắt những kẻ xung quanh ta tràn đầy đắc ý cùng miệt thị biết bao nhiêu.

Ta cười thầm, con người a, ngươi chỉ có thể lên mặt được khi ngươi đối diện với kẻ “yếu thế” hơn ngươi mà thôi.

Nhưng thôi kệ.

Tạm thời cứ cho chúng đắc ý một lúc đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.