Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 40: Chương 40




“Đại ma đầu, giờ chết của ngươi đã đến rồi!”

Hừm, ta mới chỉ chợp mắt một lúc thôi, đám ruồi bọ đã tới quấy rối giấc ngủ của ta rồi! Chuyện cũ trong mơ, vốn là kết cục một kiếp kia của “Tiếu”, nếu ta đã sống lại rồi, đương nhiên sẽ không để nó xảy ra nữa.

Đầu xích móc trên tường được nới lỏng, dây xích kéo căng nặng nề thả lỏng ra, cơ thể ta vì vậy cũng rơi xuống đất, bả vai bị sợi xích lớn bằng bắp tay đập trúng, ngay sau đó bọn chúng liền hắt một thứ chất lỏng tanh tưởi đặc sệt lên trên người ta…

Là máu chó…

“Hừ! Đại ma đầu như ngươi cũng có ngày hôm này!”

Tiếng cười nhạo vang lên không dứt, ta mặc kệ chúng, tự mình đứng thẳng dậy. Vẻ chế giễu của chúng lập tức tắt vụt, mặt mày thất sắc nhìn đám máu chó trên người ta bị băng cứng lại, sau đó tất cả rơi xuống lạo xạo, không còn vương lại một chút nào.

“Mau! Mau đem lư hương lại!”

Ta cười khinh bỉ. Muốn sỉ nhục bản Thần tôn sao? Nào có dễ dàng cho các ngươi như vậy?

Lúc Hải Kỳ cùng đám người đứng đầu võ lâm chạy tới, bên trong buồng giam đã trở thành cảnh huyết sát địa ngục. Lư hương bằng đồng bị chẻ đôi. Y phục tím nhạt của ta sạch sẽ đứng giữa đống nhơ nhớp tanh tưởi, có vẻ không thích hợp cho lắm.

“Ngươi…!!!” Một số kẻ yếu bóng vía sớm đã nôn mửa, những kẻ gan lì hơn mặt mày đều trắng bệch, chỉ có duy nhất Hải Kỳ bình tĩnh nhìn ta không một chút cảm xúc nào.

“Sao? Ai muốn gia nhập cùng bọn chúng thì lên đây.” Ta cười nhạt, cho dù hai tay bị gông cùm trói chặt thì làm sao? Vốn dĩ bản Thần tôn giết người đều không cần động thủ. Ta giật nhẹ một cái, cùm sắt đen liền gãy thành hai nửa, rơi lộp bộp xuống nền đất be bét máu.

“Đại ma đầu! Đến bây giờ ngươi vẫn còn ngoan cố không biết hối cải sao!?”

“Hối hay không hối, cũng chưa đến lượt đám phàm tục như các người đủ tư cách trừng trị bản Thần tôn. Xà yêu hai ngàn năm lại càng không có tư cách!” Ta cười nhạt, chậm rãi bước ra khỏi buồng giam, đám người bên ngoài liền sợ hãi lùi xa ra ba trượng.

Con ngươi vốn đen láy của Hải Kỳ lập tức lóe lên sắc vàng, nàng ta nhanh chóng giấu đi vẻ mặt khát máu, gằn từng tiếng hướng đến ta “Đại ma đầu, sắp chết rồi còn muốn hồ ngôn loạn ngữ!”

“Bản Thần tôn cũng muốn xem xem kẻ nào đủ bản lĩnh lấy cái mạng nhỏ này!”

Ta phát động sát ý, lập tức Vạn băng kiếm được kết tinh từ trong không trung, từng mũi nhọn sắc lạnh chĩa xuống đám người hốt hoảng bên dưới. Hơi thở chết chóc bao trùm toàn bộ sân viện nhỏ.

“Hừ! Để ta xem ngươi làm sao ra tay.” Hải Kỳ trước sau như cũ vẫn trấn định, bộp bộp vỗ tay hai tiếng, những kẻ áo lam liền khiêng tới một cỗ kiệu.

Vạn băng kiếm lập tức run lên.

Khí tức này…

Không thể nào!?

Mành trướng vén lên, bên trong kiệu rõ ràng là tiểu bảo bối vẫn đang say ngủ, Tiểu Vân Nhi ở bên cạnh ẩn nhẫn kề móng vuốt bé nhỏ nhưng sắc nhọn bên cổ nàng.

“Ngươi dám động đến nàng!!!”

Ta phát động khí tức, kình lực cuốn tung cát bụi cùng những kẻ dư thừa bay xa, Hải Kỳ đứng trấn định trong hỗn loạn, mặt không đổi sắc nhìn vạn mũi kiếm băng đâm tới, nhưng tất cả đều dừng lại chỉ cách nàng ta một phân…

“Nếu ngươi dám thử, thì cứ việc thử xem…” Nàng ta nhếch môi, ánh mắt đảo đến bên trong cỗ kiệu, móng vuốt của Tiểu Vân Nhi đã trực chờ trên động mạch của tiểu bảo bối, máu từ đó nhỏ ra từng giọt… “Mạng của nàng ta qua trọng, hay giết ta quan trọng hơn? Ta liền muốn xem xem.”

Vạn băng kiếm rơi xuống hóa thành nước thấm ướt mặt đất, ta vô lực rũ tay để mặc Hải Kỳ lần nữa xiềng xích ta trong huyền thiết. Trước khi rời đi, ta đành ảm đạm nhìn tiểu bảo bối nằm trong tay Vân Nhi lần cuối cùng.

Sắp rồi…

***

“Các vị bằng hữu giang hồ! Võ lâm chúng ta suốt sáu năm qua không ngày nào yên ổn, cũng bởi vì Tà môn Thần giáo hoành hành bấy lâu. Trước tàn sát diệt môn, sau cướp bóc bảo vật, không tội ác nào không phạm. Thiên địa bất dung, lòng người phẫn nộ! Nay Thần giáo đã tuyệt, đại ma đầu Thần tôn cũng đã sa lưới, chính là ý trời đã định, nhân quả báo ứng. Chúng ta hôm nay sẽ thế thiên hành đạo!”

Vẫn là cột sắt lớn sừng sững giữa trời, giữa muôn vàn trùng điệp nhân sĩ giang hồ, thân thể ta lại một lần nữa bị trói bởi xích huyền thiết. Dù là muộn hơn một năm so với kiếp kia, nhưng cảnh và vật này vẫn tuyệt không thay đổi.

“Tiêu diệt đại ma đầu! Thế thiên thành đạo!!!”

“Thế thiên thành đạo!!!”

“Thế thiên thành đạo!!!”

“Thế thiên thành đạo!!!”

“…”

“…”

Tiểu bảo bối bị nhốt trong một cái lồng cách ta không xa, gương mặt an ổn ngủ say của nàng khiến trái tim ta dịu nhẹ. Không cần thiết phải khiến nàng lo lắng, chỉ cần ngủ một giấc thôi, đến khi tỉnh dậy sẽ là trời quang mây tạnh. Cho dù là thiên kiếp, ta cũng sẽ hóa giải nó cho nàng.

“Võ lâm minh chủ đếnnnn!!!!”

Biển người tản ra, nam tử áo trắng đó cho dù đi giữa biển người cũng trở nên nổi bật, năm, sáu nữ tử mang mạng sa như cũ theo gót chân hắn. Mà hắn, lại là người mà Lưu Diệp biết cực kì rõ ràng.

Dương Phong.

Vị trí trái tim tự động nhói lên, ta liền hiểu tại sao từ đầu Lưu Diệp lại có ác cảm với hắn đến vậy. Đào kiếm xuyên tim, thần thức bị thiêu đốt quả thật cũng không dễ chịu gì.

Hắn bước đến gần đàn tế, như cũ chào hỏi Tần quân sư. Lão già liền nhường ngôi chủ vị cho hắn.

“Minh chủ, cuối cùng huyết hải thâm thù của Lão minh chủ chúng ta cũng đã có thể trả được!”

“Phải, ta đã đợi ngày này không biết bao nhiêu năm.” Hắn nghiến răng hướng đến chỗ ta, ánh mắt căm hờn khóa chặt, như cũ vẫn là sát ý muốn giết ta ngay lập tức.

“Minh đạo trưởng, khi nào có thể bắt đầu?” Tần quân sư lặp lại công việc của hắn, lão đạo già vẫn là kẻ ra vẻ tiên phong đạo cốt kia.

“Các vị chớ vội, Đại ma đầu này nguyên hình là hồ yêu! Cần phải dùng tam vị chân hỏa để đốt nó… Nhưng trước tiên, phải làm cho nó mất hết yêu lực.”

“Xin đạo trưởng chỉ giáo.”

“Dùng cây kiếm làm từ gỗ đào ngàn năm này đâm xuyên tim yêu hồ, sẽ khiến cho nó hồn phi phách tán, không thể siêu sinh.”

“Được! Để ta làm.”

“Vậy phiền Minh chủ.”

Dương Phong nhận lấy kiếm gỗ từ lão đạo, hàn quang trong mắt hắn lóe lên, nháy mắt đã phi thân tới trước mắt ta, vững vàng đứng trên đống củi.

“Đại ma đầu, ngày này sáu năm trước ngươi giết chết cha ta, diệt cả Thần Mộ sơn trang chúng ta. Tất cả cũng chỉ vì Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên. Ngày này năm nay, chúng ta sử dụng chính máu của ngươi bái tế những vong hồn bị ngươi sát hại!”

Lại là Thiên Sơn Hồng Tuyết Liên, ta lục lọi trong trí nhớ hồi lâu, cuối cùng nhớ được quả thật có một lần ta có tới nơi gọi là “Thần Mộ sơn trang” gì đó tìm dược cho tiểu bảo bối. Nhưng đó là lần duy nhất ta tay không trở về, bởi vì không thể tìm thấy Hồng

Tuyết Liên...

Đào kiếm vung lên, sát ý trong mắt Dương Phong nồng đậm, tiếng hút khí hưng phấn từ bốn phía ngưng đọng trong khoảnh khắc…

Kiếm ảnh chớp nhoáng, va chạm cùng huyền thiết tạo lên tiếng vang thật lớn, sợi dây xích nặng nề cứ như vậy mà đứt đôi. Cơ thể ta được giải thoát liền được hắn ôm lấy, vững vàng đáp xuống đài cao.

Từ trong đám đông chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa xảy ra, mười sáu bóng dáng nữ tử trước tiên đã phi thân lên trấn thủ xung quanh Dương Phong, từ đầu đến cuối, đều không tỏ một chút e dè, cho dù là bị vây hãm bởi hàng ngàn nhân sĩ.

Ngay cả chính ta cũng kinh ngạc không kém.

Cái gì Thần Mộ, cái gì diệt môn, thậm chí cả thù giết cha hắn cũng không muốn báo sao? Cho dù ta không diệt tộc nhà hắn, nhưng việc hắn vừa làm, chẳng phải là tuyên chiến với toàn bộ võ lâm sao?

“Ngươi vừa bỏ qua cơ hội báo thù cuối cùng.” Ta thì thầm bên tai hắn, lỡ đi cơ hội này rồi, muốn giết ta, chỉ sợ đám phàm nhân các người sẽ vĩnh viễn không có hi vọng.

“Không sao, thù này dù sao cũng không phải tính trên người nàng.” Hắn lưu luyến vuốt xuống sợi tóc mai vương trên môi ta, con ngươi dịu dàng kia, hoàn toàn trùng khớp với khi hắn nhìn Lưu Diệp. “Bảo vệ nàng ấy!”

Hai nữ tử mang mạng che lập tức che chắn cho ta. Trước trùng điệp kẻ thù, Dương Phong rút kiếm chĩa về phía Tần quân sư.

“Máu dùng để tế vong hồn phụ thân ta, hôm nay vẫn sẽ phải chảy, nhưng phải là của ngươi mới đúng!”

“Minh chủ, người nói lời này là ý gì?”

“Kẻ giết hại phụ thân ta hòng chiếm đoạt Hồng Tuyết Liên, chẳng phải là ngài sao? Tần Chính!”

“Minh chủ, ngươi đừng quên, bấy lâu nay là ai giúp ngươi gây dựng lại Thần Mộ sơn trang, là ai thay ngươi diệt trừ thích khách muốn lấy mạng ngươi, thậm chí còn giúp ngươi yên ổn ngồi trên chức Minh chủ Võ lâm!”

“Thích khách đều do ngươi phái đến, Minh chủ võ lâm cũng là do ngươi an bài. Mục đích của ngươi, cuối cùng vẫn là Hồng tuyết Liên ở trong tay ta. Chẳng lẽ ta còn phải biết ơn ngươi sao?”

“Thần Mộ Phong! Không ngờ ngươi lại cùng phe với Đại ma đầu!” Tần quân sư đột nhiên hô lớn, hắn vung kiếm trước tiên kích động đám nhân sĩ bên dưới, sau đó phi thân hòa mình vào đám đông trùng điệp.

“Giết hắn!!!”

“Giết đại ma đầu!”

“Giết quân phản bội!!!”

Biển người xông đến tựa như vũ bão, cho dù đám người Dương Phong lấy một địch trăm cũng không thể thoát vòng vây. Chém chém giết giết, chẳng mấy chốc tất cả đều thương tích đầy mình…

Không ai chú ý đến.

Lồng sắt giam giữ tiểu bảo bối mở lớn, Hải Kỳ mượn lúc hỗn loạn liền muốn thực hiện mưu đồ của nàng ta.

Tiểu bảo bối ngủ sâu không hề phản kháng bị nàng ta lôi ra ngoài, lưỡi kiếm lạnh băng một lần nữa đâm vào trái tim nàng, mang đến trái tim ta cũng từng cơn co rút…

Hải Kỳ cười cuồng dại, nhanh tay bắt lấy hồn phách vừa thoát ra, sau đó nhìn ta cười mỉa mai. “Ngươi cuối cùng cũng không bảo vệ được nàng ta.” Rồi nuốt gọn linh hồn tiểu bảo bối.

Cái ta chờ…

Chính là lúc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.