Đêm nay cũng lại là một đêm bận rộn của Thúy Hương Lâu.
Sau màn múa “Hằng Nga bôn nguyệt” của tỷ tỷ, không khí trong đại sảnh cũng đã im lặng không ít. Chỉ tới khi tỷ tỷ bước ra sau hậu viện mới nghe được tiếng huyên náo đằng xa quay trở lại.
Tôi một con cáo nhỏ đang ngồi thu lu trong chum rỗng nhìn lên mặt trăng.
Cũng không phải tôi muốn ngồi trong này…
Là bị nhóc con chết tiệt Vân Nhi quẳng vào !
Cũng chỉ có thể trách tôi quá nhỏ bé, đến đứa nhỏ ba tuổi cũng dễ dàng bắt nạt tôi. Thành chum quá cao quá trơn không thể trèo nổi, mà cổ họng cũng quá bé không thể gọi người đến giúp…
Cho nên tôi ngồi ngắm trăng để quên đi cơn đói…
Từ hồi thành cáo đến giờ giác quan của tôi cũng nhạy lên không ít. Loáng thoáng có thể nghe được bước chân nhịp nhàng đang tới gần. Mũi cũng ngửi được mùi hương hoa gì đó ở túi hương của tỷ tỷ …
Tôi duỗi cái lưng tê rần vì ngồi quá lâu, chuẩn bị dùng móng cào thành chum để khiến tỷ tỷ chú ý. Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng động nhỏ cũng sẽ đươc rõ ràng đúng không?
Tới giờ cho đám móng vuốt tụi bay phát huy công dụng rồi đó…
“Không biết khách quý hạ cố tới thăm là có việc gì?”
Hở…?
Khách quý ?
Tôi lập tức thu ngay bàn chân định giơ lên lại, hết sức cẩn thận không tiếng động nép vào thành chum nghe lén!
Cái chum này vốn bị thủng vài chỗ, cho nên người ta không dùng đến nó nữa. Tôi thật khó khăn căng mắt nhòm qua vết nứt mới thấy được cảnh vật tối thui bên ngoài.
Cũng chỉ thấy được bóng lưng tỷ tỷ quay về phía tôi, dáng lưng thẳng tắp gợi lên trong tôi môt bóng lưng khác quen thuộc…
Có ai đó đến tìm tỷ tỷ làm gì vậy cà?
“Vương Nhi cô nương lâu quá không gặp”
Trên mái nhà đối diện xuất hiện hai bóng đen, một là áo lam nhạt,dựa theo giọng nói,
chính là Hải Kỳ, người còn lại toàn thân mặc đồ đen…
Ách…
Hải Kỳ tìm tới cửa rồi!!!
Tỷ tỷ sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ? Dù sao thì người của Thần giáo vẫn đang truy lùng tỷ suốt ba năm qua mà… Trong lòng tôi có chút khẩn trương, mặc dù ý định của Tiếu chính là đưa tỷ tỷ trở về Thần Giáo, nhưng mà trước mắt tỷ tỷ vẫn là trọng phạm của Thần giáo đó! Tiếu lại không có ở đây để ra mặt bảo vệ tỷ tỷ.
“Ba năm không gặp, Hải Kỳ Đường chủ quả nhiên bất phàm, lại có thể đạt được một thân võ công bậc này.”
Trong giọng nói của tỷ tỷ không có một tia gợn sóng, lại như có như không ý cười cợt thản nhiên. Nhắm mắt tôi cũng tưởng tượng được vẻ mặt của tỷ tỷ lúc này, chính là vẻ mặt khi chị đi thương thảo hợp đồng!
“Nếu cứ mãi yếu đuối, không chừng sẽ lại bị người ta hạ sát mà không thể phản kháng. Ta cũng chỉ là vì muốn bảo vệ bản thân mà thôi.”
Ý cười trong lời của Hải Kỳ lại càng đậm hơn, hình ảnh lờ mờ qua mắt tôi vẫn thấy được bóng lưng của tỷ tỷ hơi run lên, bàn tay thản nhiên đưa ra sau lưng chậm rãi siết chặt…
“Hải Kỳ đương chủ chê cười rồi, ta làm sao có bản lĩnh để qua mặt Thần tôn mà hạ sát ngươi đây, ngươi nói phải không?”
“Bớt nói nhiều lời, Thần tôn đang ở đâu !?”
“Không biết.”
“Ngươi !...”
“Chẳng phải Hải Kỳ Đường chủ là người của Thần tôn hay sao? Ngài đi đâu ngươi phải biết rõ hơn ta mới phải. Cớ chi lại tới tìm ta gây phiền toái đây?”
Éc…
Hải Kỳ là người của Thần tôn......của Tiếu? Cái từ này có nghĩa là…
Có gian tình !!!
Không thể nào!?
Tuy rằng thời gian tôi ở chung với Hải Kỳ không dài, nhưng một chút xíu ái muội tỷ ấy cũng chưa từng biểu lộ! Cực kỳ quy củ mà đối đãi với tôi như chủ nhân…
Chỉ trừ ánh mắt luôn ôn nhu cùng lo lắng thi thoảng mới có…
Ặc!
Hải Kỳ thích Tiếu thật à?
“Chớ có nhiều lời! Thần tôn hôn mê ba năm, người đầu tiên Ngài muốn gặp sau khi tỉnh lại là ngươi! Lại bất chấp cơ thể chưa phục hồi vẫn chỉ muốn tìm ngươi về. Thậm chí còn đích thân tới gặp ngươi. Chẳng phải hai người đã gặp nhau sao ?”
“….”
…..
“Ngươi nói… Nàng hôn mê suốt ba năm? Sao có thể…”
“Tại sao lại không thể ? Chẳng phải chính nhờ ngươi nên Thần tôn mới rơi vào hoàn cảnh như vậy sao? Nếu như ngày đó người ở bên Ngài không phải là ta… Ngài đã sớm…”
“Không có khả năng. Tiếu là cửu vĩ bạch hồ đã tu luyện được thần thể! Đao kiếm bình thường sao có thể làm hại nàng.”
Wh…What !!!
Cửu Vĩ Bạch Hồ!!!
Là hồ ly chín đuôi đúng không??? Hèn gì mà Tiếu lại đẹp như vậy!
Ra là Hồ ly tinh á!
Khoan…
Hồ ly tinh…
Cáo…
Tôi trợn mắt nhìn hai bàn chân đầy lông loang lổ chỗ đen chỗ trắng…
Cũng không khác mấy tình cảnh hai bàn tay lúc bị độc phát lúc trước… nhỉ?
Có lẽ nào…
Tôi vốn không phải xuyên không thành thú… Mà vẫn là ở trong cơ thể Tiếu…
Chỉ có điều là hiện – nguyên – hình!!!
WOAaaaa…!!!!
Không thể nào!
Rõ ràng nói là cửu vĩ bạch hồ mà! Con cáo tôi chỉ có một đuôi thôi á, lông cũng không có tí “bạch” nào hết đâu!
“Với tu vi vốn có của Thần tôn đương nhiên Người sẽ không thể chỉ vì một kiếm đó mà mất mạng. Nhưng mà…Chỉ vì ngươi!
Thần tôn vì ngươi sẵn sàng để thần lực bị ăn mòn, dần mất đi thần thể cũng không để ngươi biết. Vì ngươi truy lùng Tiên đan thần thảo mà hao phí pháp lực giúp ngươi cũng không dám để ngươi nhìn thấy bộ dạng phát độc của Ngài.
Cũng vì ngươi… mà lần giải độc cuối cùng thất bại. Tán thần đan nhờ nhát kiếm của ngươi giờ đây đã ăn sâu vào tim Ngài. Không thể dùng Thôi dược cổ mà hút ra nữa…
Còn ngươi thì sao? Ngươi coi những việc Ngài làm vì ngươi có giá trị gì? Ngài vì ngươi ngay cả tính mạng cũng không cần, còn ngươi vì trả thù mà trăm phương ngàn kế hãm hại Ngài, giết chết cả hi vọng sống của Ngài !!!”
Hải Kỳ phẫn nộ rồi lại bi thương chỉ tay về phía tỷ tỷ, tới cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở. Nàng ta vô lực dựa vào bóng áo đen bên cạnh, trong không gian yên tĩnh dường như chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của tỷ tỷ…
“Ngươi nói những lời đó… là có ý gì? Tiếu… giấu ta chuyện gì?”
“Ngươi còn chưa hiểu hay sao? Được! Để ta nói cho ngươi!
Sáu năm trước ngươi bị sư phụ ta chính là Xà yêu bắt cóc, sư phụ vì muốn chiếm lấy thân xác ngươi đã hạ độc ngươi. Đó là Tán thần đan. Phàm nhân trúng độc đó trong vòng mười hai canh giờ sẽ hồn phi phách tán!
Tán thần đan vốn không có tác dụng với thần thể của Thần tôn. Nhưng Ngài vì cứu ngươi đã tự mình hút độc ra khỏi cơ thể ngươi. Đồng thời máu của ngươi cùng độc dược dung hợp cũng chính là chất độc ăn mòn Nguyên thần của Ngài.
Khi Thần tôn cứu ta khỏi Độc cốc ta đã từng nói cho Ngài phương pháp giải độc. Đó là giết ngươi hoặc rời xa ngươi. Nhưng Thần tôn không những không nghe ta mà còn có ý định giết ta! Cuối cùng Ngài lựa chọn phương pháp phức tạp và khó khăn hơn.
Chính là sử dụng Thôi dược cổ.
Trong hai năm, Thần tôn vừa phải đi truy tìm Thôi dược cổ lại vừa phải chống chọi với chất độc mỗi khi tới gần ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi giận dỗi Ngài, xa lánh Ngài. Ngươi vô tư thưởng thức những xa hoa tiện nghi Ngài mang cho ngươi, ngươi đâu biết đằng sau nụ cười của Ngài có bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn?
Mỗi lần kiếm về Thần dược cho ngươi Thần tôn cũng bị độc phát một lần, đau đớn tới mức hiện về nguyên hình, ngươi nói Ngài là Cửu vĩ Bạch Hồ, vậy ngươi có biết mỗi lần
Cửu vĩ hồ chết đi sẽ mất một đuôi hay không? Ngươi có biết Ngài hiện tại có bao nhiêu đuôi không? Ngươi có từng bao giờ thắc mắc tại sao Ngài không còn hiện nguyên hình trước mặt ngươi không?
Ngươi có còn tự tin mà nói với ta rằng “Ngươi không phải cá làm sao biết cá bơi có thoải mái hay không” không?”
Một đuôi…
Tôi ngó xuống cái đuôi nhỏ xíu màu đen sau lưng…
Chẳng trách nó có vẻ nhỏ hơn so với đuôi cáo thường, bởi vốn chỉ là một phần chín…
Nói vậy cuộc sống của Tiếu ngày trước cũng không mấy dễ chịu đâu…nhỉ?
Tỷ tỷ có lẽ là hóa đá rồi, bóng lưng vẫn thẳng tắp nhưng mà lại đang lay động, tưởng chừng sẽ đổ bất cứ lúc nào…
Mà Hải Kỳ sau một hồi chỉ trích lại tiếp tục lấy hơi nói tiếp…
“Ngươi có biết cảm giác bị Thôi dược cổ cắn nuốt có bao nhiêu đau đớn không? Mỗi mười lăm hàng tháng Ngài đều phải chịu cực hình đó một lần. Sau mỗi lần giải độc Ngài lại bị mất đi một giác quan… Ngươi có biết được Ngài có bao nhiêu khổ sở khi không thể nghe không nhìn không nhận biết được bất kì sự vật gì không? Ngài đau đớn bao nhiêu hoảng loạn nhiêu, thậm chí mất đi ý thức vẫn không ngừng gọi tên ngươi.
Kết cuộc là nhận lấy một nhát kiếm vào tim từ ngươi. Kết cuộc là bị ngươi phản bội.
Ngươi muốn trả thù sao? Ngươi đã thành công rồi đó! Ngươi thành công giết chết hi vọng sống của Ngài, trái tim của Ngài, thân thể của Ngài.
Bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục dày vò Ngài hay sao?”
Từng lời từng lời của Hải Kỳ tựa như nặng ngàn cân, thân thể của tỷ tỷ dần dần cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà sụp xuống, hơi thở dồn dập mà nặng nề, sâu kín trong đó là những tiếng nức nở nho nhỏ…
“Ta không biết… Ta chưa từng biết… Năm đó khi nàng phát độc cũng chỉ vài ngày… Sau đó từ Độc cốc trở về cũng không còn thấy gì nữa… Ta cứ ngỡ…”
“Đó là vì Ngài cố tình giấu ngươi! Ngươi cũng chưa từng nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Ngài mỗi khi đến gần ngươi sao?”
“Ta không biết… Ta không biết….”
Đủ rồi nha! Mặc dù tôi cũng có hảo cảm với Hải Kỳ nhưng mà nhìn tình cảnh nàng ta ăn hiếp tỷ tỷ là tôi lại không nhịn được!!!
Rõ ràng không phải lỗi của tỷ tỷ cơ mà!? Tất cả là do cái đồ đần Tiếu kia cố tình giấu giếm rất tốt nên tỷ tỷ mới không biết nàng ta trúng độc!
Còn cái vụ xuyên táo kia nghe kiểu gì cũng chính xác là hiểu lầm! Tại sao là quy kết hết lỗi cho tỷ tỷ được!?
“Đừng quên ta từng nói gì với ngươi.”
Éc!!!
Giọng nói của Tiếu từ đâu đó truyền đến khiến tôi bị dọa hú hồn một trận, nhìn quanh quất cũng không thấy nàng ta ở đâu. Ở bên kia tỷ tỷ dường như không phản ứng gì, nhưng mà Hải Kỳ lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, thật lâu sau nàng ta mới mím chặt môi quay sang người áo đen bên cạnh.
“Chúng ta đi.”
Nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Trong hậu viện yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng lẻ loi của tỷ tỷ không ngừng run rẩy, tôi cũng không còn cách nào hơn là im lặng ngồi đợi ở trong cái chum nhìn tỷ tỷ.
Thật lâu thật lâu sau, khi tôi không chú ý, bóng dáng tỷ tỷ đã trở lại thẳng tắp như chưa hề diễn ra một cảnh kia. Bóng dáng đó quay lưng về phía tôi không thể nhìn ra được cảm xúc, tựa như tỷ tỷ chỉ đang ngắm trăng mà thôi.
“Còn chưa chịu ra?”