Thập Tam Yêu

Chương 25: Chương 25: Núi tuyết




Edit: Nhược Vy

Beta:Quanh

Trình Viên đã chết, nữ sinh nhảy lầu chính là cô ấy. Hiện trường đã bị phong tỏa, nơi nơi đều là người, âm thanh gì cũng có.

Chu Yểu không muốn đi học, Trần Hứa Trạch ở sân thể dục cùng cô. Hai người đứng không gần, nhìn từ xa xa, thậm chí không thấy rõ được phần đầu đã vỡ của Trình Viên, chỉ thấy được vết máu trên mặt đất.

“Buổi chiều ngày đầu tiên đi học, cậu ấy đã cho mình mượn giấy nháp.” Chu Yểu nói: “Cậu ấy là người đầu tiên nói chuyện với mình.”

Giọng cô có sự run rẩy, Trần Hứa Trạch cảm nhận cảm xúc của cô đang dao động, giơ tay che đi đôi mắt cô. Cô kéo cánh tay cậu xuống, nói: “Không sao. Mình chịu được.”

Hai người họ nhìn tình hình bên kia từ xa. Một người phụ nữ đang quỳ giữa mặt đất khóc lớn, mặt mày có vài phần giống Trình Viên, mặc dù tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, nhưng có vài sợi đã bị bung ra.

Mấy người kia nói, bà là người giúp việc quỳ gối trên sàn nhà người khác, quét tước vệ sinh, nhưng Chu Yểu nghĩ, cho dù là công việc nào, có lẽ đều không thể nào hèn mọn đáng thương như bà bây giờ.

Mẹ Trình quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, không ngừng gào khóc, không thở nổi, thậm chí là suýt ngất đi. Nhà trường và cảnh sát chỉ có thể không ngừng an ủi bà.

Trong trường rất nhiều người, còn có phóng viên muốn vào trong, đang bị ngăn ở ngoài cửa. Học sinh trong trường cũng đang lén chụp ảnh, tất cả vô cùng hỗn loạn.

Tựa như một sân khấu hài kịch thật lớn.

“Nếu...” Chu Yểu hít mũi, rồi dừng lại, không nói nữa.

Lần này Trần Hứa Trạch mới thực sự đưa tay che mắt cô lại, cảm nhận được nhiệt độ nước mắt của cô, nóng đến dọa người.

Chu Yểu gục đầu, vùi cả đôi mắt và nửa khuôn mặt vào bàn tay cậu, không thấy được, chỉ thấy chóp mũi cô hồng hồng, nước mắt từng giọt chảy xuống.

“Mẹ Trình thật sự rất sạch sẽ... Không dơ chút nào... Giống như Trình Viên nói... Rất có khả năng, cũng là thật...”

Cô không nói được, mím môi im lặng chảy nước mắt.

Mẹ của Trình Viên rất vĩ đại. Chu Yểu tin, Trình Viên nhất định nói thật.

...

Hai người họ đứng ở dưới tàng cây, không lên lớp, nghe tin tức tán loạn trong vườn trường.

Người ta nói, vốn Trình Viên sẽ không chết.

Là sau khi cơm nước xong, trên đường từ nhà ăn quay về, Trình Viên trùng hợp gặp đám Quan Tiêu Tiêu cũng vừa đi ăn ở ngoài về. Đám nữ sinh đó mua một cái kèn nhỏ có thể khuếch đại âm thanh ở quầy tạp hóa bên ngoài, chỉ là một món đồ chơi nhỏ, thổi cho vui.

Hai bên gặp nhau, đám nữ sinh đó cố ý dừng ở sau Trình Viên, không ngừng thổi kèn làm nền, sau đó dùng chức năng khuếch đại âm thanh của nó: “Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Xung quanh có ăn trộm lui tới, xin chú ý tài sản của mình!”

Không biết là ai khởi đầu, khiến một đám người không ngừng cười ha ha.

Vì thế cả một đám đi theo sau Trình Viên trêu chọc, cứ như vậy náo loạn cả một con đường nhưng không ai lên tiếng, cho đến khi có một nữ sinh quá hưng phấn, lấy cái món đồ chơi kia kêu lên: “Trộm tiền trả tiền, đạo lý hiển nhiên! Trộm tiền trả tiền, đạo lý hiển nhiên! Này... nói cậu đấy! Đừng giả chết...”

Trình Viên rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, quay đầu lại hô to: “Tôi không có trộm tiền!”

Cả một quãng đường, thậm chí là cả thời gian qua, đây là lần đầu tiên cô đáp lại.

Mọi người ngây ra một lúc, rồi sau đó nhìn cô trào phúng: “À, vậy tiền đâu? Cậu không trộm? Lớp chúng ta cậu nghèo nhất, tay chân không sạch sẽ nhất, đừng có giả bộ nữa!”

Trình Viên tức giận đến mức hô hấp bất ổn, xoay người rời đi.

Những người đó thấy cô đáp lại, đã hưởng “ngon ngọt”, cầm cái loa đồ chơi đi theo phía sau, nói càng ngày càng quá đáng: “Trình Viên trộm tiền, trả tiền nhanh lên! Trình Viên trộm tiền, trả tiền nhanh lên! Mẹ cậu có biết cậu trộm tiền không? Xì, đồ dơ bẩn! Đồ trộm tiền dơ bẩn...!”

Đám nữ sinh đó hô ba lần, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, Trình Viên bỗng nhiên dừng chân. Tất cả mọi người cũng dừng lại, không biết cô ấy muốn làm gì. Chỉ thấy cô ấy xoay người, đôi mắt đỏ ngầu, màu sắc kia khiến người ta sợ hãi.

Trình Viên nhìn chằm chằm mấy nữ sinh đó, cả người run rẩy, giống như một con thú nhỏ phát điên.

Đám nữ sinh đó hơi sợ, nhưng cũng không phải loại nhát gan, nhanh chóng bình tĩnh lại, không để bụng, “Làm gì, muốn đánh nhau à?”

Trình Viên hít sâu một hơi, dùng hết sức lực gào với đám nữ sinh đó: “Tôi không có trộm tiền! Tôi và mẹ không phải thứ dơ bẩn!!”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy lên khu dạy học.

Đám nữ sinh kia sững ra, sau đó tụ lại cười nhạo.

“Xì, còn tưởng cậu ta muốn nói gì đó.”

“Con ngốc.”

“Trộm tiền thì trộm, còn nói mấy cái lời này, thật ghê tởm. Miệng cọp gan thỏ, bánh bao mềm [1]!”

[1] Bánh bao mềm: chỉ người nhu nhược, yếu đuối

...

Đám nữ sinh nói vài câu, bỗng nhiên có người phát hiện Trình Viên trèo lên lan can tầng thượng.

“Mau... Mau nhìn kìa...!”

Hành động của cô nhanh chóng khiến một đám người vây lại, mấy nữ sinh kia choáng váng. Quan Tiêu Tiêu nỗ lực ổn định, cho rằng Trình Viên đang thị uy với mình, cất giọng nói: “Cậu... Cậu hù dọa ai đó! Cậu cho rằng cậu nhảy lầu là có thể dọa đến người khác sao?”

Trình Viên cúi đầu nhìn đám người tụ tập càng ngày càng nhiều dưới chân, lớn tiếng nói: “Quan Tiêu Tiêu! Mày là cái đồ hèn hạ! Tao hận mày!”

Đám nữ sinh kia vừa nghe những lời này, lập tức kích động mắng chửi Trình Viên.

Nhóm thầy cô giáo và lãnh đạo nghe tin chạy đến, hỏi rõ tình huống, lập tức không cho các học sinh khác mở miệng, tất cả đều lui ra sau, cùng lúc đó báo cảnh sát đến cứu viện, ở bên dưới khuyên nhủ cô mau xuống đi.

Trình Viên cứ đứng trước lan can như vậy, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả chuyện bên dưới. Hai tay cô buông lan can ra, hai bím tóc bị gió thổi tán loạn.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn về phương xa, không biết khi đó trong tầm mắt cô, là quang cảnh như thế nào.

Trước khi cứu viện đến, cô nhắm mắt, nước mắt im lặng chảy xuống, hô to với một giọng nói nghẹn ngào đầy giọng mũi:

“Tôi không trộm tiền!”

“Tôi và mẹ tôi không phải thứ dơ bẩn! Mẹ tôi là người tốt!”

Nhà trường đang muốn khuyên can thì giây tiếp theo, cô ấy đã buông người nhảy xuống, cứ như vậy nằm giữa mặt đất, dòng máu đỏ ngoằn ngoèo chảy ra.

“A...!!!”

Một tiếng hét thê lương chói tai vang lên ở hiện trường, đặc biệt là đám Quan Tiêu Tiêu, sợ tới mức che đôi mắt lại, cơ thể cứng ngắc, phải vài giây sau mới bắt đầu phát run, ánh mắt dại ra.

Trình Viên cứ như vậy chết đi. Khóc lóc, chảy nước mắt, trước khi chết ngoại trừ hai câu kia, câu duy nhất cô ấy nói chính là “Quan Tiêu Tiêu, mày là cái đồ hèn hạ, tao hận mày“.

Nhìn một sinh mệnh trước đó không lâu vẫn còn sống giờ đã chết ngay trước mắt, hơn nữa còn liên quan đến mình, Quan Tiêu Tiêu run rẩy, bỗng nhiên òa khóc hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.