Thập Tam Yêu

Chương 20: Chương 20: Thế giới này




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chuyện Chu Yểu và Trần Hứa Trạch bị đánh dần qua đi, sóng gió lặng lại, đã không còn bao nhiêu người bàn tán nữa. Chỉ là nhìn Trần Hứa Trạch, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Người khác bận rộn hóng hớt, Chu Yểu và Nghênh Niệm lại phát hiện có gì đó không thích hợp. Trong khoảng thời gian này, tình trạng của Trịnh Ngâm Ngâm có vẻ không được tốt lắm. Không chỉ ít khi lui tới với hai người họ, liên lạc cũng không nhiều, thường xuyên nhìn thấy cô ấy một mình cúi đầu, buồn rầu đi trong trường học, nghĩ ngợi gì đó mà ngẩn ngơ, giống như không hề có linh hồn.

Chu Yểu và Nghênh Niệm nhân lúc trong giờ học, tìm được Trịnh Ngâm Ngâm ở phòng vệ sinh tầng ba. Cô ấy đang soi gương tô son, thấy các cô xuất hiện thì sửng sốt.

“Yểu Yểu, Nghênh Niệm…”

“Cậu ở đây làm gì thế?” Nghênh Niệm tò mò nhìn Trịnh Ngâm Ngâm.

“Không có gì, chỉ là môi khô, dặm lại chút son…”

Chữ “môi” còn chưa nói xong, Chu Yểu bỗng nhiên vươn tay, cố sức chà môi cô ấy một cái. Trịnh Ngâm Ngâm đau đến mức run lên theo bản năng, “a” một tiếng, rụt vai.

Chu Yểu nhìn vào ngón tay cái của mình, giọng điệu hiếm khi có sự lạnh lùng: “Môi khô, tô son môi?”

Khóe môi bị lau đi của Trịnh Ngâm Ngâm hiện ra dấu vết màu xanh nhạt, bên trong khóe môi còn bị rách.

Nghênh Niệm vừa thấy, đôi mắt liền trừng lớn: “Cậu bị ai đánh thế? Ai đánh cậu! The f*ck, người của mình cũng dám động vào, con nhỏ kia sợ là không muốn sống nữa phải không?” Nói xong liền duỗi tay túm Trịnh Ngâm Ngâm, muốn kéo cô ấy đi: “Đi, nói cho mình là ai không có mắt, mình cho con nhỏ đó nếm thử chó gặm bùn thì có vị gì!”

Trịnh Ngâm Ngâm nhẹ nhàng gỡ tay Nghênh Niệm ra, lắc đầu: “Không sao, chỉ là không cẩn thận va chạm rồi bị thương thôi.”

Chu Yểu và Nghênh Niệm nhìn nhau, thái độ của Trịnh Ngâm Ngâm rõ ràng là tránh né, không đợi các cô nói gì nữa, Trịnh Ngâm Ngâm đã cúi đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.

...

Trong góc của khu dạy học, đứng ở chỗ ngoặt, có thể nhìn thấy quang cảnh trong đình dưới tầng. Cái bàn kia thường xuyên bị chiếm dụng để làm bàn ăn uống, thi thoảng học sinh sẽ cầm đồ ăn theo rồi gọi bạn bè cùng ăn cơm ở đây.

Chu Yểu và Nghênh Niệm nhìn thẳng qua bên đó. Trong đình, Trịnh Ngâm Ngâm ngồi bên trái, bên phải cô ấy là một nam sinh có gương mặt trắng trẻo đang tươi cười, vóc dáng cao, mái tóc mềm mại gọn gàng, ánh mặt trời chiếu đến, mái tóc lại có màu vàng nhàn nhạt.

Rõ ràng nam sinh này chính là nhân vật trung tâm của nhóm người đó, những người khác đều cười đùa với cậu ta, mà cậu ta dường như cũng có chút săn sóc với Trịnh Ngâm Ngâm, thuận tay gắp vài ba món cho cô ấy ăn, cử chỉ cũng rất là thân thiết, thi thoảng còn ghé sát cổ cô ấy để nói chuyện.

Trịnh Ngâm Ngâm thích nam sinh này. Cứ việc nhìn động tác có sự rụt rè cùng cùng dè dặt của cô ấy, ở bên cạnh cậu ta, quanh thân cô ấy tràn đầy sức sống như ánh mặt trời.

“Cậu xem kìa.” Nghênh Niệm đứng khoanh tay, hất cằm về phía một nữ sinh trong đó. Chu Yểu nhìn qua, chỉ hai cái chớp mắt đã nhìn ra trên mặt đối phương rõ ràng có sự kì lạ rất nhỏ.

Loáng thoáng cứng đờ cùng sự không vui khó có thể phát hiện, dưới sự che dấu của nụ cười, tất cả dường như không tồn tại.

Hình như Trịnh Ngâm Ngâm rất sợ cô ta, tầm mắt không hề nhìn về phía nữ sinh kia một lần.

Lúc Chu Yểu và Nghênh Niệm còn đang suy nghĩ thì đã thấy nam sinh vừa nãy gắp đồ ăn cho Trịnh Ngâm Ngâm, giờ lại đang gắp một miếng rau trong hộp của nữ sinh kia, nụ cười trên mặt nữ sinh kia liền sáng loáng, lập tức đùa giỡn với cậu ta, nói nói cười cười, làm bộ muốn vươn đũa vào hộp cơm của cậu ta.

Chuyện đã sáng tỏ hơn một nửa.

Chu Yểu bỗng nhiên nói: “Niệm Niệm, mình vì Trịnh Ngâm Ngâm là bạn của mình, cho nên mới muốn quan tâm một chút, kéo theo cậu như vậy, liên lụy đến những việc này, có thể sẽ…”

“Thế mà cậu cảm thấy mình không hề tốt bụng?!” Nghênh Niệm lập tức biến thành diễn tinh [1], che nửa mặt lại “hức hức” khóc thút thít: “Mình không cần sống nữa, thế mà Yêu Yêu của mình lại nói mình như vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu, mình chính là người lạnh nhạt vô tình máu lạnh thờ ơ vậy sao?”

[1] Diễn tinh: Chỉ những người giỏi diễn trò

Cô ấy xoay người, trèo lan can định nhảy xuống.

Chu Yểu dở khóc dở cười, vội vàng kéo cô ấy lại, sau khi đứng đàng hoàng mới nói: “Mình sợ cậu cảm thấy phiền phức.”

“Không có gì phiền phức.” Nghênh Niệm nói, trưng ra nụ cười bỉ ổi: “Cậu không biết nhỉ? Chuyện mình thích làm nhất ấy, chính là: Đánh! Tiểu! Nhân!”

...

Sau khi Chu Yểu và Nghênh Niệm đi nhà vệ sinh tìm Trịnh Ngâm Ngâm, ngày hôm sau, các cô cùng đám Trần Hứa Trạch, Giang Gia Thụ đi đến phòng học kiếm đạo ở một tòa nhà phía sau.

“Biết rõ ràng rồi à?”

“Rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. Nữ sinh kia chính là hội trưởng hiện giờ của hội kiếm đạo, tên gì nhỉ, Lâm Hữu Vân.”

Chu Yểu không biết, từ ngày Nghênh Niệm vào Thất Trung đã nghe ngóng rõ ràng. Lúc trước khi các cô còn học sơ trung, trường học thành lập “xã đoàn” gì đó, còn học theo chế độ ở hải đảo bên kia [2], kiên trì mấy năm, giờ cũng thành một nét đặc sắc của Thất Trung, nói là phát triển giáo dục thể chất và tinh thần cho học sinh.

[2] Ý muốn nói là học theo hệ thống của nước ngoài, “xã đoàn” có thể hiểu như là hội học sinh.

Khi nói chuyện, mấy người họ vừa lúc đi đến cửa sổ lớp kiếm đạo, liền thấy Trịnh Ngâm Ngâm bị Lâm Hữu Vân chỉ tên: “Trịnh Ngâm Ngâm! Cậu, ra đây, ngày hôm qua làm sai toàn bộ, hôm nay lên tiếp!”

Xung quanh không có ai nói gì, Trịnh Ngâm Ngâm sợ hãi, bước từng bước nhỏ, cũng vì chuyện này mà lại bị mắng thêm hai câu.

“Không ăn cơm à, không hề có chút sức lực nào cả!”

Lâm Hữu Vân trừng mắt với cô ấy, bảo cô ấy lấy kiếm gỗ, hai người chuẩn bị, tư thế mặt đối mặt.

Ra lệnh một tiếng, Trịnh Ngâm Ngâm còn chưa làm gì, Lâm Hữu Vân đã “bụp bụp bụp” vài cái liên tục đánh vào người cô ấy, hơn nữa còn đánh vào chỗ tay trần (không có đồ bảo hộ).

Sắc mặt Chu Yểu trở nên khó coi, Nghênh Niệm cũng giận tái mặt: “Đây là kiếm đạo gì chứ, đây rõ ràng là đang đánh người!”

Bên trong, Trịnh Ngâm Ngâm không hề có lực phản kích, hoặc là có cảm giác sợ hãi với Lâm Hữu Vân, cả quá trình bị đánh cũng không dám nhúc nhích. Cuối cùng cô ấy ngã xuống đất, nằm thở dốc, Lâm Hữu Vân chống cây kiếm xuống đất, nhìn những người xung quanh, nói: “Đã thấy chưa? Cái loại gà mờ là phải chịu kết cục này!”

Nghênh Niệm không nhịn được, hai tay bắt lấy bím tóc đuôi ngựa, chia nửa ra, xoắn chặt lại quanh cổ mình, nói với Chu Yểu: “Mình muốn đi vào! Chờ mình biểu hiện sự đẹp trai, cậu cũng đừng yêu mình đấy.”

Chu Yểu hiếm khi trêu đùa: “Quá đẹp trai thì sẽ có khả năng nha.”

Tuy rằng không có gì mới, nhưng Nghênh Niệm tiền bối lại cười đến vui sướng.

Phía sau hai người, Trần Hứa Trạch im hơi lặng tiếng kéo ống tay áo Giang Gia Thụ, nhẹ giọng hỏi: “Chiến đội SF khi nào đấu lại?”

“Hả?”

“Có sự kiện nào mà phải đi tầm một hoặc hai năm không, mình bỏ tiền, đưa Nghênh Niệm đi đi.”

Giang Gia Thụ: “…”

Nghênh Niệm mang cặp đi vào, nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Hữu Vân quay đầu lại, nhíu mày: “Cậu là ai? Hội kiếm đạo chúng tôi đang luyện tập, phiền cậu ra ngoài.”

“Nghênh Niệm.” Không nói hai lời, cô ấy trực tiếp báo tên.

Hai chữ này ở Thất Trung rất nổi, cho dù không biết mặt, cũng tuyệt đối là đã từng nghe tên.

Quả nhiên, Lâm Hữu Vân vừa nghe, gương mặt hơi cứng lại, thái độ không khách khí cũng thu bớt: “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”

Nghênh Niệm cũng không nói tới đây để làm gì, chỉ nói: “Giờ hội kiếm đạo là thế này à?” Nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt cô ấy dừng trên người Lâm Hữu Vân: “Dựa vào sự phát triển của cái xã đoàn này, mọi người, tất cả đều phải dựa theo bổn phận, gọi tôi một tiếng tiền bối.”

Cô ấy là năm ba, đã từng học kiếm đạo mấy năm, cũng từng là hội trưởng hội kiếm đạo, đúng là phải xem như tiền bối. Mặt Lâm Hữu Vân tối lại: “Cậu đã tốt nghiệp rồi.”

Nghênh Niệm cười xòa một tiếng: “Tốt nghiệp rồi thì không thể tới?”

Nói xong, cô ấy kéo khóa cặp, lấy ra một cái huy chương, “bộp” một tiếng ném lên bàn, rồi lại thêm một cái, một cái nữa. Ba cái huy chương vàng thi đấu, tượng trưng cho tiêu chuẩn cao nhất của người học kiếm đạo.

Trừ những thứ đó, cô ấy còn lấy một quyển sổ màu đỏ ra, phía trên ghi “Giấy chứng nhận vinh dự vĩnh viễn của hội kiếm đạo trung học Thất Trung”.

“Lúc tôi thi đấu, mọi người hẳn là đang còn học sơ trung đi? Hay là tiểu học?”

“Chị đây dùng ba cái huy chương, đổi lấy một tờ giấy chứng nhận, cô em hiểu nó có nghĩa là gì không? Lúc hiệu trưởng trao giải, đã chính miệng nói cái này đại biểu cho bất cứ lúc nào, chỉ cần Nghênh Niệm tôi đến phòng học của hội kiếm đạo này, chính là tiền bối của các thành viên trong xã đoàn kiếm đạo! Nếu mà nơi này có chỗ, hẳn là tôi đã treo lên tường cho mọi người xem, cậu là hội trưởng đương nhiệm, cũng phải quy củ, chiếu theo quy cách Nhật Bản mà khom lưng với tôi!”

Nghênh Niệm không chút khách khí chỉ Lâm Hữu Vân: “Người không có tư cách và thực lực, đừng có nói mấy lời vô nghĩa với tôi!”

Cả phòng lặng ngắt như tờ, không có ai dám nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy.

Sắc mặt Lâm Hữu Vân thay đổi vài lần, từ kiêu ngạo ban đầu, cho tới bây giờ đã trở nên hơi tái. Cái tên “Nghênh Niệm”, Nghênh Niệm nổi danh toàn Thất Trung, thì ra là có tác phong như này.

Sau một lúc lâu, giọng Lâm Hữu Vân đã yếu đi hơn một nửa: “Nghênh… Nghênh Niệm tiền bối hôm nay tới đây, có chuyện gì sao?”

Nghênh Niệm không đề cập tới Trịnh Ngâm Ngâm, chỉ nói: “Tới chỉ giáo một chút. Nghe nói giờ có người mới rất lợi hại, muốn thử so chiêu với mọi người xem.”

Câu tiếp theo, cô ấy lập tức chỉ vào Lâm Hữu Vân: “Cậu, đứng ra, đấu với tôi một trận.”

Lâm Hữu Vân sửng sốt, mặt cũng cứng đờ.

Nghênh Niệm ghét nhất là mấy người dong dong dài dài: “Đừng lãng phí thời gian, thời gian của tôi rất quý giá. Động tác nhanh nhẹn chút, nhanh lên!”

Lâm Hữu Vân bị điểm danh, cô ta cũng thật sự không có cách gì, đành phải đứng ra nhận khiêu chiến.

Trong đám người, có thành viên xã đoàn đến gần Lâm Hữu Vân, khe khẽ nói nhỏ: “Cũng… Cũng không nhất định sẽ thua đâu, Nghênh Niệm năm hai đã rời rồi, một năm không luyện tập, hội trưởng chưa chắc sẽ thua.”

Mấy người khác cũng gật đầu an ủi.

Tưởng tượng luôn tốt đẹp, hiện thực thì lại không. Lâm Hữu Vân tựa như Trịnh Ngâm Ngâm vừa rồi, bị đánh đến mức xoay vòng, “răng rơi đầy đất“. Mà Nghênh Niệm không hề có chiêu nào chơi bẩn, cô ấy đánh, mới gọi là “Kiếm đạo”.

Toàn thân hội trưởng đều trở thành điểm số của Nghênh Niệm, không cần đếm hết, cuối cùng chính cô ta vấp chân, ngã ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn Nghênh Niệm đang nhìn xuống từ trên cao, chỉ cảm thấy trong ánh mắt nhìn xuống kia, tràn ngập sự khinh thường rẻ rúng.

“Tôi chưa hề đánh vào những chỗ không nên đánh, cậu ngay cả đứng cũng không vững nữa, không biết xấu hổ mà ở đây dạy hậu bối. Giờ hội kiếm đạo rèn luyện thế này sao. Mặt mũi đâu hết rồi?”

Mặt Lâm Hữu Vân hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi xanh, cuối cùng biến thành màu đỏ hoàn toàn. Trận này cô ta mất đi uy danh, nhất là trong lòng thành viên kiếm đạo, để lại trong lòng mọi người dáng vẻ anh dũng chỉ thuộc về hội trưởng tiền nhiệm của hội kiếm đạo.

Lâm Hữu Vân hít một hơi thật sâu, thật sự không nhịn được nữa, “soạt” một tiếng đứng lên hỏi: “Rốt cuộc là tôi đắc tội với cậu khi nào? Cậu đến đây là muốn làm gì? Chúng ta không oán không thù, vì sao cậu lại muốn đến nhục nhã tôi như vậy?!”

Nghênh Niệm nghiêng đầu, ngón tay chỉ Trịnh Ngâm Ngâm bởi vì đau mà còn đang nằm trong góc, nói ngắn gọn: “Cậu ấy đã là năm ba rồi, để cậu ấy rút đi.”

Học sinh năm ba phải rút khỏi xã đoàn là quy định của nhà trường, dù sao thì người sắp tham gia thi đại học sao có thể có thời gian phân tâm làm mấy chuyện này. Mà Trịnh Ngâm Ngâm, rõ ràng chính là một “ngoại lệ”.

Trong mắt Lâm Hữu Vân hiện lên một tia sáng, nói: “Cậu ấy là thành viên rất ưu tú ở đây, tôi không thể…”

“Ưu tú? Ưu tú mà bị cậu đánh đến mức cả người bị thương thế này?” Câu hỏi vặn của Nghênh Niệm khiến cô ta á khẩu không trả lời được.

Lâm Hữu Vân mang cô giáo ra: “Chuyện rút này yêu cầu phải có cô phụ trách ký tên, cô Chu của chúng tôi vẫn luôn rất bận, chuyện này…”

“Cô Chu là ai, cậu nói tên ra, tôi đi tìm cô ấy.” Khí thế của Nghênh Niệm dâng cao, một người mà tựa như có thể đẩy lùi hết tất cả nhóm nữ sinh trước mặt. Nghênh Niệm đứng mệt, tùy tay đưa kiếm gỗ cho người bên cạnh, nhảy lên cái bàn trên bục, ngồi lắc chân, thực sự càng diễn càng giống học sinh cá biệt.

“Tôi đây, không khéo vừa lúc là đại biểu học sinh xuất sắc, hiệu trưởng rất thích nói chuyện phiếm với tôi, có thời gian rảnh rỗi là lại tìm đến nói chuyện. Cậu nói cho tôi, là cô giáo nào không có thời gian, ngay cả thời gian ký tên để học sinh năm ba học hành cũng không có, tôi tự mình đến thăm hỏi, được không? Tôi muốn nhìn xem, cô ấy có thời gian rảnh để gặp tôi không!”

Đã đến nước này, Lâm Hữu Vân cũng không còn lời nào để nói.

Nghênh Niệm đã sớm chuẩn bị xong, lấy đơn xin rút khỏi xã đoàn ra, đặt bộp lên bàn, nửa như ra lệnh: “Bây giờ lập tức ký tên, còn lại, tôi đi tìm cô giáo.”

Lâm Hữu Vân bước lên phía trước một bước, bỗng nhiên nhớ ra, cô ta ngẩng đầu: “Vẫn còn chưa hỏi ý kiến Trịnh Ngâm Ngâm!”

Bên kia, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trịnh Ngâm Ngâm sợ hãi rất lâu mới từ từ đứng lên.

Thật ra Nghênh Niệm cũng không đoán chính xác được tâm tư của Trịnh Ngâm Ngâm. Vì một nam sinh mà ở lại cho tình địch điên cuồng ngược đãi, rốt cuộc cô ấy sẽ làm ra lựa chọn gì, không ai biết.

Nhưng nên nói thì vẫn phải nói.

Nghênh Niệm nhìn thẳng vào cô ấy, nói: “Trịnh Ngâm Ngâm, cậu hãy nghe cho kỹ, mình chỉ tới một lần vào hôm nay mà thôi. Cậu biết mà, bên ngoài cửa sổ có ai đang đứng, tự cậu nghĩ đi, nếu không phải bởi vì cậu ấy, mình căn bản sẽ không quản mấy cái chuyện rảnh rỗi này. Cậu chỉ có cơ hội này thôi, nghĩ cho kỹ. Bọn mình cho cậu quyền quyết định, nếu cậu muốn tiếp tục ở lại, vậy xem như ngày hôm này mình xuất hiện, cùng với tất cả những gì Chu Yểu làm, chưa phát sinh.”

Thời gian như ngừng lại.

Trịnh Ngâm Ngâm che vết thương đứng tại chỗ, nhìn về phía Nghênh Niệm đang đứng thẳng tắp. Nghênh Niệm không hề sợ hãi, có thể thong dong đối mặt với tất cả những gì mà bản thân sợ. Mà mình, chỉ vì một người, một câu nói mà đi vào cái chỗ này, kéo dài đến ba năm.

Một lúc lâu, nước mắt Trịnh Ngâm Ngâm đột nhiên tràn mi, dường như trong phút chốc đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều.

Cô ấy nói: “Mình muốn rút lui.”

...

Đêm đó, Chu Yểu, Trịnh Ngâm Ngâm và Nghênh Niệm ngủ lại với nhau, ba nữ sinh quấn chăn nằm trong căn phòng, mở máy sưởi tâm sự, vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm, không khí khỏi phải nói có bao nhiêu tuyệt vời.

Chỉ là, nhắc đến nam sinh làm Trịnh Ngâm Ngâm ngớ ngẩn ba năm kia, có người vẫn không nhịn được mà mắng hai câu.

“Rốt cuộc là cậu thích cậu ta ở chỗ nào? Mỗi cái bản mặt trông còn được.” Nghênh Niệm ghét bỏ.

“Cậu ấy…” Trịnh Ngâm Ngâm rũ mi nói: “Mình cũng không biết nữa. Lần đầu tiên thấy cậu ấy, cậu ấy ngồi đối diện mình, rất trắng, cười rộ lên rất đẹp. Mình không cẩn thận đụng phải cái ly bên cạnh, là cậu ấy lập tức ngồi xuống giúp mình xử lý, vừa nói ‘không sao không sao’ vừa nhắc nhở mình ‘Thủy tinh vụn đấy, đừng để đâm tay’.”

“Lúc đó, cậu ấy ngẩng đầu nói chuyện với mình, cười với mình, bỗng nhiên mình lập tức cảm thấy giống như người này đặc biệt không giống những người khác.”

Người không yêu đương sẽ không cảm nhận được loại cảm giác này, Nghênh Niệm lắc đầu: “Nhưng mà cậu ta đâu chỉ đối xử tốt với mình cậu, mình thấy cậu ta đối với tất cả nữ sinh đều như vậy, cậu không cảm thấy khó chịu à?”

Chắc chắn là khó chịu. Cậu ấy đối xử với Trịnh Ngâm Ngâm dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức mà có lúc khiến cô sinh ra ảo giác, giống như cô là người duy nhất. Nhưng thật ra, cậu ấy đối xử với Lâm Hữu Vân, thậm chí là nhiều người hơn, cũng vẫn là một dáng vẻ như vậy.

“Lúc trước cậu ấy nói, hội kiếm đạo của Lâm Hữu Vân thiếu người, vì những lời này, mình gia nhập xã đoàn, không ngờ…”

“Haizz, cậu cũng thật ngốc.” Nghênh Niệm sinh ra đồng tình.

“Hơn nữa…” Trịnh Ngâm Ngâm bỗng nhiên nghẹn ngào, cúi đầu, hốc mắt tràn ra một giọt nước mắt: “Mình cho rằng cậu ấy hôn mình là bởi vì thích, nhưng… nhưng… Cậu ấy hôn Lâm Hữu Vân, ngay cả biểu tình cũng giống nhau…”

Nghênh Niệm và Chu Yểu cả kinh, Nghênh Niệm lập tức nói ngay: “Các cậu sẽ không?! Sẽ không làm chuyện kia…”

Trịnh Ngâm Ngâm lắc đầu: “Không có, bọn mình không có phát sinh cái gì.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nghênh Niệm vỗ ngực.

“Cậu ấy nói cậu ấy xem mình không giống những người khác, áy náy khi từ chối, nội tâm khó chịu, đều là cảm xúc độc nhất, mình còn cho là thế. Nhưng giờ nghĩ lại, thật ra mấy cảm xúc này căn bản không hề có. Nếu không vì sao mỗi lần mình và Lâm Hữu Vân phát sinh xung đột, thậm chí đến năm ba, cô ta bắt đầu mượn cớ rèn luyện để đánh mình, lần nào cậu ấy cũng chỉ làm người giảng hòa, còn lại thì đâu làm gì?”

Hai học kì trước còn tốt, Lâm Hữu Vân vẫn chưa làm gì Trịnh Ngâm Ngâm, chỉ là đến này học kỳ này, khả năng là đè nén lâu quá, hoặc là sự thân mật giữa nam sinh kia và Trịnh Ngâm Ngâm tăng lên, không nhịn được nữa mới bắt đầu mượn cơ hội bắt nạt cô ấy.

Nói đến những việc này, Trịnh Ngâm Ngâm đỏ hốc mắt, im lặng rớt nước mắt, ngay cả khóc cũng không có tiếng động.

Nghênh Niệm không nhịn được mà đau lòng: “Cậu ngốc à! Cái tên cặn bã kia đương nhiên sẽ khiến ai cũng cảm thấy mình đặc biệt, nếu không làm sao lừa gạt người ta? Nhưng mà không sao, cậu còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ còn gặp được người tốt! Tốt hơn cậu ta mười nghìn lần!”

“… Có sao?”

Trịnh Ngâm Ngâm cười đến rơi nước mắt.

Chu Yểu đột nhiên rút khăn giấy lau nước mắt cho Trịnh Ngâm Ngâm, nói: “Cậu có nhớ không, ở sơ trung, có một lần, bệnh ở chân mình tái phát, không ai biết, lúc bước đi rất đau. Ngày đó mình lên cầu thang rất chậm, không ai chú ý đến mình, nhưng có cậu dừng lại, liếc mắt nhìn mình, sau đó vươn tay nói, ‘Có phải khó chịu ở đâu không? Mình đỡ cậu nhé?’”

Trịnh Ngâm Ngâm ngây ra, quá mức xa xăm, đã không còn nhớ rõ: “Có sao?”

“Đương nhiên là có chứ.” Chu Yểu lau nước mắt cho cô ấy: “Cậu không cần cứ nghĩ tốt cho người khác, đôi khi nghĩ lại, thật ra, chính bản thân mình cũng là người rất không tồi đấy. Đúng không?”

Một câu này của cô, khiến nước mắt Trịnh Ngâm Ngâm rơi còn nhiều hơn.

Chu Yểu thay cô ấy lau sạch, dịu dàng nói: “Ngốc à, một đời người sẽ gặp rất nhiều rác rưởi, có lẽ cậu sẽ nhìn nhầm mà xem thành bảo bối nắm trong tay, nhưng mà nếu cậu không học được cách ném rác rưởi kịp thời, lúc mà ông trời tặng cho cậu người tốt nhất, cậu lấy cái gì để tiếp nhận đây?”

Đôi mắt trước mặt dịu dàng động lòng người, Trịnh Ngâm Ngâm nhìn đồng tử màu nâu của Chu Yểu, đột nhiên nhào vào ngực cô, khóc càng lúc càng khó kiềm chế.

Hai người ôm nhau, Nghênh Niệm hít mũi: “Cảm động quá…” Sau đó hô to: “Mình mặc kệ, mình cũng muốn ôm!” Sau đó lập tức nhào qua, ba người ôm chặt nhau.

Trong phòng, tràn ngập mùi hương của đầu đông.

...

Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ chơi bóng ở vùng lân cận nhà Nghênh Niệm, trước khi về vẫn gọi Chu Yểu ra để chào tạm biệt như cũ. Giang Gia Thụ rất thức thời nhường không gian, để hai người họ đơn độc nói chuyện.

Thấy trên môi Chu Yểu bôi son bóng, Trần Hứa Trạch cau mày: “Gì thế?”

“Hả, cậu nói cái này à?” Chu Yểu chỉ môi mình, cười nói: “Là Nghênh Niệm tô, cậu ấy có một cây son mới, mọi người tô chơi, mình được tô đầu tiên đấy!”

Trần Hứa Trạch nhìn hai giây, nói: “Bị lem sang một bên rồi.”

“Có à?”

Cậu không nói lời nào, vươn ngón trỏ lau ở khóe môi cô.

Hai người nói vài câu, Chu Yểu tạm biệt với cậu, chạy chậm về nhà Nghênh Niệm.

Trần Hứa Trạch lại không nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ, rất rất lâu vẫn chưa di chuyển. Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm vết son bóng trên tay, thong thả, đưa ngón trỏ đến môi mình, nhẹ nhàng vươn lưỡi, liếm hương vị ngọt ngào kia.

Xung quanh yên ắng một lúc lâu.

Trần Hứa Trạch xoay người rời đi, đột nhiên phát hiện phía trước, Giang Gia Thụ ôm bóng rổ đứng bên kia, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu.

“Mình… Chưa thấy gì hết…”

“Chỉ là đi ngang qua…”

“Đường của mình…”

Cả người tràn đầy ba chữ: Cầu, đường, sống.

...

Trước khi lên xe buýt, hai người đến cửa hàng tiện lợi mua nước.

Trần Hứa Trạch hiếm khi nói: “Không phải vừa rồi cậu mới hỏi mình, vì sao lại thích Chu Yểu.”

“Hả? Đúng!” Giang Gia Thụ làm sao buông tha cho chuyện hóng hớt, lập tức hứng thú: “Vì sao?”

“Bởi vì…”

Ven đường bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rú, một loạt xe chạy qua, hoàn toàn át đi giọng của Trần Hứa Trạch.

Giang Gia Thụ choáng váng, dậm chân: “Đợi chút đã, mình chưa nghe rõ! Lặp lại lần nữa!”

Trần Hứa Trạch liếc cậu ấy một cái, lười nói lại, đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi.

Giang Gia Thụ đi theo phía sau cậu, âm thanh truy hỏi như một cái đuôi đáng ghét, bẻ cũng không được.

Thời thanh xuân, trong đêm đông sáng sủa, không khí ấm áp dần tỏa ra.

...

Chu Yểu, cô gái này, vì sao lại thích cô?

Thật ra Trần Hứa Trạch cũng không nghĩ ra lý do.

Nhưng sau đó, cậu bắt đầu dần dần hiểu rằng, cô không giống những người khác.

Cô tựa như một đóa hoa hướng dương. Sinh trưởng ở nơi bẩn thỉu âm u nhất, nhưng vẫn có thể trồi lên khỏi mặt đất, ra sức hướng về phía ánh sáng ấm áp như cũ, không hề sợ hãi.

Cô cũng không chủ động ấp ủ ác ý, nội tâm cô mềm mại lại dịu dàng.

Mặc dù bản thân có vết thương đầy người, nhưng vẫn mang theo tình yêu tràn đầy, cố gắng ôm lấy cái thế giới không đáng yêu này.

Cho dù Chu Yểu sáng tạo hay hủy diệt, mặc kệ cô trong sáng hay âm trầm, chỉ cần cô muốn, Trần Hứa Trạch đều bằng lòng làm bạn với cô.

Cái ôm có hương cam.

Gương mặt tươi cười như trăng rằm.

Nước mắt tựa như vì tinh tú, xuyên qua được mảnh đất cứng nhất trong lòng cậu.

Chu Yểu yêu thế giới,

Trần Hứa Trạch yêu Chu Yểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.