Thập Thất nhấc tay khẩy đàn, tiếng đàn
không khó nghe như mọi người đã nghĩ, thế nhưng, so sánh với kỹ thuật
đàn tranh của vài vị thiên kim trước đó, quả thật kém khá xa!
Khuôn mặt thanh tú của Thập Thất hiện lên vẻ say mê. (tỷ thật giỏi diễn tró =]])
Độc Cô Ngạo Thiên nhìn thấy, thì cực kỳ chán ghét, trình độ cỡ này, còn có mặt mũi làm ra vẻ say mê.
Hiên Viên Mặc nhíu mày, xem ra hắn ban
nãy quả nhiên là nhìn lầm. Hiên Viên Ninh nhướng khóe miệng, cười thần
bí. Trình Tuyết Nhi nhíu nhíu mày, tuy rằng Mộ Dung Thập Thất là nữ nhi
tri phủ, thân phận không đủ tôn quý, thế nhưng, tài nghệ cỡ này còn dám
vác mặt lên biểu diễn, còn khiến Ngạo Thiên thể diện mất hết, nghĩ đến
đó lòng nàng càng thêm khinh thường Thập Thất.
Những người còn lại có người thì bĩu môi, thể hiện rõ sự khinh thường, có người thì lại ôm tâm tình xem diễn chờ
đợi chuyện sắp sửa phát sinh.
Thập Thất cười lạnh trong lòng, ngón tay
chuyển động như muốn thoát khỏi sự khống chế của nàng, nhưng vẫn bị nàng cường ngạnh khống chế được.
Cuối cùng, một khúc > không được xem là xuất sắc kết thúc.
Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động.
Thủ Vọng Hoa, ngụ ý, trông mong quân vương lâm hạnh.
Khóe miệng Độc Cô Ngạo Thiên giật giật.
Nữ nhân này, thật không biết tự lượng sức mình, bằng tài nghệ tồi tệ của nàng, cũng muốn được hắn ưu ái?
Ba ba ba……….
Hiên Viên Mặc vỗ tay, theo sau hắn là từng tiếng vỗ tay vang lên.
“Hay, quả thật rất hay. Không hổ là Mộ Dung tiểu thư danh dương thiên hạ.” Hiên Viên Mặc cười nói. Mọi người bốn phía lúc này đều không rõ dụng ý của hắn.
Vậy mà hay? Hay là bọn họ đều không biết
thưởng thức? Song, đường đường Tam Vương gia Phượng Thiên quốc tuyệt đối sẽ không như vậy, ngay cả tốt xấu cũng phân không được.
Nếu Tam vương gia cũng nói hay, những người khác tự nhiên cũng trái lương tâm mà bảo hay.
Đám người Hiên Viên Hạo cũng gật gật đầu. Nhưng đáy lòng kỳ thực đều đang đau xót, vậy mà cũng bảo hay, bọn họ
quả thật đã sống uổng phí hơn hai mươi mấy năm qua! Nữ tử Phượng Thiên
quốc đều là hạng người nông cạn!
Thập Thất khom người, cúi đầu, nhíu mày… cười nhạt.
Nhạc Âm lúc đầu còn lo lắng Thập Thất sẽ
đoạt lấy nổi bật của nàng, kết quả ban nãy vừa nghe xong tiếng đàn của
nàng ta, tâm liền buông xuống hơn phân nửa, và nàng càng xác định Thập
Thất sẽ không nhận được sự sủng ái của Vương gia, lúc này, cơ hội của
nàng đã tới!
“Thiếp thân chúc Thụy vương gia phúc như Đông Hải, niên niên kim triêu, tuế tuế hữu kim nhật.” Nhạc Âm phong tư muôn vàn đứng dậy, dung mạo phong tình vạn chủng, nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên làm ra vẻ như trúng tiếng sét ái tình. Vừa lòng
thấy tầm mắt Độc Cô Ngạo Thiên chuyển hướng về phía nàng, liền nói tiếp: “Thiếp thân xin hiến vũ, kinh hồng vũ kính hiến cho Vương gia.”
Dứt lời, nàng còn chưa kịp nhìn vẻ mặt
Độc Cô Ngạo Thiên, Trình Tuyết Nhi cùng với Hiên Viên Hạo, Hiên Viên
Diệp, cũng đã đi tới giữa sân.
Thập Thất nhìn vũ y hấp dẫn ánh mắt mọi người của Nhạc Âm, làn môi khẽ cong.
Và cảnh này, đã rơi vào một ánh mắt thâm sâu nhưng tĩnh lặng như hồ nước.
Kinh hồng vũ! Đây là vũ đạo của Trình
Tuyết Nhi! Ngày đó nàng nhảy điệu này trong trong Mai Hoa lâm, làm cho
Độc Cô Ngạo Thiên sau khi nhìn thấy, hai người liền nảy sinh tình cảm,
bây giờ, thị thiếp không biết trời cao đất rộng này lại dám khiêu vũ
điệu ấy!
Nàng có bản lĩnh này sao?
Nàng có năng lực này hay không, người rõ
ràng nhất chính là Thập Thất! Nàng từng may mắn chính mắt thấy. Vũ điệu
kia thực sự là… kinh đến không muốn nhìn!
Trình Tuyết Nhi híp đôi mắt đẹp nhìn về phía Nhạc Âm, dã tâm của nàng ta rất rõ ràng.
Lại nhìn về phía Độc Cô Ngạo Thiên, hắn
cau mày nhìn Nhạc Âm, tâm Trình Tuyết Nhi trầm xuống, tam đẳng thị thiếp này, mỗi tháng đều được Độc Cô Ngạo Thiên lâm hạnh một hai lần, nghe
nói, công phu trên giường của nàng ta cao siêu, tuy rằng không có dung
mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại khả ái, hơn nữa nàng ta phóng
đãng, cho nên mới được Độc Cô Ngạo Thiên quan tâm tương đối nhiều.
So với Thập Thất, Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ninh đối với Nhạc Âm hiển nhiên không có nhiều hứng thú.
Tiếng nhạc dễ nghe rất nhanh vang lên. Nhạc Âm tin tưởng mười phần chỉ lo khiêu vũ!
Mỗi một động tác nàng đều dụng tâm hoàn
thành, Thập Thất từng chỉ ra khuyết điểm, nàng cũng nhất nhất sửa đổi,
không ngờ rằng, động tác nàng sửa lại, xác thực là một kích trí mạng với nàng!
Thập Thất nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy
tâm tình rất tốt, đưa tay nhặt chiếc bánh hoa mai đang định đưa vào
trong miệng, đột nhiên phát hiện, có một đạo ánh mắt sắc bén vô cùng
đang đặt lên người nàng!
Thập Thất chuyển mắt nhìn lại, tầm mắt kia liền biến mất vô tung vô ảnh.
Thập Thất cau chặt hai hàng mi, có người phát hiện sự không tầm thường của nàng? Là ai? Ánh mắt lại sắc bén như thế…
Không biết khi nào, tiếng nhạc đã chấm
dứt, bốn phía vẫn yên tĩnh, không ai dám lên tiếng, rốt cuộc là có
chuyện gì? Sắc mặt Nhạc Âm ửng đỏ, trên mũi nàng lúc này đã phủ đầy mồ
hôi.
Nàng nhảy rất tốt đúng không? Khiến cho mọi người quá mức kinh ngạc mà quên luôn phản ứng ư?
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Trình Tuyết Nhi
hiện lên nụ cười lạnh, nhảy tuy rằng không bằng nàng, phải nói xa xa
không bì kịp, nhưng mà, lòng của Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Nàng ta dùng vũ điệu mà Trình Tuyết Nhi
nàng đã khiêu vũ qua đến hấp dẫn sự chú ý của Độc Cô Ngạo Thiên, đây rõ
ràng là coi thường nàng, căn bản không coi nàng ra gì.
Dường như đã nhận ra Trình Tuyết Nhi tức
giận, Độc Cô Ngạo Thiên cũng đem việc hắn và Nhạc Âm từng nùng tình mật ý tung ra sau đầu, cất ngữ khí băng lãnh ra lệnh cho hạ nhân đứng ở cạnh
bên: “Tài múa tinh xảo, tốt lắm, bổn vương rất hài lòng, nên bổn vương đặc biệt tặng Thanh Uyển cho ái thiếp ở, tức khắc chuyển chỗ.”
Thanh Uyển? Mọi người trong phủ đều biết, Thanh Uyển này chính là nơi giống như lãnh cung trong hậu cung, chỉ có
thị thiếp làm sai và nô tỳ mới bị đưa đến Thanh Uyển, để lão ma ma bên
trong dạy dỗ, cuộc sống ở đó có thể nói là khổ không nói nổi.
Nhạc Âm vốn ôm tâm tình vui vẻ chờ đợi
Vương gia khen ngợi, nhưng trong nháy mắt, sau khi nghe được lời Độc Cô
Ngạo Thiên nói, nàng cảm thấy trời long đất lở!
Ngay sau đó, một tiếng khóc than xé ruột đứt gan vang lên. “Vương gia, thiếp thân làm sai chuyện gì sao? Nếu như có sai, thiếp thân sẽ
làm mọi cách để sửa chữa, oa …. hu hu hu… ta không muốn đi địa phương
quỷ quái đó.”
“Ngươi sai là sai ở chỗ không nên lựa chọn nhảy điệu kinh hồng vũ. Ngươi căn bản không xứng nhảy điệu ấy!” Độc Cô Ngạo Thiên cất chất giọng giá rét, vô tình nói.
Nhạc Âm cảm thấy như có sấm sét đánh lên người, sao nàng lại quên kinh hồng vũ điệu mà Trình Tuyết Nhi đã từng nhảy qua?
Nhạc Âm cầu mãi không được, nàng liền chuyển mắt nhìn sang Thập Thất, khẽ nói với vị muội muội vừa giao hảo mấy ngày, “Cứu ta.” Nàng không muốn đi Thanh Uyển, nàng thà rằng bị đuổi ra phủ.
Thập Thất cúi đầu. Nàng hạ thấp đầu,
trong mắt chợt lóe qua ý cười, nàng đã nói, nàng muốn những người này
trả giá. Đúng vậy, nhiều ngày nay, nàng hao tổn tâm cơ khuyên Nhạc Âm
khiêu vũ, hơn nữa còn tiêu trừ toàn bộ băn khoăn của nàng ta, chính là
vì giờ phút này! Bằng sự hiểu biết trong ký ức của nàng đối với Độc Cô
Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi, nàng biết, hết thảy sẽ diễn ra như nàng
suy đoán..
Kết cục tối nay của Nhạc Âm, là kết quả sau khi nàng tỉ mỉ thiết kế.
Nhạc Âm, đã định trước không thể nào trốn thoát!
Nhạc Âm vừa thấy Thập Thất cúi đầu, liền
biết nàng sợ, nàng chỉ là một cửu đẳng thị thiếp làm sao có thể đối
kháng với Vương gia! Nàng ta không giúp được nàng.
“Kéo xuống phía dưới!” Độc Cô Ngạo Thiên thấy Nhạc Âm giãy dụa, liền quát to chúng hạ nhân.
Nghe vậy, Nhạc Âm ngất xỉu, nàng có thể
nào cũng không ngờ đến bản thân sẽ vì một vũ đạo mà cả đời bị hủy. Đời
này, chỉ cần có Trình Tuyết Nhi tồn tại, nàng nhất định không có nơi trở mình, trước khi ngất, nàng thề, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ
giết Trình Tuyết Nhi!
Buổi sinh thần yến lần này, phong ba liên tiếp phát sinh.
Nhưng sau cùng, Độc Cô Ngạo Thiên vẫn tu thành chính quả.
Tiếng nói trong trẻo của Hiên Viên Hạo vang lên bên tai mọi người: “Đầu tháng sau, tứ hôn Thừa tướng chi nữ Trình Tuyết Nhi cho Minh Thụy vương chiến công hiển hách làm phi!”