Từ khi nghe được tin tức Hiên Viên Ninh
nói, một tia thương hại còn sót lại dành cho Liễu Nguyệt Phi liền bị
nàng vứt đến cõi cực lạc, nếu Liễu Nguyệt Phi chủ động chịu chết! Sao
nàng có thể không thành toàn nàng ta?!
Sau khi Mai Hoa nghe được lời Thập Thất nói, kinh ngạc trợn to hai mắt, lập tức che miệng cười nói: “Tiểu thư đây là ép Sài Lang nhóm lửa tự thiêu a! Lát nữa trở về phủ, em sẽ báo với hắn, bảo hắn tự động phát huy.” Dục hỏa sẽ đốt cháy đây, nghĩ đến cảnh đè ép mỹ nhân, không biết Sài
Lang có thể chịu được hay không! Vô luận hắn chịu nổi hay không, đây là
mệnh lệnh của tiểu thư, không thể kháng lại!
“Có cái gọi là nửa thật nửa giả, ta muốn cô ta vô pháp xoay người!” Thập Thất nhắm hai mắt lại, ngữ điệu mang theo vài phần sát khí.
Mai Hoa gật đầu.
Thập Thất nhắm mắt tựa mình vào sau cỗ
kiệu nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi chơi cờ quá chuyên chú, xương sống thắt lưng mơ hồ có cảm giác đau.
Nghĩ đến Hiên Viên Ninh, liền nghĩ đến
Kiều Linh Nhi mới vừa gặp, lúc này hai người họ đang làm gì? Là mỹ nhân
yêu thương nhung nhớ? Anh hùng hưởng thụ mỹ nhân trong ngực sao?
Nghĩ tới đây, Thập Thất lập tức mở hai
mắt ra, nhíu nhíu mày, không nghĩ nhiều nữa. Nàng hiện tại cần hồi Mộ
Dung phủ tìm cơ hội nói với cha mẹ an bài của nàng, an toàn cất bước bọn họ. Nghĩ tới những người giám thị cha, Thập Thất nhíu chặt mày hơn, nên làm sao để đánh lạc hướng bọn chúng đây?
Nàng cần giải thích giản đơn sáng tỏ với cha mẹ, để cho bọn họ phối hợp, lặng yên rời đi!
Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, khiến Thập Thất đang trầm tư cũng đột nhiên thanh tỉnh, trầm giọng hỏi: “Sao lại dừng kiệu?” Cách Mộ Dung phủ hẳn là còn một khoảng nữa mà.
Bên ngoài cỗ kiệu vọng tới giọng của Mai Hoa, “Tiểu thư, là Lăng công tử chặn cỗ kiệu.”
Nhướng nhướng mày, Thập Thất xốc màn kiệu lên, đi xuống, nhìn Lăng Dạ ở trước mặt, nhíu mày hỏi: “Chẳng biết Lăng công tử chặn cỗ kiệu của ta, là có chuyện gì?”
Mặt Lăng Dạ lộ vẻ oán khí và trách cứ, nhìn lướt qua Mai Hoa và kiệu phu bên cạnh Thập Thất, oán khí nói: “Với cô mà nói chỉ là một cái nhấc tay, kết quả cô lại trơ mắt đứng nhìn
Hoàng thượng chết ở trong tay Tam vương gia, lòng cô thật độc ác!”
“Thỉnh Lăng công tử chú ý cách dùng từ! Hiện nay Thánh thượng long thể an khang, không hề có gì khác thường.” Mai Hoa chắn trước người Thập Thất, lạnh lùng nói với Lăng Dạ. Chặn
kiệu của tiểu thư, là để chỉ trích tiểu thư, bọn họ có tư cách gì mà chỉ trích? Trước đây đối với tiểu thư từng bước ép sát, kẻ nhiều lần hãm
tiểu thư rơi vào khốn cảnh là ai? Giờ còn không biết xấu hổ xuất hiện!
Mai Hoa đối với những người này vạn phần khinh rẻ.
Đối lập với Mai Hoa đang tức giận, Thập
Thất hiển nhiên vô cùng thần nhàn tự nhiên, thanh âm trong trẻo nhưng
lạnh lùng không gì sánh được: “Khi cha ta hấp hối, khi ta bị
người xem như thứ đồ chơi cười nhạo, khi ta bị người cướp giết, các
ngươi đều tụ chung một chỗ cho đó là chuyện cười để đàm thoại? Từng có
người nói với ta, chỉ cần ta giao ra tất cả, liền tha tính mạng cho ta!
Song, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phải đưa ta đến quân doanh làm quân kỹ! Bằng không thì đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ?! Ngươi nói đi, đối mặt với loài lang sói lòng cẩu như các ngươi, đầu ta bị đập ngu,
hay là ngốc không phân rõ phương hướng, mới có thể phát lòng từ bi với
các ngươi? Coi bọn ngươi như là người có phẩm tính lương thiện? Ngây
ngốc bị các ngươi lợi dụng, sau đó khiến cha mẹ ta bị xử tử, ta đi làm
kỹ nữ?! Lăng Dạ đừng tới trước mặt ta làm giảm thân phận, coi bản thân
mình cao thượng! Coi ta là trò hề chính là các ngươi! Coi ta là kẻ ngu
si chính là các ngươi! Muốn ta đi hòa thân cũng là các ngươi!”
Mai Hoa đã từng đem tin tức mà Thiên Hạ Lâu thu được ở Thụy vương phủ
báo lại với nàng, lúc đó nghe được những lời này của bọn họ, nàng chỉ
hối hận trước đây không có hạ sát thủ với Độc Cô Ngạo Thiên! Không có
triệt để hủy Lăng Dạ!
“Cô! Già mồm át lẽ phải!” Lăng Dạ bị từng câu từng chữ Thập Thất phản kích lại mà mặt đỏ tới mang tai.
“Còn nữa, đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt ta! Ngẫm lại nguyên nhân các ngươi thất bại đi! Mỗi người tự
đại ích kỷ không khác là bao so với sài lang hổ báo! Người không coi bất cứ ai ra gì, cuối cùng chỉ có một con đường chết! Khuyên ngươi, ngoan
ngoãn đứng ở trong Lăng thị gia tộc! Bằng không đến lúc đó chết như thế
nào cũng không biết! Mắc công trước khi chết còn muốn trách tội ta không có nhắc nhở ngươi! Chậc chậc, ta còn thật không biết, một người hai ba
lần bị các ngươi làm hại như ta, lại vẫn muốn dưới con mắt phẫn hận ngập trời của ngươi mà điềm đạm đáng yêu nhắc tỉnh các ngươi cẩn thận mạng
nhỏ! Thật là buồn cười đến cực điểm! Cút, sau này chớ xuất hiện trước
mặt ta!” Thập Thất chán ghét trừng mắt nhìn Lăng Dạ, giận quát.
Lăng Dạ xấu hổ và giận dữ không thôi, hắn đích xác bởi vì Hiên Viên Hạo chết mà mất đi lý trí, bẻ cong đường, quy tất cả lỗi lầm lên người nàng! Vẫn cho rằng nếu nàng giao ra thứ kia,
Hiên Viên Hạo sẽ không phải chết, Độc Cô Ngạo Thiên cũng sẽ không mất
tích, nhưng hối hận đã không kịp, hắn đã đến trước mặt nàng, chỉ trích
nàng!
Lúc này mới đột nhiên nhớ tới những
chuyện trước kia đã làm với nàng! Thế nhưng. . . Hắn cũng không hề muốn
mạng của nàng! Nỗ lực giải thích: “Nếu trước đây cô chịu giao
ra, ta sẽ vì cô cầu tình! Làm sao có thể để cho cô đi chết. Hoàng thượng và Thụy vương gia không phải là người không thông tình đạt lý . . .” Hắn sâu kín nói.
Thập Thất không có kiên nhẫn tiếp tục nghe nữa, nhíu nhíu mày nói với Mai Hoa: “Đi!”
Xoay người ngồi vào trong kiệu, lười liếc mắt nhìn Lăng Dạ, nhiều ngày nay bản thân hắn còn có nhiều chuyện hơn,
vậy mà hắn cứ muốn tới chọc cho nàng buồn nôn! Dù cho lúc ban đầu cũng
không ghét hắn lắm, hiện giờ đối với hắn nàng chỉ có mỗi chán ghét!
“Vâng! Nâng kiệu!” Mai
Hoa gật đầu quay ra lệnh cho bốn tên kiệu phu đã hóa ngốc. Bốn kiệu phu
này đều là người của Thiên Hạ Lâu, đều đáng tín nhiệm. Cũng luôn tuân
theo tiểu thư và mệnh lệnh của nàng.
Lăng Dạ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thập
Thất, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, nàng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với hắn!
Trong lúc nhất thời Lăng Dạ đã quên nên
phản ứng như thế nào, đứng sững sờ tại chỗ, trơ ra nhìn cỗ kiệu dần dần
đi khuất tầm mắt.
Sau khi đi được một khoảng cách, Mai Hoa
quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Dạ vẫn còn đứng ngu ngơ tại chỗ, nói với Thập Thất trong kiệu: “Xem ra hắn đã bị kích thích đến choáng váng!”
Thập Thất cười nhạt: “Không, hắn
không phải choáng váng. Mà là tiềm thức của hắn còn đang cho rằng, ta
nên bị bọn họ đùa bỡn, nên đối với bọn họ si mê! Ngu xuẩn!”
“Đối lập với bọn họ, người Mai Hoa bội phục nhất chỉ có Tứ vương gia.” Mai Hoa nói ra lời từ đáy lòng, từ lần cùng nhau rơi xuống vách núi,
nàng đã phát hiện Tứ vương gia có tình với tiểu thư, cho nên mới làm
nhiều điều như vậy cho tiểu thư. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, hắn cũng
không hề làm tổn thương tiểu thư, trái lại còn âm thầm đối xử rất tốt
với tiểu thư.
Liền chỉ vì điểm này, người đàn ông khác xuất hiện ở bên người tiểu thư, cũng không đủ tư cách!
Nghe vậy, ánh mắt Thập Thất lóe lóe, lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Đoạn nhạc đệm không vui này, nàng tung ra sau đầu.
Nhưng người đàn ông bị lạnh lùng giễu cợt kia lại nhớ kỹ lời nàng nói, cũng thâm sâu ngẫm nghĩ lại, từ từ, bộ
dáng của nàng liền bồi hồi ở trong đầu không cách nào xua đi được. (Ơ thế là thích bị ngược à =]])
Mà hết thảy những điều này, Thập Thất
chẳng hề hay biết. Chỉ có đến ngày đó, máu như hoa mai rơi từ trên không trung, rơi xuống mặt nàng, khi đầy đất đều là thi thể, nàng mới giật
mình phát giác!
Cùng lúc đó, Kiều Linh Nhi đã bước vào Tứ vương phủ, muốn gặp Hiên Viên Ninh, kết quả bị Dung Nhi ngăn cản, mời
đến sương phòng ở chủ viện chiêu đãi.
Kiều Linh Nhi vốn định tự thân gặp Hiên
Viên Ninh, kết quả, được cho hay thân thể Hiên Viên Ninh không khỏe đang nghỉ ngơi không thể gặp khách. Nàng liền không có lý do đợi. Đang tính
giao Thiên Sơn tuyết liên nhờ Dung Nhi chuyển giao cho Hiên Viên Ninh,
thì Dung Nhi bảo hạ nhân mang một cái rương to đến, bày ra trước mặt
Kiều Linh Nhi.
“Đây là tạ lễ Tứ vương gia cho
cô! Cảm tạ cô cứu Vương gia và Mộ Dung tiểu thư. Trong rương có mười vạn lượng bạc. Về phần Thiên Sơn tuyết liên trong tay Kiều tiểu thư, trong
vương phủ có hơn mười cây, cho nên cũng không thiếu. Dược liệu trân quý
như vậy Kiều tiểu thư hãy tự mình giữ đi, ngày sau có lẽ sẽ có công
dụng.” Dung Nhi xa cách lễ độ cười nói. Vương gia biết được
Kiều tiểu thư cầu kiến, hơn nữa sau khi biết được Kiều tiểu thư ở trước
cửa vương phủ chạm mặt Mộ Dung Thập Thất, thì thần sắc thoáng trầm, sau
đó phân phó nàng lấy mười vạn lượng bạc giao cho Kiều tiểu thư.
Theo việc này xem ra, Vương gia cũng
không muốn lãng phí thời gian gặp Kiều tiểu thư! Dung Nhi âm thầm cười
khổ, trong đông đảo nữ nhân, Vương gia chỉ quan tâm Mộ Dung tiểu thư,
chơi cờ với Mộ Dung tiểu thư hơn nửa canh giờ, rồi lại nói chuyện phiếm
hơn nửa canh giờ, hắn không chê mệt mỏi, càng cảm thấy thời gian không
đủ!
Đãi ngộ đúng là cách biệt một trời một vực!
Sắc mặt Kiều Linh Nhi trăng trắng, cắn
răng, tự giễu: Hôm nay nàng đúng là lấy mặt nóng đi dán mông lạnh! Hắn
vừa gặp Mộ Dung tiểu thư, thì gặp nàng đều cho rằng lãng phí thời gian.
Đường nhìn rơi cái rương đầy bạc, nàng lắc đầu.“Tất cả chỉ là
tiện tay, sao dám nhận lấy tạ lễ quý trọng như vậy? Nếu trong vương phủ
có Thiên Sơn tuyết liên, ta không nhất thiết kiên trì nữa.”
Kỳ thực hôm nay nàng đến đây, cũng là do
được người nhờ vã, hy vọng có thể đầu nhập vào Hiên Viên Ninh, cầu được
phát triển lớn hơn. Nay xem ra, nàng quả là tự coi trọng mình!
Chỉ là đột nhiên có chút nhụt chí, vốn
cho rằng có lẽ hắn sẽ vì dung mạo của nàng mà nhìn nàng nhiều hơn, kết
quả, không phải là như vậy. Hắn căn bản chưa từng đặt nàng vào mắt!
Có chút chật vật cầm Thiên Sơn tuyết liên rời khỏi.
Dung Nhi nhìn bóng lưng Kiều Linh Nhi cô đơn, chậm rãi nói: “Thích Vương gia, tất phải nhận lấy kết cục tịch mịch!” Không muốn có kết cục bi thảm, thì phải hiểu cách buông tha!
Nhưng sự thật này, không có mấy người thấy rõ!
Sau khi Thập Thất hồi phủ, nhân lúc đêm
khuya tìm được cơ hội, nói kế hoạch của nàng cho Mộ Dung Phong và Lý
Uyển Nhi. Lúc đầu hai người đều phản đối không muốn để cho Thập Thất độc thân phạm hiểm, nhưng được Thất khuyên bảo hồi lâu, hai người đã đồng
ý.
Nhận được sự tán thành của cha mẹ, Thập
Thất liền bắt tay an bài, sai người truyền tin cho Hiên Viên Ninh, định
ra ngày thay đổi thân phận.
Kết quả trước khi ngủ, Thập Thất nhận được hồi âm từ Hiên Viên Ninh, hắn tính hành động vào ngày mai.
Thập Thất liền sai Mai Hoa ở Thiên Hạ Lâu lấy ra một vạn lượng vàng đổi thành ngân phiếu, đợi đến ngày mai đều
giao toàn bộ cho cha mẹ.
Một đêm này, Thập Thất hỗn loạn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, rất nhanh đã đến hừng đông, Mai Hoa gõ cửa phòng Thập Thất, báo cho biết: “Tiểu thư, Mẫu Đơn và Cáp Tử đã bắt được Hổ Báo! Lúc này Hổ Báo đã bị trói
tại Thiên Hạ Lâu. Sài Lang cũng giải cứu được Thược Dược.”
Thập Thất nhìn thoáng qua sắc trời, liền nói với Mai Hoa: “Chờ chốc lát, ta mặc quần áo liền tới Thiên Hạ Lâu!”
Thiên Hạ Lâu.
Trong mật thất, ngọn nến chập chờn thiêu đốt.
Trong bầu không khí hơi ẩm thấp, dưới ánh sáng mờ tối, Mẫu Đơn mắt lạnh nhìn Hổ Báo, vẻ mặt phẫn hận: “Ta chưa từng nghĩ tới, trong sáu người chúng ta sẽ có một người phản bội!
Sáu người chúng ta đều là cô nhi, nếu không phải Trung thúc cứu chúng
ta, hôm nay chúng ta chỉ sợ cũng sẽ là một tên khất cái trên đường phố!
Chính bởi vì Trung thúc, chúng ta mới có thể ăn mặc không lo. Nguyện
vọng lớn nhất của Trung thúc đó là mong muốn chúng ta có thể trung tâm
hộ chủ, phụ tá Lâu chủ đem Thiên Hạ Lâu phát dương quang đại! Ngươi lại
ăn gan hùm mật gấu, lòng lang dạ cẩu, phản bội Lâu chủ, càng làm cho
Trung thúc thất vọng đau khổ!” Dù sao cũng là bằng hữu cùng nhau lớn lên, nói ra những lời chỉ trích này, nàng cũng đau lòng.
Hổ Báo bị trói trên thập tự giá chế từ
cương thiết, nghe thấy lời Mẫu Đơn nói, hắn không có một tia hối hận,
trái lại hắn còn cười nhạt phản kích: “Hôm nay Trung thúc đã
mất! Ta không có tư cách phụ trợ Lâu chủ, đi nghe theo mệnh lệnh của một nữ nhân, điều này bảo ta làm sao chịu nổi? Thiên Hạ Lâu lớn mạnh cũng
có liên quan cực kỳ quan trọng tới ta, ta muốn tự lập môn hộ có gì sai?
Cáp Tử, Mẫu Đơn, Sài Lang, các ngươi chớ ngốc nữa. Nếu các ngươi rời
khỏi Thiên Hạ Lâu thì sẽ nhận được càng nhiều thứ! Ta tuyệt đối không
tin các ngươi lại không động tâm.” Đã từng, hắn từng trung tâm
với Trung thúc, thế nhưng từ khi rời khỏi kinh thành, hắn phát hiện hắn
có đầy đủ năng lực tạo ra một Thiên Hạ Lâu khác, mà hắn sẽ là lâu chủ,
được mọi người kính ngưỡng!
Chỉ là, hắn hận, Cáp Tử mà hắn yêu thích lại ám toán hắn! Nếu không phải nhất thời khinh suất, sao hắn lại rơi vào tay bọn nọ?
Cáp Tử lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói: “Trước đây cùng ngươi tư định chung thân, là vũ nhục lớn nhất đời này của ta!” Nàng hận nhất đó là vi phạm trung tín. Uổng cho Trung thúc tín nhiệm hắn như vậy!
Sài Lang không nói gì, sau khi đưa Thược
Dược bị thương về phòng nghỉ ngơi sau, hắn liền cầm văn phòng tứ bảo đến đây, nghe thấy lời Hổ Báo nói, hắn chỉ nhíu nhíu mày, liền không có
những ý kiến khác. Hắn chỉ chuyên tâm miêu tả cảnh tượng trong bức
tranh, âm thầm kêu khổ: Lâu chủ giao cho nhiệm vụ gì vậy? Toàn bộ quá
trình kia, không có hai ba trăm tờ sao có thể hoàn thành? Hắn sẽ bị dục
hỏa thiêu cháy mất! Hắn còn phải cố ý đem việc Liễu Nguyệt Phi phản
kháng vẽ thành hiến thân đón chào. Chậc chậc, hắn làm vậy chính là đón ý nói hùa theo khẩu vị của Lâu chủ a!
Lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hổ Báo một cái, lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi đã bất trị.”
Mẫu Đơn lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa, tất cả chờ Lâu chủ đến rồi ra quyết định!
Hổ Báo cắn răng, trả lời: “Từ ngày ta phản bội, không hề nghĩ tới sẽ hối hận!”
“Nếu không hối hận, ta cũng không còn gì để nói! Liền giải quyết hắn đi.” Từ trên thang lầu đi xuống một bóng hình xinh đẹp, thân hình cô gái
mảnh dẻ, lại có khí chất nghiêm nghị, sau khi bước vào mật thất, sát khí trên người nàng càng khó che giấu.
Mấy người trong mật thất đồng thời nhìn về phía cô gái, cung kính kêu: “Lâu chủ.”
Thập Thất đi xuống, liền nhìn chằm chằm Hổ Báo, hài lòng nhìn hắn bởi vì lời nàng nói mà lộ ra sự hoảng sợ. “Ngươi sợ? Ngươi sợ chết.”
Thân thể Hổ Báo trên thập tự giá run run, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nhưng vẫn quật cường nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không hối hận.”
Mai Hoa thấy thái độ Hổ Báo bất kính như thế, lập tức giận quát: “Hổ Báo, ngươi quả thực bị lợi dụ che mờ mắt! Mai một lương tri! Ta xem sau khi ngươi chết xuống địa ngục làm sao ăn nói với Trung thúc!”
“Trước nay ta vẫn đều trung tâm với Trung thúc, tự nhận không làm … Trung thúc thất vọng.” Hổ Báo lập tức phản bác.
Chút tâm tình còn sót lại của Cáp Tử nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Đã không còn nửa phần đồng tình đối với
hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Lâu chủ, nếu hắn không biết hối hận, hãy dựa theo quy củ của Thiên Hạ Lâu xử trí hắn đi.”
Hổ Báo không thể tin nhìn Cáp Tử, không thể tin lời nói tuyệt tình này lại được thốt ra từ miệng nàng.“Nàng!”
“Lâu chủ, không cần bận tâm chúng ta, nếu Trung thúc còn ở trên đời, cũng sẽ quyết định như vậy. Về phần
Hổ Báo chiếm sản nghiệp của Thiên Hạ Lâu làm của riêng, Thược Dược đã
lấy lại, cho nên Lâu chủ không cần buồn phiền.” Mẫu Đơn tiến lên, nói bên tai Thập Thất .
Thập Thất vốn không định nhẹ dạ buông tha Hổ Báo, phản bội một lần, sẽ có lần tiếp theo. Nàng đối với người phản
bội chưa bao giờ thủ hạ lưu tình, để cho bọn họ có cơ hội quay ngược lại hãm hại nàng!
Lại lạnh lẽo nhìn lướt qua Hổ Báo, nhìn
sang Cáp Tử tuy rằng nhìn qua vẻ mặt hoàn toàn thanh triệt không thèm để ý kì thực trong mắt lại khó nén đau nhức, Thập Thất híp mắt, thần sắc
cực kỳ nghiêm nghị, lạnh giọng nói: “Cứ dựa theo lâu quy Thiên Hạ Lâu mà xử trí!”
Hổ Báo kinh hãi, trừng trừng hai mắt nhìn đám người Thập Thất, không tin bọn họ lại tuyệt tình như thế! Hắn cho
rằng dựa vào tình cảm từ nhỏ đến lớn, bọn họ sẽ bỏ qua cho hắn, mà hắn
sẽ có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa!
Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại trơ mắt nhìn hắn chết!
“Từ ngày ngươi phản bội, ngươi
nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay! Người phản bội không xứng được người
khác thương hại mà từ bi. Ngươi đã không có đường thối lui!” Mai Hoa dời mắt, lạnh lùng nói.
Mấy người đều dời mắt, Cáp Tử chật vật đi tới trước mặt Hổ Báo, trong tay nắm chặt một viên thuốc, sau khi đến
trước mặt Hổ Báo, nàng thấp giọng nói: “Kiếp sau, hi vọng ngươi làm người trung nghĩa.”
“Nàng!” Hổ Báo còn chưa nói xong, Cáp Tử đã nhét thuốc độc vào miệng hắn!
Loại thuốc độc này là Thiên Hạ Lâu bao
năm qua dùng để xử phạt kẻ phản bội, vào miệng lập tức tan, tiến nhập
vào từng bộ phận cơ thể, không có thuốc nào chữa được.
Sắc mặt Hổ Báo biến đổi lớn, từ từ trắng bệch, cuối cùng thân thể cứng ngắc. . .
“Hảo hảo an táng.” Thập Thất nhẹ giọng nói.
Nhóm Mẫu Đơn quỳ xuống đất, cảm kích nói: “Tạ ơn Lâu chủ!” Người phản bội sẽ bị ném ra hậu sơn cho rắn sói phân thực, mà Lâu chủ
để cho bọn họ an táng, đã khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích. Hổ Báo dù
sao cũng đã từng là huynh đệ, ai cũng không làm tuyệt tình được như mặt
ngoài.
Lúc này đây, bởi vì Hổ Báo phản bội,
Thiên Hạ Lâu tuy có tổn thất, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Thược
Dược từ khi phát hiện Hổ Báo phản bội, liền âm thầm đem tân thế lực vừa
phát triển thu hồi lại, nắm giữ những điểm then chốt. Cuối cùng tuy rằng bị Hổ Báo phát hiện, cũng hạn chế tự do, nhưng nàng đã làm được rất
nhiều.
Thập Thất bảo Thược Dược dưỡng tốt thương thế, sau đó hãy đi đến các nơi thu hồi sản nghiệp Hổ Báo chiếm lấy.
Việc này cũng chỉ có Thược Dược xử lý là thích hợp, sau đó phái mấy thủ
hạ tin được đi theo.
An bài đâu đấy xong, Thập Thất liền cùng Mai Hoa rời đi. Về phần hậu sự cho Hổ Báo, nhóm Mẫu Đơn sẽ xử lý.
Đợi Thập Thất rời khỏi Thiên Hạ Lâu thì trời đã sáng choang.
Trên đường phố người cũng đã đông. Sau khi hít sâu một hơi, nỗi buồn bực và khó chịu trong ngực đã phần nào giảm bớt.
“Tiểu thư, kỳ thực, người vì Hổ Báo chết mà thương tâm ư?” Mai Hoa đứng sau lưng Thập Thất hỏi.
Nghe vậy, Thập Thất cũng không kiêng kỵ, nàng gật đầu.“Phải, đau lòng nhưng không hối hận.”
Hoàng cung
Phượng Khuyết cung.
Cung điện của Liễu Nguyệt Phi.
“Ngày mai, thế tử Đoan Mộc Thần
của tiểu quốc sẽ đến kinh thành, đến lúc đó không thể có bất kỳ ngoài ý
muốn nào. Cần phải làm cho Mộ Dung Thập Thất tham gia yến tiệc cử hành
tiếp đãi.” Liễu Nguyệt Phi trầm giọng ra lệnh. Lần này nàng hao tổn tâm cơ khiến Đoan Mộc Thần đến đây, chính là để giải quyết Mộ Dung
Thập Thất, khiến Đoan Mộc Thần muốn Mộ Dung Thập Thất!
Nếu không phải bởi vì Mộ Dung Thập Thất, thì từ sau đêm tân hôn, sao Hiên Viên Mặc lại chưa từng nhìn đến nàng!
Tổng quản nội vụ phủ cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, thỉnh Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ làm cho Mộ Dung tiểu thư tham gia yến hội.”