Thập Thất Thiếp

Chương 68: Chương 68: CHƯƠNG 63.2




Nhìn thân ảnh ấy, không phải Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh thì là ai.

Tràng tỷ thí thứ ba sắp bắt đầu, sao hắn lại xuất hiện ở trong này?

Không phải là tìm nàng chứ?

“Thủ khúc kia tên gọi là gì?” Thấy nàng đến gần, ánh mắt thâm trầm u ám của Hiên Viên Ninh liền khóa chặt người Thập Thất, trầm giọng hỏi. Một thủ khúc phập phồng, trầm bổng. Đầu tiên là bình tĩnh như nước, sau là kinh đào hãi lãng. Khúc nhạc dường như chiếu rọi những điều giấu giếm trong lòng hắn, cho nên, khi tiếng đàn đã chấm dứt, hắn vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Cầm nghệ của hắn tinh thông, thậm chí có thể nói, trong thiên hạ, không có tiếng đàn của nữ tử nào có thể tiến nhập vào mắt hắn. (kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn, tình cảnh nguy nan)

Nhưng mà tối nay, không hề có báo động trước, cầm khúc của nàng lại thản nhiên xuyên thấu phòng ngự chắc chắn của hắn, thẳng tới tim hắn, gây cho hắn nỗi rung động đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua. (Vy: anh ni siêu sạch a).

Bước chân dừng lại, Thập Thất giương mắt nhìn sang Hiên Viên Ninh, hắn quả nhiên là cố ý đến tìm nàng. Có điều, hắn chỉ muốn biết điều này?

Nàng nào có biết khúc đó gọi là gì, lâm thời sáng tác, vẫn chưa kịp đặt tên, nhún nhún vai, tùy ý miễn cưỡng trả lời: “Nguyên Sang.”

“Nguyên Sang?” Hiên Viên Ninh lặp lại, nhớ kỹ hai chữ này, hóa ra tên thủ khúc này là ‘Nguyên Sang’. Trên môi hiện lên một tia cười khổ, nụ cười bí ẩn khó có thể làm cho người ta phát hiện.

“Còn muốn biết cái gì nữa?” Trực giác của Thập Thất cho thấy nguyên nhân hắn tìm đến nàng sẽ không đơn giản như vậy, nam nhân bí hiểm này, toàn thân tràn ngập hơi thở thần bí và áp lực, loại hơi thở này nếu không phải nhiều năm tu luyện dưỡng thành, tuyệt đối sẽ không bí ẩn và ẩn nhẫn đến vậy. Điều này cũng chứng tỏ người bình thường không thể so với hắn về mặt tâm kế.

Một trận tranh quyền đoạt lợi của Phượng Tiên quốc, nàng tin tưởng, hắn nhất định nắm giữ toàn bộ.

Cho nên… nhất định là hắn còn có một mục đích nào đó.

“Tình cảnh sắp tới của nàng và người nhà sẽ không tốt, nếu nàng muốn bảo toàn người nhà, đối với tình cảnh trước mắt, có lẽ nàng sẽ không thể lường trước được cơn lốc xoáy âm mưu và huyết tinh trong đó. Trước mắt, ta có một biện pháp có thể bảo toàn cả nhà nàng.” Trong con ngươi đen sâu thẳm có một loại cảm xúc rất nhanh biến mất, Hiên Viên Ninh nhẹ giọng nói với Thập Thất.

Nghe vậy, nụ cười trên môi Thập Thất lập tức biến mất, sắc mặt lạnh lẽo hỏi: “Ngài muốn ta làm gì?”

“Vừa rồi Liễu Nguyệt Phi tới tìm nàng. Nhưng mà nàng ta không có được điều nàng ta muốn. Mộ Dung Thập Thất, bổn vương chưa bao giờ gặp qua nữ tử thông minh giống như nàng vậy.” Môi Hiên Viên Ninh gợi lên một tia cười ôn nhu như ngọc, cất tiếng nói mềm nhẹ.

Lòng Thập Thất run lên, rốt cuộc Hiên Viên Ninh là loại người nào? Thế nhưng mọi việc đều không thoát khỏi tầm mắt hắn?. Nhếch môi, Thập Thất không đáp lại.

Hiên Viên Ninh nhìn Thập Thất một thân bạch y, tối nay nàng rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời nhìn hắn ấy, đôi mắt cố gắng muốn nhìn thấu tâm tư hắn, mông lung dưới ánh trăng hấp dẫn đến chết người. (Vy: một mãnh nam đã sa vào lưới tình của chị, Heo: giỡn hoài, Thất nhi rất có mị lực đó nha )

“Nói đi, ngài muốn ta làm gì.” Thập Thất bước từng bước về phía trước, tiếng nói hướng về Hiên Viên Ninh đủ để chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.

“Làm trắc phi của bổn vương. Có thể bảo toàn người nhà của nàng.” Hiên Viên Ninh cười nói.

Nghe một câu như thế, Thập Thất mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nghĩ tới Lăng Thanh, sau đó cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ là ngài chướng mắt Lăng Thanh, lại không thể kháng chỉ, cho nên, muốn lợi dụng ta?!” Đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ tới, nàng không có bị tự kỷ, cho rằng bản thân là quốc sắc thiên hương có thể mê đảo Hiên Viên Ninh!

Nụ cười ôn nhu dần dần biến mất, Hiên Viên Ninh thấy Thập Thất có chút bất ngờ, bèn dùng biểu tình nghiêm túc nói với nàng: “Nếu bổn vương nói, lấy nàng, chỉ là vì nàng, không có ý khác, nàng tin không?”

Thập Thất sửng sốt, lập tức cười lạnh ba tiếng trả lời: “Tối nay trăng tròn hoa thắm, thật sự không thích hợp để nói dối hết bài này đến bài khác. Tứ Vương gia, thiêu thân lao đầu vào lửa là hành vi của kẻ ngốc. Đối với ngài, ta không có hứng thú. Đi dập lửa cho ngài, ta càng không có hứng thú. Còn nữa…” Thập Thất kiễng mũi chân, hướng về bên tai Hiên Viên Ninh nhỏ giọng nói: “Ngài nợ ta một điều kiện, hôm nay ngài hãy hoàn trả đi. Nghe cho rõ, điều kiện của ta là, người nhà của ta an toàn sống sót.”

Bên tai vọng đến thanh âm nữ tính mềm mại và lạnh như băng, lông mày Hiên Viên Ninh khẽ giương lên. Thật không ngờ nàng phản ứng nhanh đến vậy, có thể nghĩ tới việc dùng điều kiện đến trao đổi, điều này cho thấy điều kiện hắn nêu ra không đủ mê người. Không thèm để ý nở nụ cười.

“Cẩm Sắc, chúng ta đi.” Thập Thất quay đầu nói với Cẩm Sắc. Sau đó bước đi như gió, thần tốc rời đi.

Hiên Viên Ninh nhìn thân ảnh Thập Thất, làn môi mỏng khẽ cong. Một tia thị cốt lạnh như băng từ trong lòng phát ra, lan tràn quanh thân.

Phi Kiếm ẩn mình trong bóng tối xuất hiện phía sau Hiên Viên Ninh, trầm giọng nói: “Vương gia.”

“Ừhm, trở về thôi.” Trầm mặc một lát sau, Hiên Viên Ninh lạnh lùng nói.

Phi Kiếm trầm mặc im lặng, theo sau Hiên Viên Ninh.



Trở lại hoa viên, nơi tổ chức thịnh yến, Thập Thất ngồi xuống vị trí của mình.

Vừa mới ngồi xuống, liền phát hiện vài luồng mắt phóng tới.

Thần sắc Thập Thất trấn định nhìn qua nơi phát ra các ánh mắt đó.

Chạm đến đầu tiên là người đã sớm trở về – Liễu Nguyệt Phi, nàng thấy Thập Thất nhìn về phía mình, khóe môi khẽ cười nhạt. Trên dung mạo thanh nhã, hiện lên sự kiên quyết hiếm thấy.

Sau đó là Hiên Viên Mặc, hắn cũng đang nhìn Thập Thất, ngũ quan khắc sâu như đao, con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm Thập Thất, như là thợ săn đang nhìn con mồi. Thập Thất nhíu nhíu mày. Sẽ không tầm thường như vậy chứ? Nàng chẳng qua chỉ đàn có một khúc, ngâm vài câu thơ mà thôi, liền hào quang bắn ra bốn phía, mị lực tăng vọt, làm cho nhóm vương gia và mọi người nhìn với cặp mắt khác?

Khóe miệng không ngừng run rẩy.

Tiếp tục nhìn sang, liền nhìn đến biểu tình tìm tòi, nghiên cứu của Lăng Dạ. Không có bao nhiêu để ý liền thu hồi ánh mắt, nhưng khi Thập Thất thu hồi ánh mắt, vừa vặn chạm đến Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết Nhi.

Một cái là phẫn nộ, một cái là ghen tị.

Hai người này, không hổ là trời sinh một đôi. Nàng vừa mới ngồi xuống, liền đánh giá nàng. Một ánh mắt thì bốc hỏa như muốn giết nàng, ánh mắt còn lại thì ghen tị và oán phụ. Chậc chậc.

Còn một người nữa là Lăng Thanh, nhìn thấy Thập Thất nhìn mình, nàng liền cắn răng, tức giận cúi đầu. Sau hai tràng tỷ thí, người người bốn phía nghị luận, làm cho nàng đã sớm mất hết mặt mũi.

Lười quản những ánh mắt đó, Thập Thất gục đầu xuống tính toán đến việc phải đối mặt với tràng tỷ thí cuối cùng – thêu thùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.