“Trung thúc, thúc biết nàng là ai?” Tục tằng nam tử kinh ngạc hỏi.
“Hổ Báo, không được xen vào, nghe Trung thúc nói.” Anh tuấn nam tử thu hồi biểu tình vui cười, nói với Hổ Báo.
Thanh tú nữ tử khẽ nhíu mày, trong mắt
tràn ngập khó hiểu, một nữ tử không có gì đặc biệt, sao Trung thúc lại
biết thân thế của nàng?
“Cô nương là Mộ Dung Thập Thất, ngoại tôn nữ của Lâu chủ.” Trung thúc cười nói. Hơn hai mươi năm qua, sự hiểu biết của ông ông đối với Lý Uyển Nhi, con gái của Lâu chủ phi thường rõ ràng, nhưng đồng
thời ông cũng biết, Lý Uyển Nhi không muốn, cũng không có năng lực
chưởng quản Thiên Hạ Lâu. Mà con gái của bà ta, Mộ Dung Thập Thất,
không lâu trước đây vẫn là một kẻ háo sắc và ngu xuẩn, do đó càng khiến
ông mất đi lòng tin, ông đã tính đến việc giải tán Thiên Hạ Lâu. Nhưng
mấy ngày hôm trước nghe nói, Mộ Dung Thập Thất không hề ngu dốt, quả
thực biến thành một người khác. Lúc này ông mới có một tia hi vọng.
Dẫu sao, hơn hai mươi năm qua, vì báo đáp ân đức của Lâu chủ, ông vẫn thay Lâu chủ chưởng quản Thiên Hạ Lâu.
“Ông.” Thập Thất nheo mắt, hàn quang bắn ra bốn phía, chuẩn bị phản kích.
“Mộ Dung Thập Thất? Chính là cái kẻ ngu dốt bỗng nhiên thay đổi tính tình kia sao?” Thược Dược kinh hô ra tiếng.
Mẫu Đơn cao thấp đánh giá Thập Thất, nhíu mày cười nói: “Không tệ nha. Lại có thể đột nhiên đổi tính, ở trong kinh thành, bây
giờ cô chính là người nổi tiếng đấy, là người khiến người ta bàn tán say sưa.”
“Mai Hoa, Mộ Dung Thập Thất này càng thanh thuần càng em đấy.” Mẫu Đơn quay đầu nói với thanh tú nữ tử.
Thanh tú nữ tử không nói, ánh mắt lão
luyện trầm ổn và tướng mạo cực kỳ không tương xứng của nàng, cao thấp
càn quét trên người Thập Thất.
“Thược Dược, bỏ kiếm xuống! Mẫu Đơn, Mai Hoa, Cáp Tử, Hổ Báo, Sài Lang, không thể bất kính với Lâu chủ như thế!” Trung thúc nâng gậy nặng nề nện xuống nền nhà, tiếng động phịch phịch vang lên, lãnh ngôn tàn khốc nói với mấy người kia.
“Lâu chủ?” Sáu người
đồng thời kinh hô. Nữ tử được người trong kinh thành nghị luận sôi nổi
là Lâu chủ? Là Lâu chủ mà bọn họ chờ đợi hai mươi năm? Là Lâu chủ mà mỗi ngày Trung thúc đều nói bên tai bảo bọn họ phải tôn kính trung tâm? Là
Lâu chủ mà bọn họ tưởng tượng vô số ngày đêm?
Thập Thất vẫn không buông lỏng phòng bị, có chút khó hiểu với tình huống đột nhiên nghịch chuyển. Trung thúc này?
“Mấy năm nay lão vẫn một mực
nghĩ, chỉ cần người thừa kế của lão lâu chủ xuất hiện, đã nói lên Thiên
Hạ Lâu còn có Lâu chủ, vốn tưởng rằng mẹ con sẽ không nói với con những
điều này, lại không ngờ được con lại xuất hiện. Thiên Hạ Lâu có thể phát dương quang đại rồi.” Trung thúc lão lệ tuôn rơi, nhớ tới mấy năm nay khổ chờ, hỏi sao không cô đơn.
“Trung thúc, không thể nào? Đây là Lâu chủ mà ngày ngày thúc vẫn luôn nói bên tai chúng con sao?” Vài người rất ăn ý cùng lúc chất vấn.
Trung thúc gật đầu, “Nàng chính
là ngoại tôn nữ của lão lâu chủ, có tư cách thừa kế Thiên Hạ Lâu. Hơn
nữa, chớ tin lời đồn, nếu như lời đồn có thể tin, vừa rồi dưới sát khí
của các con, mà nửa điểm kinh sợ nàng cũng không có. Các con hãy tự hỏi
mình, dưới thời điểm bị người vây giết, có thể làm được việc bất động
như Thái Sơn không?” Vừa rồi ông vẫn luôn quan sát phản ứng của Thập Thất, thấy con bé trấn định tự nhiên, thoải mái ứng đối, ông liền
biết, con bé tuyệt đối không phải là người đơn giản như trong lời đồn.
Cả đám người đồng thời trầm mặc, Trung
thúc nói rất đúng, vừa rồi trong lúc bọn họ ngươi một lời ta một lời, từ đầu đến cuối nàng vẫn không hề lên tiếng, mỗi một lời nàng nói ra đều
có tính toán, hơn nữa bọn họ cảm giác dường như có một sợi dây bị nàng
âm thầm thao túng.
Thập Thất không dám buông lỏng cảnh giác, ngân châm vẫn gắt gao nắm trong tay.
Nhận ra sự đế phòng của Thập Thất đề phòng, Trung thúc hòa ái cười cười: “Lâu chủ không cần dè chừng lão, những năm gần đây, lão vẫn thủ hộ
Thiên Hạ Lâu, giờ Lâu chủ đến đây lão cũng đã buông xuống được tâm
nguyện nhiều năm qua, chỉ có điều…” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có một tia khó xử: “Chỉ có điều, hơn hai mươi năm trước, bởi vì không có Lâu chủ, hầu như
tất cả những người chức quyền cao đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy người
mà chúng ta an bố ở các nơi trong cả nước và vài người trước mắt này,
bọn chúng là những đứa trẻ mà lão thu nhận, thông qua hai mươi năm bồi
dưỡng, bọn chúng đều có võ công cao cường, mưu kế hơn người, nhất định
sẽ phụ tá tốt cho Lâu chủ.”
Thập Thất vừa nghe, liền lập tức buông
xuống nghi hoặc đối với Trung thúc, tối hôm qua mẹ có nói qua với nàng,
nếu như Thiên Hạ Lâu vẫn còn, như vậy nhất định là do Trung thúc chưởng
quản, nếu thật là Trung thúc chưởng quản, vậy thì, nàng không cần đa
tâm, bởi vì Trung thúc tuyệt đối không phản bội ngoại công.
Bây giờ nghĩ đến, đúng là nàng đa tâm.
Thập Thất cười khổ, từ trong cổ tay áo lấy ra tuyên cầm, nhìn đám người
trong phòng và Trung thúc, nàng không thuần thục đặt tuyên cầm lên môi
và thổi.
Thanh âm cũng không hẳn là êm tai từ tuyên cầm tuôn ra.
Trung thúc rơi lệ càng dữ dội, “Thật tốt quá! Lâu chủ có thể thổi được tuyên cầm! Xem ra là lão lâu chủ trên trời linh thiêng !”
Thập Thất xấu hổ, tuyên cầm này bộ khó
thổi như vậy sao? Ban nãy, nàng chẳng qua chỉ thử xem sao, bởi vì thứ
này cũng tương tự như kèn Harmonica.
Sáu người kia vốn còn có chút không phục, nhưng sau khi nhìn thấy Thập Thất thổi tuyên cầm, vẻ mặt người người đều sùng bái.
Đặc biệt là Thược Dược, giống như phương thức ban nãy nàng chĩa kiếm vào Thập Thất, hiếu kỳ tiến lên hỏi: “Người có thể thổi được nó! Trung thúc đã từng nói, hầu như không ai có thể thổi được nó cả.”
“Thổi cũng tốt lắm!” Thập Thất không hề đỏ mặt nói. Kỳ thực rất khó thổi, lượng hô hấp không đủ, rất tốn sức.
Kế tiếp, Trung thúc giới thiệu Thập Thất phần công việc mà sáu người chưởng quản.
Mai Hoa phụ trách phân loại, quản lý tin
tình báo từ các nơi trong thiên hạ gửi về, chính là phân ra cái nào là
thông tin sơ cấp, cái nào là trung đẳng, cái nào cao cấp, tóm lại, đây
là công việc hao tâm tổn trí.
Cáp Tử và Thược Dược phụ trách tiếp đãi, phàm là có người tới cửa muốn mua tin tức đều phải thông qua các nàng.
Mẫu Đơn phụ trách quản lý. Phụ trách quản lý sáu người này.
Sài Lang và Hổ Báo phụ trách bảo vệ, chính là bảo đảm sự an toàn của kho tin tức.
Nghe đến mấy điều này, Thập Thất cảm
khái, tuy thế lực Thiên Hạ Lâu không cường đại như trong tưởng tượng,
nhưng chí ít không có sa sút, chỉ cần vào tay nàng chắc chắn có thể phát dương quang đại.
Mà nàng có những tư liệu này, có thể làm tăng thêm lợi thế.
“Trung thúc, cảm tạ thúc, những
năm gần đây không ngại cực khổ thủ hộ Thiên Hạ Lâu. Còn bồi dưỡng ra
những huynh đệ tỷ muội đáng yêu như vậy.” Thập Thất hướng về phía Trung thúc ngọt ngào cười.
Nghe vậy, Trung thúc kêu lên vui vẻ, khuôn mặt đầy nếp nhăn vui như nở hoa.
Đám người Mẫu Đơn tuy rằng còn có chút
không thể tiếp nhận thân phận của Thập Thất, nhưng vẫn tuân theo mệnh
lệnh của Trung thúc, đối với Thập Thất dùng mệnh tuân theo.
“Hây, không ngờ được tiểu mỹ nhân lại là Lâu chủ, không ngờ, không thể theo đuổi được rồi.” Vẻ mặt Sài Lang đầy tiếc nuối, nhưng cặp mắt hoa đào kia lại không ngừng phóng điện với Thập Thất.
“Sài Lang, ngươi có thể đừng phát tín hiệu không? Một thân lẳng lơ, có phải vài ngày không chạm nữ nhân
hay không, nên nơi nào đó ngứa ngày không chịu được? Nếu là như thế,
buổi tối ngươi ra ngoài tìm một cô nương trong lâu phát tiết một chút,
đừng ở chỗ này cợt nhả, căn phòng vốn kín hơi, bây giờ còn có mùi vị
lẳng lơ, còn không phải khiến cho người ta phát ngợp sao?” Thược Dược vừa nghe Sài Lang nói, vẻ mặt vội vàng run rẩy mắng.
Sài Lang tựa hồ bị Thược Dược mắng riết quen, chỉ hớ hớ nở nụ cười hai tiếng, sau đó trưng ra bộ mặt đầy mê đắm cười nói: “Đúng vậy, vài ngày không chạm qua nữ nhân, không bằng thế này, đêm nay ta đi phòng Thược Dược ngươi nhé, ha ha ha!”
Nhìn đám người Trung thúc trấn định giống như những lời nói ấy đối với bọn họ là chuyện quá đỗi quen thuộc. Khóe
miệng Thập Thất run rẩy, thanh lâu thật không phải là địa phương bình
thường, ngọc nữ đi vào dục nữ đi ra. (Ta thik câu này nha)
Thập Thất thấy thời gian không còn sớm
nữa, không thể tiếp tục ở lâu, nếu không có thể sẽ bị người hoài nghi,
có một số việc vẫn nên để sau này từ từ nghe ngóng. “Trung thúc, con không thể tiếp tục ở lâu, phải mau rời khỏi, nay tình cảnh của con
rất nguy hiểm, cho nên không thể để mọi người bại lộ. Chỉ cần về sau có
thời gian con sẽ tới nơi này tìm hiểu thêm về mọi công việc của Thiên Hạ Lâu.”
Trung thúc gật gật đầu, sáu người cũng gật đầu.
Nhưng mà khi Thập Thất đi tới cửa, Trung thúc đột nhiên kín đáo đưa cho nàng một quyển sách: “Đây là nhạc phổ, hãy theo mặt trên thổi luyện. Tuyên cầm này nhất định sẽ
trở thành cường hãn vũ khí giúp con đối phó địch nhân.”
Thập Thất không suy nghĩ nhiều, liền thu nhạc phổ vào trong tay áo.
“Mai Hoa, con hãy đi theo Lâu chủ, bảo hộ sự an toàn của người.” Trung thúc quay đầu nói với Mai Hoa, vừa rồi ông cũng không có bỏ qua
tình cảnh nguy hiểm được tót ra từ miệng Thập Thất, Lâu chủ thật vất vả
mới xuất hiện, ông cũng không muốn để Lâu chủ có nguy hiểm. Tiếp theo
lại phân phó với đám người Mẫu Đơn: “Sau này bộ phận Mai Hoa phụ trách, do Sài Lang, Hổ Báo đảm đương.”
“Vâng!” Sáu người không hề toan tính, cung kính đáp.
Khi Thập Thất và Mai Hoa đi ra, Cẩm Sắc lập tức tiến lên tiếp đón, thần sắc trên mặt nàng đầy lo lắng, ngờ ngợ có thể thấy được.
“Tiểu thư! Cuối cùng người cũng đi ra!” Hai mắt Cẩm Sắc rưng rưng, kích động nói, xem ra đợi lâu như vậy đã dọa sợ nàng. Sau đó thấy Mai Hoa phía sau Thập Thất, liền tò mò hỏi: “Tiểu thư, nàng là?”
Thập Thất nhìn thoáng qua Mai Hoa phía sau, nói với Cẩm Sắc: “Ta chuộc thân cho nàng, về sau làm việc cho ta”
“A?”
Mai Hoa cúi đầu, khóe miệng giật giật, không ngân lượng, lại có thể chuộc thân, giá trị con người nàng thật thấp a.
Sau khi trở lại Mộ Dung phủ, Mộ Dung
Phong và Lí Uyển Nhi thấy Mai Hoa đi theo phía sau Thập Thất, liền tùy
tiện hỏi vài câu, biết là Thập Thất chuộc thân cho, bèn không hề hỏi
nhiều nữa, người một nhà vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối.
Ánh trăng lành lạnh như lưỡi móc, sát khí ẩn náu khiến khí tức đêm khuya bức nhân
Thập Thất ngủ say nghe thấy tiếng vang giật mình tỉnh giấc.
Vừa mới bật dậy, bên cạnh chợt nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của Mai Hoa: “Tiểu thư, có người.”
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>