Lúc này, Trung thúc nghe tiếng vang chạy
tới gian phòng, nhìn thấy Mai Hoa bị thương nặng, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng lo lắng, “Mai Hoa xảy ra sự cố, Lâu chủ nay đã mất tích, sự tình phát sinh quá đột ngột, chúng ta còn không có tin tức trở về.”
Thược Dược và Cáp Tử nghe âm thanh ở mật thất liền chạy đến, lúc đến nơi, thấy Mai Hoa nằm ở trên giường, liền mắng to: “Là ai đả thương Mai Hoa? Lão nương sẽ chém cho hắn tuyệt hậu!”
“Phát đạn tín hiệu cho thuộc hạ
nằm vùng trong kinh thành! Để bọn họ mau chóng xuất thủ thu thập tin
tức! Nhất thiết phải trước lúc trời sáng, biết được Lâu chủ bị người
phương nào ám sát!” Sau khi Mẫu Đơn băng bó hoàn tất vết thương cho Mai Hoa, xoay người lại lệnh cho Hổ Báo.
“Rõ!” Hổ Báo nghe lệnh, lập tức đi ra khỏi phòng, phát đạn tín hiệu.
“Bọn ta nên làm gì?” Thược Dược và Cáp Tử đồng thanh hỏi.
“Lưu lại thủ hộ Thiên Hạ Lâu.” Mẫu Đơn phân phó.
“Rõ!”
Mẫu Đơn nhìn sang Trung thúc, “Trung thúc, thúc hãy chiếu cố Mai Hoa, tối hôm nay chúng ta sẽ có một trận
đánh ác liệt! Không biết người phương nào lớn mật như vậy, dám đụng tới
Lâu chủ lại còn đả thương Mai Hoa! Nếu hắn đã dám làm, thì nhất định
phải trả giá!”
Nghe vậy, Trung thúc gật đầu, nay Mẫu Đơn càng ngày càng thành thục, lúc xử lý sự tình khẩn cấp thì bình tĩnh, cơ trí, cường ngạnh.
Lúc này, Mai Hoa đang hôn mê trên giường cất tiếng thì thào nói: “Cứu Lâu chủ, cứu Lâu chủ… hóa miên công…”
Nghe được tiếng thì thào của Mai Hoa, sát ý trên mặt cả bọn Mẫu Đơn càng đậm vài phần. Mà Mẫu Đơn lại nhanh nhẹn
nắm được ba chữ hóa miên công, ánh mắt lập tức sáng ngời, “Thược Dược, tìm tất cả tư liệu về hóa miên miên trong Thiên Hạ Lâu.”
“Rõ!” Bọn họ muốn trong thời gian ngắn nhất, cứu Lâu chủ!
Tứ vương phủ
Tuy đêm khuya khí trời ngột ngạt, nhưng mọi người vẫn trầm trong cõi mộng.
Hai bóng đen hạ xuống trên nóc phòng của Phi Kiếm, mở cửa sổ đi vào.
Phi Kiếm nghe tiếng, lập tức từ trên giường ngồi dậy, “Xảy ra chuyện gì?”
“Bọn thuộc hạ phụ trách giám thị
Mộ Dung tiểu thư, tối hôm nay có bốn gã hắc y võ công cao cường xuất
hiện trong Mộ Dung phủ, bắt Mộ Dung Thập Thất đi.”
“Cái gì?!” Sắc mặt Phi
Kiếm khẽ biến, trong lòng cân nhắc sự tình nặng nhẹ, Tứ Vương gia ra
lệnh giám thị Mộ Dung Thập Thất nhất định có lý do của ngài ấy, cho nên, phải bẩm báo Vương gia!
Chỉ nửa khắc, Phi Kiếm liền xuất hiện trong phòng Hiên Viên Ninh.
Hiên Viên Ninh ngồi ở trên giường, mắt không hề có một tia nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía Phi Kiếm, chờ hắn chủ động mở miệng.
Phi Kiếm cúi đầu cung kính bẩm báo: “Ám vệ phụ trách giám thị Mộ Dung Thập Thất báo lại, Mộ Dung Thập Thất bị
người bắt đi, bọn họ vốn theo đuôi phía sau, thế nhưng sau khi theo dõi
đến phủ của Liễu Thừa tướng, thì không thấy thân ảnh bọn chúng nữa.”
“Cái gì? Mộ Dung Thập Thất bị người bắt đi?” Hiên Viên Ninh từ trên giường đứng lên, cấp tốc mặc quần áo. Tiếp theo không hề suy nghĩ nhiều liền mệnh lệnh cho Phi Kiếm: “Tra từ Liễu phủ! Cần phải mau chóng tìm được Mộ Dung Thập Thất.” Lúc này hắn có một loại dự cảm chẳng lành, cảm thấy Mộ Dung Thập Thất
sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn. Tại Liễu phủ thì mất dấu, như vậy là có
liên quan đến Liễu tướng? Hay là Liễu Nguyệt Phi?
Liễu Nguyệt Phi…
Nàng ta và Hiên Viên Mặc có quan hệ. Vậy thì, Hiên Viên Mặc…
Vẻ mặt Hiên Viên Ninh càng thâm trầm, lại nhìn sang Phi Kiếm ra lệnh: “Trong nửa canh giờ, nếu vẫn không tìm được Mộ Dung Thập Thất, thì nghĩ mọi
cách để Hiên Viên Mặc biết tin tức của Mộ Dung Thập Thất! Đồng thời làm
cho tin tức này có liên quan đến Liễu Nguyệt Phi!”
“Vâng.” Sau khi Phi Kiếm rời khỏi, Hiên Viên Ninh đi tới trước cửa sổ, tay đặt sau lưng, thần
sắc đạm mạc vẫn trầm tĩnh như trước, con ngươi sâu thẳm vẫn thâm trầm xa xăm, nhưng ở sâu bên trong hàn đàm ấy, lại nổi lên một gợn sóng nho
nhỏ.
Mộ Dung Thập Thất…
Phượng Thiên quốc, hoàng cung
Bên trong một gian phòng, chỉ có một cây
nến sắp tàn đang bập bùng cháy, dưới ánh nến mờ nhạt, trên một chiếc
giường lớn, có một nữ tử xinh đẹp đang nằm mê man.
Nữ tử ngủ rất say.
Ngoài phòng, có vài tên thị vệ trấn giữ, bao vây gian phòng chật như nêm cối.
Xem ra, thân phận của nữ tử này rất quan trọng, mới có thể có độ quan tâm lớn như vậy.
Lúc này, bên ngoài có tiếng vang, một
nhất đẳng cung nữ tuổi chừng ba mươi lăm và mấy tiểu cung nữ đi tới
trước cửa, trong tay mấy tiểu cung nữ phía sau nhất đẳng cung nữ đều cầm đồ vật, không phải thùng tắm, thì chính là một thau nước, trên mặt nhất đẳng cung nữ lộ vẻ cười nhàn nhạt, tiếp theo bà ta nói vài lời với mấy
thủ vệ.
“Chúng ta phụng mệnh đến đây tẩy trừ thân thể cho vị tiểu thư bên trong.”
“Ừhm, vào đi.”
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, nữ tử trên giường nghe tiếng, ngón tay khẽ run run, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Bởi vì ánh nến mờ ảo, nên bọn cung nữ bước vào cũng không phát hiện động tĩnh của thiếu nữ trên giường.
Buông thùng tắm, bọn họ bắt đầu pha nước.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>