Cuộc nói chuyện đầy lời lẽ, khiến ba người không thể nào đáp lại.
Qua nửa khắc, Liễu Nguyệt Phi cắn răng, lạnh lùng nói: “Cô già mồm át lẽ phải!” Cái bẫy vốn không hề có lỗ hổng, vậy mà lại bị nàng ta dễ dàng tránh thoát!
Mấy ngày trước, Hiên Viên Hạo tuyên nàng
vào cung, là muốn phong nàng làm quận chúa, sau đó đem nàng xa gả đến
tái ngoại. Sao nàng có thể gả đến đó! Lòng của nàng chỉ có Hiên Viên
Mặc! Thế nhưng, cho dù cự tuyệt, Hiên Viên Hạo vẫn không buông tha nàng! Nàng biết hắn căm tức việc tối hôm đó, những việc Mộ Dung Thập Thất đã
làm đối với hắn! Cho nên muốn trả thù nàng, cũng muốn thông qua việc này cảnh cáo Hiên Viên Mặc và cha!
Nàng bí quá hoá liều, chủ động hiệp
thương với hắn, đáp ứng hắn một yêu cầu, giúp hắn giám thị hành động của Hiên Viên Mặc và cha! Chẳng qua, yêu cầu duy nhất của nàng đó là, không hòa thân! Hơn nữa còn đề nghị thêm, đó là không bằng cho Mộ Dung Thập
Thất hòa thân, như vậy cũng có thể cảnh cáo Hiên Viên Mặc.
Nào ngờ, Mộ Dung Thập Thất lại tránh
thoát hết sức nhẹ nhàng! Không được, nàng nhất định phải làm cho Mộ Dung Thập Thất hòa thân! Làm cho Mộ Dung Thập Thất rời xa kinh thành, từ nay về sau không xuất hiện trước mặt Hiên Viên Mặc nữa!
Thập Thất khẽ động hàng lông mày, giấu giếm sát khí, đè thấp giọng tiếp tục tức chết người không đền mạng phản bác: “Lời ấy sai rồi, Thập Thất chẳng qua chỉ nói đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng
biết mà thôi. Liễu tiểu thư chẳng lẽ cho rằng thế tử kia là kẻ đần độn
sao? Hắn sẽ lấy một nữ tử danh dự bị hao tổn?” Vì sao Hiên Viên Hạo không gả muội muội của hắn? Cũng bởi vì tiểu quốc kia sớm muộn cũng bị tiêu diệt! Để nàng hoặc Liễu Nguyệt Phi đi, đối với hắn không có ảnh hưởng gì, còn có thể làm giảm đi một con cờ sao lại không làm! Liễu
Nguyệt Phi sao lại không biết đạo lý này. Cho nên mới cắn nàng không
buông.
Chính là bởi vì như vậy, Thập Thất càng
quyết tâm muốn giết Liễu Nguyệt Phi! Về phần Hiên Viên Hạo, nàng cũng sẽ không đơn giản buông tha hắn.
“Cô! Vô luận như thế nào, bây giờ cô là quận chúa, chỉ có thể gả đi.” Liễu Nguyệt Phi không thèm đôi co với Thập Thất nữa, trực tiếp không chút nào che giấu nói ra mục đích của nàng.
Hiên Viên Hạo thấy thế, mở miệng nói: “Điều Mộ Dung tiểu thư lo lắng căn bản không phải…”
“Hoàng thượng, Thập Thất biết
ngài cũng hiểu được Thập Thất là đang si tâm vọng tưởng, cũng hiểu được
Thập Thất nếu như gả sang đó nhất định sẽ liên lụy bách tính biên quan!
Nếu việc hôm nay để lộ ra ngoài, bách tính Phượng Thiên quốc nhất định
sẽ chửi mắng Thập Thất! Đồng thời cũng sẽ không thấu hiểu cho nỗi lòng
của Hoàng thượng. Tuy rằng Hoàng thượng lo nghĩ cho Thập Thất, nhưng
bách tính sẽ không nghĩ như vậy! Cho nên, Thập Thất cả gan thỉnh cầu
Hoàng thượng, đừng vì tư lợi, mà liên lụy bách tính! Bằng không Thập
Thất nhất định sẽ trở thành tội nhân trong lòng bách tính Phượng Thiên
quốc!” Thấy Hiên Viên Hạo mở miệng, Thập Thất lập tức quỳ xuống đất chặn đứng lời hắn, đem cái mũ chọc giận bách tính to lớn chụp lên
đầu hắn!
Nếu Hiên Viên Hạo cố ý đem nàng gả sang
đó, vậy thì, hắn nhất định sẽ bị dân chúng chửi mắng! Đương nhiên, nàng
đây là đang uy hiếp! Nàng đoán chắc tại thời kỳ mẫn cảm mà Hiên Viên Mặc luôn như hổ rình mồi này, hắn tuyệt đối sẽ không vì chuyện này chọc
giận bách tính!
Sắc mặt Hiên Viên Hạo trầm xuống, dù cho
không hài lòng với việc bị Thập Thất uy hiếp, hắn cũng chỉ có thể nuốt
xuống lời định nói.
Mai quý phi dù sao cũng đã sinh sống lâu
trong cung, bản lĩnh sát ngôn quan sắc không phải người bình thường có
thể sánh bằng, vừa thấy Hiên Viên Hạo không kiên trì nữa liền không lên
tiếng.
Liễu Nguyệt Phi thấy tình thế biến
chuyển, liền hiểu rõ, bây giờ mặc kệ nàng nói cái gì cũng căn bản không
có tác dụng! Bởi vì Mộ Dung Thập Thất bắt được góc chết của Hiên Viên
Hạo!
Chụp cho cái mũ chọc giận người khắp thiên hạ, quá lớn!
Nhưng cứ như vậy buông tha Mộ Dung Thập Thất, nàng không cam tâm.
“Đã như vậy, việc này bàn sau đi, để trẫm xem có nhân tuyển thích hợp khác hay không.” Tạm dừng nửa khắc, Hiên Viên Hạo nói.
“Hoàng thượng, không phải đã
không có bao nhiêu thời gian nữa sao? Nếu Mộ Dung tiểu thư đã có ý định
phân ưu cho Hoàng thượng, vậy không bằng hôm nay định chuyện luôn ạ.” Liễu Nguyệt Phi nóng lên, không bận tâm tình huống lúc này đã chuyển biến, liền nói với Hiên Viên Hạo.
Nghe vậy, Hiên Viên Hạo nhíu nhíu mày.
Mai quý phi đã nhận ra Hiên Viên Hạo
không vui, tình huống lúc này, căn bản không có khả năng theo như trù
hoạch lúc đầu, để Thập Thất đi hòa thân! “Chuyện này Hoàng thượng nhớ kỹ. Liễu tiểu thư không cần nhiều lời nữa.”
“Các ngươi đều trở về đi.” Hiên Viên Hạo vung tay lên, dự định đuổi Thập Thất và Liễu Nguyệt Phi.
Nhưng sự việc nếu đã xảy ra! Bọn họ đã
đâm dao đến trước mặt, Thập Thất sao có thể để nó kết thúc như vậy! Nếu
bọn họ không muốn tiếp tục, thì nàng lại càng phải tiếp tục!
Để cho bọn họ biết bị người tính kế lại, thì tức hộc máu ra sao!
Chỉ nghe, phịch một tiếng, Thập Thất quỳ xuống đất, nhìn Hiên Viên Hạo và Mai quý phi khóc lóc kể lể nói: “Hôm nay Thập Thất mới biết được Hoàng thượng và quý phi nương nương tốt với Thập Thất biết bao, tuy Thập Thất vì vấn đề danh dự mà không thể trèo
cao làm thế tử phi, thế nhưng Thập Thất sẽ ghi nhớ ân đức mà hôm nay
hoàng thượng và quý phi nương nương dành cho. Minh Nguyệt quận chúa tạ
ơn Hoàng thượng, tạ ơn quý phi nương nương.”
Phải nhắc nhở một lần, để cho bọn họ chớ
có quên thân phận đã ban cho nàng! Minh Nguyệt quận chúa đó nha. Thập
Thất âm thầm cười nhạt, ta không hòa thân, cũng ăn chắc thân phận Minh
Nguyệt quận chúa này rồi! Có được thân phận này ngày sau mặc kệ muốn làm gì, đều có thể tiết kiệm bớt sức lực.
Hiên Viên Hạo và Mai quý phi vừa nghe,
tức giận đến sắc mặt xanh đen, lời đã nói ra, bọn họ không có khả năng
thu hồi lại mệnh lệnh vừa sắc phong ban nãy, nếu thu hồi, chắc chắn sẽ
khiến nàng có cái cớ, vu tội Hoàng thượng không giữ chữ tín, hỉ nộ vô
thường. Danh hiệu quận chúa này, Mộ Dung Thập Thất ăn chắc rồi! Việc này bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.
Liễu Nguyệt Phi cắn chặt môi, môi dưới dần dần trắng bệch, theo những gì thấy được, nàng phí nhiều tâm tư cũng đã vô dụng.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thập Thất, khiến sắc mặt Hiên Viên Hạo và Mai quý phi tái mét. Khiến Liễu Nguyệt Phi cực kỳ sợ hãi!
Thập Thất ngẩng đầu, nở nụ cười xinh như hoa, vỗ ngực, hơi cường điệu nói: “Tuy rằng thân phận của Thập Thất không cho phép cũng tuyệt đối không có khả năng hòa thân, thế nhưng Thập Thất biết có một nhân tuyển rất tốt, Liễu tiểu thư nàng ấy vừa rồi nói năng hợp tình chính đáng, vì Hoàng thượng
làm cái gì cũng sẵn lòng. Còn khiển trách Thập Thất vài câu, khiến Thập
Thất hổ thẹn, con tim ảo não không thôi, nếu trước đây không có vào Thụy vương phủ làm thị thiếp thì tốt rồi. Chao ôi, giờ đây nói những điều
nãy đã muộn, vì Hoàng thượng phân ưu, Liễu tiểu thư hẳn là nên làm chút
hành động thực tế đi. Liễu tiểu thư chính là đệ nhất nữ nhân tài ba của
Phượng Thiên quốc, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, thông hôn với thế
tử, nhất định trở thành giai thoại một phương. Đây chính là lương duyên
trời định đó nha! Thật khiến cho Thập Thất ước ao biết bao!.” Liễu Nguyệt Phi muốn toàn thân trở ra? Nàng ta mơ đi!
Hôm nay nhân tiện nói toạc ra luôn, có lẽ nàng không thành công, thì khi ra khỏi cung, sử dụng dương mưu rồi lại
âm mưu hãm hại. Khiến nàng ta không hòa thân cũng phải hòa thân!
Những lời trên vừa thốt ra, thân hình
Liễu Nguyệt Phi liền loạng choạng, liên tục lui về sau vài bước. Ngón
tay run run chỉ vào Thập Thất, nàng, nàng trả đũa!
Thải Hà phía sau nàng thấy thế, bất mãn nói với Thập Thất: “Tiểu thư quý vì chi nữ Tả tướng, sao có thể gả đến một tiểu quốc nhỏ bé?” Đây là điều vũ nhục đối với thân phận của tiểu thư!
“To gan! Ngươi chỉ là một tiện tỳ nho nhỏ, dám ở trước mặt Hoàng thượng và quý phi nương nương mà vô lễ
với quận chúa! Đáng đánh!” Mai Hoa tiến lên, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Thải Hà, dùng sức đánh xuống.
“Bốp” một tiếng.
Khiến Hiên Viên Hạo đứng lại nhăn hàng
mi. Mai quý phi tức giận nhìn Liễu Nguyệt Phi, tình huống đã diễn biến
thành loại như thế này, nàng ta không thể yên tĩnh được sao? Đừng có làm mọi chuyện phóng to ra chứ?
“Vừa rồi lúc Liễu tiểu thư răn
dạy quận chúa, có phải là đố kỵ vì quận chúa có thể gả cho thế tử tiểu
quốc không? Nay quận chúa bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể hòa
thân. Mà không phải vừa rồi Liễu tiểu thư tỏ ra dáng vẻ rất muốn hòa
thân đó sao? Giờ đây vì sao lại từ chối?” Sau khi Mai Hoa thu hồi tay, lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt Phi lên tiếng.
Thập Thất rất muốn nhảy cẩng lên vỗ tay
tán dương Mai Hoa, chêm vào rất hay nha! Không hổ là người xuất thân từ
Thiên Hạ Lâu, phản ứng vô cùng nhanh nhạy!
Thu liễm lại sắc mặt, nàng bước về phía
Liễu Nguyệt Phi, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Liễu Nguyệt Phi,
Thập Thất nắm lấy tay nàng, âm thầm dùng sức, trên mặt nở nụ cười tươi
roi rói nói: “Liễu tiểu thư không nên từ chối. Tài cán vì Hoàng
thượng phân ưu đó là vinh hạnh. Vừa rồi không phải Liễu tiểu thư đã nói, chỉ cần là thân nữ nhi thì có thể vì Hoàng thượng phân ưu đó sao. Chẳng lẽ vừa rồi trước mặt Hoàng thượng, Liễu tiểu thư toàn nói dối? Đây
chính là tội khi quân đó nha! Hi, xem ta này, sao lại nói đến phương
diện này, tài cán vì Hoàng thượng phân ưu là điều Thập Thất ngày tư đêm
nghĩ cũng không thể thực hiện được. Mà Liễu tiểu thư lại vô tình tưới
liễu liễu xanh um, quả nhiên là tổ tiên tích đức, chuyện hòa thân quang
vinh này mới rơi trúng người Liễu tiểu thư.”
Nguyên văn chữ Hán là: 有意栽花花不开,无心插柳柳成荫 (hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm)
Nghĩa đen: có ý trồng hoa thì hoa chẳng nở, mà vô tâm cắm liễu thì liễu mọc rợp bóng.
Nghĩa bóng: có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, mà không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác.
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, lập tức rút tay về, vừa định mở miệng phản bác. “Ta…” Nhưng vừa tính nói, nàng liền lập tức phản ứng lại, Mộ Dung Thập Thất
đây là đang giăng cái thòng lọng cho nàng. Nếu như nàng nói không muốn,
như vậy những lời nói ban rồi của nàng chính là khi quân. Nhưng nếu
không phản bác, như vậy người hòa thân chính là nàng! Không được, tuyệt
đối không được! Nhưng trước mắt, nàng không biết nói gì để phản bác!
Mai quý phi và Hiên Viên Hạo nghe lời ấy, đều vô cùng sửng sốt. Mộ Dung Thập Thất này thật không đơn giản! Thực
sự nàng chỉ có mười sáu tuổi thôi sao? Phản ứng và xuất thủ nhanh cỡ
này, quả thực khiến người ta kinh tủng! (kinh hãi + sợ sệt)
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>