Thập Thất nhíu mày, nếu Cẩm Sắc bị đánh
ngất rồi mang đi, điều này đã nói lên, nàng ấy không phải tự nguyện. Nếu không tự nguyện, nàng ấy sẽ không phản bội nàng!
“Tìm hiểu rõ ràng, Trình Tuyết Nhi sai người đem Cẩm Sắc đưa đến chỗ nào!” Thập Thất lệnh cho nam tử.
“Rõ, Lâu chủ.” Nam tử lĩnh mệnh xong lập tức rời đi.
Mai Hoa nhìn sang Thập Thất nói: “Tiểu thư, việc này thập phần quỷ dị. Nếu Cẩm Sắc đã bị Trình Tuyết Nhi thu
mua, vậy thì, Trình Tuyết Nhi tội gì sai người đánh ngất Cẩm Sắc? Trong
chuyện này chắc chắn ẩn tình. Có lẽ, Cẩm Sắc không phản bội tiểu thư.”
Thập Thất cũng có cùng suy nghĩ với phỏng đoán của Mai Hoa, nàng gật đầu trả lời: “Chính xác, việc này quá mức quỷ dị. Ta không thể hàm oan Cẩm Sắc. Em hãy phái người tìm hiểu rõ giữa Cẩm Sắc và Trình Tuyết Nhi có liên hệ gì?”
“Vâng.” Mai Hoa đáp, rồi sau đó dợm bước ra khỏi phòng.
Bỗng có một hạ nhân chạy từ ngoài cửa
vào, trong tay hạ nhân cầm một phong thư, thấy Thập Thất ở trong phòng,
hắn lập tức đi tớ đem phong thư trình lên: “Tiểu thư, có người bảo tiểu nhân giao lá thư này cho người.”
“Hmm?” Thập Thất nhận
lấy, sau khi mở ra nhìn thấy hàng chữ xinh đẹp trên mặt giấy, mặt nàng
toát lên lãnh ý, ngẩng đầu nhìn Mai Hoa ở gần cửa, nói: “Mai Hoa không cần phải đi tra xét.”
Mai Hoa dừng cước bộ, quay đầu kinh ngạc nhìn Thập Thất.
“Ngươi đi xuống đi.” Thập Thất lênh cho người truyền tin.
Sau khi người truyền tin lui ra, Thập Thất nói với Mai Hoa: “Đây là thư Trình Tuyết Nhi đưa tới, dùng Cẩm Sắc uy hiếp ta, bảo ta đi tới một ngôi miếu hoang ở ngoài thành mười cây số. Nếu như trong vòng
một canh giờ không thể tới đó, nàng ta sẽ giết Cẩm Sắc.”
“Nàng ta muốn bắt Cẩm Sắc để giết tiểu thư?!” Mai Hoa kinh hô. Trình Tuyết Nhi cũng thật to gan, lại có loại tà tâm này!
“Truyền tin cho Mẫu Đơn, bảo nàng phái người mai phục chung quanh ngôi miếu hoang. Nếu Trình Tuyết Nhi có cho người mai phục ở bốn phía, thì đều xử lý cho ta!” Thần sắc Thập Thất lãnh liệt ra lệnh..
“Rõ.”
Thập Thất đứng dậy, cầm bức thư tràn ngập vẻ đắc ý lên, khóe miệng Thập Thất cong lên một nụ cười lạnh, đi tới
phía trước cửa sổ, cất chất giọng lạnh như hàn băng ẩn giấu sát khí: “Để ta đi nhìn xem Trình Tuyết Nhi có thể làm được trò gì!” Nếu Trình Tuyết Nhi làm hại một sợi tóc của Cẩm Sắc, nàng sẽ cho Trình Tuyết Nhi muốn sống không được, muốn chết không xong!
“Hi vọng Cẩm Sắc nghìn vạn lần không có bị gì.” Mai Hoa thấp giọng lẩm bẩm. Nha đầu ngốc Cẩm Sắc này, hai ngày trước đi gặp Trình Tuyết Nhi, khẳng định là đã bị Trình Tuyết Nhi uy hiếp, mà
nàng không muốn khiến Thập Thất buồn phiền, cho nên mới không nói ra,
tuy rằng không biết Trình Tuyết Nhi dùng điều gì để uy hiếp nàng ấy hai
lần ba lượt đi ra ngoài gặp mặt, nhưng một loạt hành động nhằm vào tiểu
thư này của Trình Tuyết Nhi, khiến Mai Hoa ghi hận trong lòng.
Nghe thấy Mai Hoa thấp giọng lẩm bẩm, mâu quang Thập Thất lãnh liệt lóe lóe.
…
Tại ngôi miếu hoang ngoài thanh.
Trên một cây cột có trói một nữ tử đang hôn mê.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt, quần áo có chút hỗn độn, trong miệng thì bị nhét một tấm vải bố dơ bẩn.
Cách đó không xa, trên một chiếc ghế bằng gỗ đàn hương được chạm trổ tinh tế không hề phù hợp với hoàn cảnh của
ngôi miếu hoang chút nào, có một nữ tử mỹ mạo khuynh thành, đang cười
ngồi trên đó.
Tay nàng đang cầm chiếc khăn thêu che lại miệng mũi, nhìn một vòng hoàn cảnh trong miếu hoang, đôi mắt hiện lên
vài tia không kiên nhẫn và chán ghét, “Nơi này thật bẩn thỉu!
Giày của bổn tiểu thư đều bám một tầng tro bụi. Đến loại địa phương dơ
bẩn này quả thực là vũ nhục bổn tiểu thư. Song, nơi này lại cực kì thích hợp với Mộ Dung Thập Thất, nàng ta chết ở chỗ này thật đúng là xem
trọng nàng ta! Ha ha ha…”
Trình Tuyết Nhi chợt nghĩ đến trong chốc
lát Mộ Dung Thập Thất sẽ chết ở trước mặt mình, nhịn không được muốn
cười to sung sướng. Buồn bực trong lòng mấy ngày nay rốt cục cũng tiêu
tán.
Mấy tên hạ nhân đứng phía sau Trình Tuyết Nhi, thấy Trình Tuyết Nhi cười vui vẻ, bèn chân chó tiến lên nịnh hót: “Đúng vậy, tiểu thư tôn quý vô cùng, Mộ Dung Thập Thất kia sao có thể so sánh được! Tiểu thư lựa chọn nơi này làm phần mộ cho nàng, là đã cho nàng
quang vinh rồi!”
“Mộ Dung Thập Thất nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Ai bảo nàng dám bất
kính với tiểu thư, dám không đem tiểu thư đặt vào mắt! Muốn tính mạng
của nàng là đã để mắt nàng!”
“Tiểu thư, hãy để bọn nô tài thay tiểu thư ra tay giáo huấn Mộ Dung Thập Thất. Người cứ đứng ở một bên
chậm rãi xem! Nhất định sẽ làm người vừa lòng!”
“Ha ha ha… tốt, thấy các ngươi
xung phong nhận việc như vậy, bổn tiểu thư sẽ thanh toàn cho các ngươi,
trước khi giết Mộ Dung Thập Thất, ta cho phép các ngươi từ từ hưởng thụ
nàng!” Trong mắt Trình Tuyết Nhi lộ tia ác độc, miệng thì thốt ra những lời nói ngoan độc.
Lúc này, trong miếu hoang tràn ngập tiếng cười càn rỡ đắc ý.
Nữ tử bị trói trên cây cột gỗ dần dần
thanh tỉnh, nàng chậm rãi ngẩng đầu, thử cọ quậy người vài lần, nhưng
dây thừng buộc rất chắc, căn bản giãy không ra, nàng nhíu chặt mày, thân thể không thoải mái, khiến nàng rên rỉ vài tiếng.
Tiếng cười ngừng lại, đám người Trình Tuyết Nhi nhìn về phía Cẩm Sắc.
“Tiểu thư, nàng tỉnh!” Một hạ nhân nói.
Trình Tuyết Nhi trợn mắt nhìn lướt qua Cẩm Sắc, hung ác nói: “Nếu ngươi phối hợp thì da thịt sẽ không phải chịu khổ? Bổn tiểu thư thật sự không hiểu, đầu óc của ngươi làm bằng gì! Tương hồ sao? Mộ Dung Thập
Thất cho ngươi thứ tốt gì mà ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy?! Có
điều, ngươi cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn, không đem chuyện bổn tiểu
thư bảo ngươi làm tiết lộ cho Mộ Dung Thập Thất! Chỉ cần hôm nay có thể
thuận lợi giết Mộ Dung Thập Thất, sau này ngươi sẽ có ngày lành mà
sống!”
“Ưm ưm…ư ư …” Cẩm Sắc điên cuồng giãy giụa, nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh, người trước mắt là Trình Tuyết Nhi, là Trình Tuyết Nhi bắt nàng.
Trình Tuyết Nhi sẽ làm việc bất lợi với tiểu thư!
Không được!
Miệng Cẩm Sắc ấm ứ hướng tới Trình Tuyết Nhi hô: “Không được — làm hại — tiểu thư!” Mấy ngày qua, sở dĩ nàng không nói với tiểu thư những thương tổn mà
Trình Tuyết Nhi gây ra cho nàng, là vì không muốn liên lụy tới tiểu thư, lại càng không muốn phu nhân, lão gia có việc!
Nhưng nàng lại không nghĩ tới, kế thứ
nhất của Trình Tuyết Nhi bất thành, lại làm ra quỷ kế hiện tại! Nàng ta
không lấy được mạng của tiểu thư sẽ không bỏ qua!
Cẩm Sắc lo lắng lắc đầu nguầy nguậy, nàng không muốn tiểu thư gặp chuyện không may!
Thấy phản ứng của nàng, Trình Tuyết Nhi rất là phiền chán, trong mắt hiện lên sát khí, “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời cho bổn tiểu thư! Nếu không, bổn tiểu thư cũng
không cam đoan, vài kẻ phía sau sẽ làm ra chuyện gì với ngươi đâu!”
Nghe Trình Tuyết Nhi nói như thế, thân
hình Cẩm Sắc run lên. Nàng trừng trừng hai mắt, thân hình bởi vì sợ hãi
mà càng thêm run rẩy.
Vừa lòng nhìn phản ứng của Cẩm Sắc, Trình Tuyết Nhi che miệng cười: “Thế mới ngoan! Tí nữa nhớ biểu diễn tốt trước mặt Mộ Dung Thập Thất. Chỉ
cần ngươi biểu diễn tốt, cho dù lúc trước không tuân lệnh của bốn bổn
tiểu thư, bổn tiểu thư cũng sẽ không trách tội ngươi, cũng sẽ không khó
xử song thân của Mộ Dung Thập Thất.”
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của Cẩm Sắc, Trình Tuyết Nhi hoàn toàn không đặt vào mắt, nói đúng hơn là không thèm để ý.
Sau nửa canh giờ.
Trình Tuyết Nhi dần dần mất kiên nhẫn, không khỏi mở miệng mắng: “Cái ả tiện nữ Mộ Dung Thập Thất sao còn chưa đến?!” Sau đó quét tầm mắt về phía Cẩm Sắc, khinh thường cười lạnh nói: “Xem ra, ở trong mắt Mộ Dung Thập Thất ngươi chẳng qua chỉ là một tỳ nữ không quan trọng mà thôi!” Mệt nàng bảo người khác tìm hiểu tới tin tức, nói Mộ Dung Thập Thất đối xử với nha hoàn này tốt lắm, tựa như chính muội muội của mình vậy! Hiện tại xem ra, đồn đãi thật không thể tin!
Nghe vậy, Cẩm Sắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật tốt quá, tiểu thư không tới.
Trong mắt có chút ý cười, chỉ cần tiểu thư không tới, cho dù có chết nàng cũng sẽ an tâm!
Nhưng nét cười của nàng không hiển lộ được bao lâu, thì nhìn thấy hai nữ tử đi vào miếu hoang.
“Mới đợi có như vậy đã mất kiên nhẫn?” Thập Thất từ từ đi tới, thanh âm lạnh như băng vang lên, tầm mắt lạnh
lẽ dừng lại trên người Cẩm Sắc bị trói trên cột gỗ, mâu quang loe lóe.
Mai Hoa liếc mắt một cái đã thấy được Cẩm Sắc. Thấy mặt nàng đầy nước mắt bị trói vào cột gỗ, liền muốn tiến lên
cởi bỏ dây thừng!
Trình Tuyết Nhi nhìn thấy Thập Thất, thì trong mắt chợt hiện lên tia điên cuồng, “Rốt cuộc ngươi đã đến! Xem ra nha đầu này rất quan trọng đối với ngươi.”