Thập Thất Thiếp

Chương 147: Chương 147: CHƯƠNG 97.1




“Phụt!”

Miệng Cẩm Sắc lại phun ra máu tươi.

Nàng lảo đảo lui lại phía sau mấy bước, cười tươi sáng với Thập Thất: “Tiểu thư… là Cẩm Sắc không đúng… không lựa chọn tin tưởng tiểu thư… Cẩm Sắc chết cũng không tiếc…”

Nhắm hai mắt lại, môi nàng nở nụ cười giải thoát, cơ thể dần dần ngã thẳng ra phía sau!

Thập Thất sững sờ nhìn Cẩm Sắc ngã xuống, tim nàng chợt đập dồn mấy nhịp. Cẩm Sắc, là người từ khi nàng xuyên không đến đây vẫn đi theo nàng, đã cùng nàng trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, mà bây giờ, lại chết trước mặt nàng…

Gió thét gào, sát khí bức người, lòng đau như quặn cắt!

Là do nàng sơ sót, khi phát hiện nàng ấy dị dạng, vẫn không có tra rõ ràng! Nếu nàng tra xét rõ ràng, nhất định sẽ biết chuyện Trình Tuyết Nhi làm với nàng ấy!

“Cẩm Sắc! Em thật ngốc!” Mai Hoa nhìn Cẩm Sắc ngã xuống mà nghẹn ngào đau hô. Mặc dù thời gian nàng ở cùng với Cẩm Sắc và tiểu thư không lâu, nhưng đối với họ, nàng có cảm tình rất sâu đậm, thấy Cẩm Sắc tự cầm kiếm đâm vào cơ thể, thì nàng rất khiếp sợ! Rất đau lòng!

Hiên Viên Ninh cau chặt mày lại, tay ôm thắt lưng Thập Thất, âm thầm chuẩn bị, tính toán nhảy xuống vách núi.

“Phía dưới chính là vách núi, các ngươi còn muốn chạy? Đừng vọng tưởng! Xin lỗi Tứ Vương gia, ngài ẩn mình nhiều năm, cuối cùng cũng bị lộ, ngài đã có lòng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, như vậy ta tuyệt đối không thể để ngài sống trên đời! Về phần Mộ Dung tiểu thư, người chỉ có thể tự trách mạng mình không tốt, vì đã có dính dáng với Tứ Vương gia, cho nên, cùng chết với Tứ Vương gia đi!” Lưu Trầm dẫn binh đuổi kịp đến vách núi, nhìn bốn người đứng ngay mép vách núi, lạnh lùng nói. May mà phía trước là vách núi, bằng không sẽ để bọn chúng chạy thoát!

Bây giờ xem ra, ngay cả ông trời cũng không cho bọn chúng đường sống!

Thập Thất cắn răng dời mắt khỏi Cẩm Sắc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lưu Trầm. Hiên Viên Mặc, đều do Hiên Viên Mặc làm! Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Hiên Viên Mặc!

Hiên Viên Ninh cầm chặt tay Thập Thất, híp đôi mắt thâm sâu, đảo tia sáng rét buốt qua vạn người, sau đó thong dong bình tĩnh nở nụ cười, “Nhảy!”

Bốn người cầm chặt tay nhau, nhìn vách núi lượn lờ sương trắng, không hề do dự nhảy xuống!

Gió cuộn lên, lá rơi cuốn mình.

Lại nhìn vọng sang, nơi vách núi lúc này nào đã còn thân ảnh bốn người.

Thân hình Lưu Trầm khựng lại, hắn không ngờ bọn họ lại nhảy xuống!

Chạy nhanh lên phía trước, nhưng phát hiện mới vừa rồi vách núi còn không có sương mù, lúc này đã lượn lờ sương, căn bản không thể thấy rõ tình hình bên dưới! Càng không thể thấy rõ độ cao của vách núi bao sâu!

Lưu Trầm nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp! Tìm đường xuống dưới! Tuyệt đối không thể cho chúng sống! Nếu để bọn chúng chạy thoát, chúng ta không thể bàn giao với Vương gia!”

“Còn nữ nhân này? Theo Lưu hộ vệ nên xử lý như thế nào?” Một nam tử chỉ vào thi thể của Cẩm Sắc hỏi.

Lưu Trầm ghét bỏ nhìn lướt qua Cẩm Sắc, khoát tay áo: “Quăng trở lại ngôi miếu kia! Giải quyết một loạt thi thể của nàng và đám người Trình Tuyết Nhi kia luôn!” Thật là sóng này chưa dứt, sóng sau lại tới, nếu Tứ Vương gia không chết, vậy phiền phức kế tiếp chắc chắn sẽ càng nhiều! Cho nên bất kể như thế nào cũng không thể để Tứ Vương gia và Mộ Dung Thập Thất sống sót!

“Rõ!”

“Các ngươi trở về bẩm báo Tam Vương gia, nói rõ tình hình! Xin chỉ thị cho hành động kế tiếp.” Lưu Trầm phân phó cho vài người bên dưới.

Đáy vực mênh mông vô bờ, không thể nào xua tan mảng sương mù tơ lớn! Cuộc tìm kiếm quy mô lớn bắt đầu, và cuộc đấu sức đầy nguy hiểm sắp sửa diễn ra.

Màn đêm, dần dần đen kịt.

Bầu trời đêm, không trăng không sao. Chỉ có bầu không khí tối tăm đầy áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Hồ nước tựa như băng đá lạnh lẽo, lạnh buốt thấu xương.

Trong khoảnh khắc bốn người nhảy vào hồ nước, Hiên Viên Ninh, Thập Thất, Phi Kiếm, Mai Hoa đều âm thầm phát động nội lực, ổn định thân hình, để lúc rơi xuống nước, tránh bị xung lực quá lớn tập kích, thế nhưng bốn người vẫn không cách nào tránh khỏi cơn xung kích do tiếp xúc với mặt nước với tốc độ to lớn!

Rơi vào hồ nước, nước hồ băng lãnh thấu xương, khiến bốn người không cách nào ngẫm nghĩ, và bởi vì xung lực đánh vào vượt qua khỏi sức tưởng tượng, nên bốn người ngất đi.

Trên bờ, mãi đến khi có một trận gió lạnh đánh úp vào, thì lúc này bốn người mới chậm rãi thanh tỉnh.

Tỉnh lại đầu tiên là Hiên Viên Ninh, sau khi hắn tỉnh lại, do không có ánh trăng, nên hắn không thể thấy rõ tình cảnh chung quanh, lại bởi vì nhảy vực nên nội thương phát tác, mà hắn vốn đã mất ba năm công lực, cho nên công lực không thể so với trước đây, lúc này hắn đã vô lực. Nên hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng, bức hàn khí trong cơ thể ra, hun khô y phục trên người.

Đợi sau khi khôi phục lại khí lực, hắn liền mở miệng kêu: “Thập Thất? Phi Kiếm? Mai Hoa?”

“Thuộc hạ ở đây!” Trả lời đầu tiên chính là Phi Kiếm.

“Ta ở đây!” Tiếp theo là Mai Hoa.

Hai người đều cách hắn không xa.

Chỉ là không có tiếng của Thập Thất! Tim Hiên Viên Ninh nhảy cẩng lên. Trong bóng tối, con ngươi thâm trầm u ám bỗng toát lên một tia âm lãnh, kiềm nén áp lực, hắn đề cao giọng thêm vài phần: “Thập Thất?”

“Tiểu thư?” Mai Hoa kêu. Lúc rơi vào hồ nước, rõ ràng nàng còn cầm chặt tay tiểu thư! Ba người họ đều có thể an toàn không sao dạt lên trên bờ, không có lý do gì không có tin tức của tiểu thư!

“Đi tìm! Cần phải tìm được nàng cho bổn vương!” Trong bóng tối, vọng đến thanh âm cương quyết mà hàn băng của Hiên Viên Ninh.

“Vâng!” Phi Kiếm và Mai Hoa đồng thời đáp, sau đó bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

Lúc này, cách bọn họ phía trước không xa, truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Ta không có chết. Đã tỉnh từ sớm. Nếu không có ta, mọi người lúc này còn đang ngâm mình dưới nước lạnh đấy!” Trong bóng tối, hai mắt Thập Thất sáng lóng lánh, nàng nhìn hai thanh gỗ trong tay, vô cùng căm tức nói. Là kẻ nào nói chà xát gỗ vào nhau thì có thể nhóm lửa? Nàng chà chà nửa canh giờ, một chút lửa cũng không có!

Nghe thấy tiếng của nàng, ba người đều thở dài một hơi!

“Tiểu thư, người còn tỉnh trước chúng ta sao? Điều này sao có thể? Nội lực của tiểu thư không bằng ba người chúng ta. Mà nước sông này lại lạnh buốt, không phải người bình thường có thể chịu được.” Mai Hoa buông lỏng tâm, sau đó hỏi vọng về hướng phát ra tiếng của Thập Thất.

Trong bóng tối, Hiên Viên Ninh nhướng nhướng mày, hắn cũng có hứng thú muốn biết. Nàng càng lúc càng thần bí, thần bí khiến cho hắn chưa bao giờ vơi đi lòng hiếu kỳ.

Phi Kiếm thầm nghĩ: Mộ Dung tiểu thư quả nhiên không thể khinh thường, nữ tử như vậy mới có thể trở thành nữ chủ nhân của hắn.

Ba người mang các loại tâm tư khác nhau tiến tới phía Thập Thất.

“Trên vách núi, không phải ta đã nói, ta biết bơi sao? Tuy rằng loại độ cao này ta chưa thể nghiệm qua, nhưng may mà hồ nước đủ sâu, khi ta tỉnh lại, thì thấy mọi người đã ngất xỉu chìm dần vào đáy nước.” Thập Thất vừa chà chà cây gỗ, vừa nhẫn nại giảng giải. Lúc đó trời còn chưa tối, sau khi nàng cứu bọn họ lên, nàng liền bắt đầu tìm kiếm lối thoát, nhưng thể lực có hạn, nàng không có cách nào leo lên trên, nàng vốn định đi lên xem xét tình huống, nhưng nghĩ lại nếu nàng rời khỏi, ba người họ chắc chắn sẽ trở thành bữa ăn ngon cho dã thú.

Nhóm ba người Hiên Viên Ninh gật đầu, thì ra là thế.

Nhưng, Hiên Viên Ninh lại nghe ra lỗi trong lời Thập Thất nói. Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở Đại Minh ven hồ, khóe miệng liền cong cong, con ngươi đen loe lóe.

“Mộ Dung tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Phi Kiếm cách Thập Thất gần nhất, nghe được một ít động tĩnh, liền hiếu kỳ dò hỏi.

Thập Thất cắn răng tức giận nói: “Bắt lửa. Không biết có phải tại khí lực của ta không đủ hay không, đã nửa ngày, mà chúng không hề bén lửa chút nào! Chúng ta vừa mới rơi vào hồ nước lạnh, nếu không đi hoặc giữ ấm, cơ thể sẽ chịu không nổi, nếu kẻ địch đuổi tới, chúng ta chỉ có một con đường chết. Lúc trời còn chưa tối, ta đã quan sát qua, nơi này thường có dã thú lui tới, không muốn bị dã thú tấn công, thì phải nhóm được lửa!”

Phi Kiếm ngẩn người, sau đó liền bước đến: “Thỉnh Mộ Dung tiểu thư lùi ra sau, ta sẽ nhóm lửa!”

Thập Thất nghe lời lùi ra sau.

Chỉ thấy, Phi Kiếm tung một chưởng về phía đống củi, ‘phụt’, lửa nhen nhóm bốc lên.

Tiếc là có một cơn gió thổi ào tới, nên ngọn lửa tắt ngúm.

Khuôn mặt tuấn tú của Phi Kiếm đỏ bừng, may mà mặc đồ đen, trời đã tối, nên không ai nhìn thấy. Bằng không mất mặt không biết đâu mà lần!

Khóe miệng Thập Thất giật giật. Mai Hoa che miệng cười trộm, vừa định cười ra tiếng, nhưng nghĩ tới cái chết của Cẩm Sắc nên liền thôi. Bọn họ có thể sống sót sau tai nạn, còn Cẩm Sắc thì sao? Nàng đã chết. Hậu sự phải làm thế nào bây giờ? Những kẻ đó sẽ xử trí nàng ra sao?

Hiên Viên Ninh tung một chưởng về phía đống củi, trong nháy mắt ngọn lửa đã bắt đầu le lói. Lửa cháy càng lúc càng lớn. “Bây giờ có thể sưởi ấm.” Hiên Viên Ninh thu chưởng, sau đó hướng mắt nhìn sang Thập Thất đang vô cùng kinh ngạc, ánh mắt ấy đang tản ra sự đắm chìm mà mê hoặc, hắn dịu dàng cười nói.

“Ừhm, đều ngồi xuống đi, chúng ta cần phải bàn bạc chuyện kế tiếp.” Thập Thất gật đầu, thần sắc vẫn như cũ, đối với ánh mắt nóng bỏng của Hiên Viên Ninh, nàng không chú ý nhiều lắm.

“Được.” Mai Hoa và Phi Kiếm gật đầu.

Sau đó, ba người ngồi vây quanh đống lửa, bắt đầu phân tích cục diện trước mắt.

Lửa cháy bập bùng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt mọi người.

Hiên Viên Ninh bình tĩnh tự nhiên, tựa như không quan tâm đến tình hình trước mắt.

“Truy binh sẽ nhanh đuổi tới đây, chúng ta không thể ở lâu.” Thập Thất cúi đầu, nhìn ánh lửa bập bùng, nói.

“Lúc nhảy xuống vách núi, bổn vương đã quan sát tình hình bốn phía, nơi đây rất bí ẩn. Truy binh muốn tìm tới nơi này, ít nhiều cũng phải mất một buổi tối. Đêm nay chúng ta sẽ an toàn, nhưng ngày mai, không biết chúng ta còn có thể may mắn giống như hôm nay hay không.” Hiên Viên Ninh cũng cúi đầu, hờ hững nói.

Phi Kiếm và Mai Hoa đều gật đầu, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của Vương gia và tiểu thư. Với tình hình hiện nay, bọn họ cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

Thập Thất âm thầm kinh ngạc, lúc nhảy xuống vách núi, mà hắn còn có thể quan sát đích tình bốn phía, sự bình tĩnh này đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của nàng. Nhíu mày, đến bây giờ nàng vẫn chưa biết được, rốt cuộc hắn có mục đích gì, nàng giỏi về ẩn mình, song, quá rõ ràng, hắn càng giỏi về che giấu hơn, khiến nàng không cách nào đoán được. “Nếu Hiên Viên Mặc đã hạ lệnh tru sát, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta trở lại kinh thành! Chung quanh kinh thành chắc chắn đã thiết hạ vô số cạm bẫy chờ chúng ta sa vào. Trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải né tránh được tất cả các cạm bẫy, trở lại kinh thành! Bằng không, không tới mười ngày, kinh thành sẽ biến thiên!”

Nàng dường như có thể thấy trước kết cục của Hiên Viên Hạo! Hắn ta ra tay không độc bằng Hiên Viên Mặc, lại không có dục vọng bá chủ như Hiên Viên Mặc! Cho nên, lần chi chiến này, Hiên Viên Hạo chỉ có thể thất bại.

Còn nữa, nếu nàng không nhanh chóng trở lại kinh thành, sẽ khó đảm bảo Hiên Viên Mặc sẽ không ra tay với cha mẹ! Cha mẹ đã ôm một lòng phải chết tất sẽ không chống cự.

Dường như xem thấu tâm tư của Thập Thất, Hiên Viên Ninh liếc nhìn nàng một cái, rồi nói: “Đối với cha mẹ nàng, bất kể triều đình có biến động hay không. Bọn họ cũng sẽ không sao.” Nước cờ này, mặc dù hắn kiến tạo vì nàng, nhưng vẫn chiếu theo bố cục hắn bày sẵn mà hoạt động. Hiên Viên Mặc căn bản sẽ không làm hại được cha mẹ nàng.

Lời hứa hắn dành cho nàng, đến chết cũng không đổi.

Thập Thất nhướng mày, “Ta tin Tứ Vương gia.” Dựa vào vài lần giao phong, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối có năng lực bảo vệ cha mẹ, sẽ không để cha mẹ xảy ra chuyện.

Nét mặt Hiên Viên Ninh dịu dàng như nước, bởi vì một câu nói đầy đơn giản của nàng mà càng nhu hòa. Hắn đã đợi rất lâu mới đợi được những lời này, điều bây giờ hắn muốn chính là sự tín nhiệm của nàng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Thập Thất, khiến ý cười trên môi hắn đơ lại.

“Tứ Vương gia có mục đích hoặc có yêu cầu gì có thể nói thẳng. Thập Thất không muốn thiếu nợ Tứ Vương gia.” Thập Thất nói tiếp. Nàng không thích thiếu ân tình của kẻ khác. (Chị thật biết cách sát phong cảnh >”

Hiên Viên Ninh dời mắt, độ ấm trong mắt lạnh đi vài phần, nàng thật đúng là thời thời khắc khắc đều đề phòng người khác.

“Khụ khụ khụ…” Phi Kiếm không ngừng ho khan, Mộ Dung tiểu thư không biết nàng nói những lời ấy sẽ làm Vương gia giận sao? Nàng có điểm nào để Vương gia lợi dụng? Vương gia có lòng với nàng, đó không phải là chuyện giữa nam và nữ ư? Sao nàng không hiểu cho lòng của Vương gia chứ?

“Việc này về sau hãy nói.” Hiên Viên Ninh rành mạch nói.

Thập Thất gật đầu, nàng cũng hiểu loại tình huống hiện nay không thích hợp để nói chuyện này. “Vừa rồi ta đã ngẫm nghĩ một hồi, theo ý ta, nếu Hiên Viên Mặc đã âm thầm thiết hạ vô số cạm bẫy, chúng ta không cần cứng đối cứng. Trước cứ tạm thời ẩn mình hai ngày, đợi sau khi bọn chúng lơ là cảnh giới, liền quay trở về. Chỉ cần trở về kinh thành, trước mặt bách tính, dù cho Hiên Viên Mặc có muốn hạ thủ thì hắn cũng sẽ có điều kiêng kỵ.” Hiên nay mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận, đợi sau khi trở lại kinh thành, nàng phải từng bước báo thù, vì Cẩm Sắc báo thù!

“Ừhm, vậy bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi hai ngày ở ngoài kinh thành. Bây giờ mà quay trở về quả thật là hành động không sáng suốt, mà trong hai ngày tới, chúng ta cũng có thể tĩnh quan kỳ biến (lặng im theo dõi biến động).” Hắn cũng có thể quan sát động tác tiếp theo của Hiên Viên Mặc, nếu tất cả diễn ra y như kế hoặc của hắn, thì hắn không cần phải bố trí nữa.

Phi Kiếm nhìn lướt nhanh qua Hiên Viên Ninh, sau đó cung kính nói với Thập Thất: “Xin Mộ Dung tiểu thư yên tâm, trong kinh có rất nhiều người của Vương gia, họ sẽ bảo vệ Mộ Dung đại nhân và phu nhân. Tuyệt đối sẽ không có sơ sót.” Vương gia đã đặc biệt sai Phi Hồng bảo vệ Mộ Dung đại nhân, với lại trong triều có không ít quan viên đều là người do Vương gia âm thầm bồi dưỡng. Dù cho Hiên Viên Mặc có đoạt cung thành công, muốn sau khi đăng cơ giết Mộ Dung đại nhân, đại đa số quan viên sẽ không đồng ý.

“Thì ra thật sự có người ở chung quanh Mộ Dung phủ, có mấy lần ta cảm giác thấy được chút hơi thở, nhưng người ẩn mình trong bóng tối lại có võ công trên ta. Nhiều khi ta còn nghĩ là ta cảm giác sai, không ngờ là người của Tứ Vương gia.” Mai Hoa nhìn Phi Kiếm, nói. Hoá ra Tứ Vương gia đã sớm âm thầm chuẩn bị tốt mọi việc, thảo nào một chút lo lắng cũng không có.

Sắc mặt Thập Thất trầm vài phần, Hiên Viên Ninh càng thâm sâu khó đoán, càng cường đại, nàng lại càng không thích!

“Như vậy thì tốt.” Thập Thất gật đầu, che giấu ánh sáng trong mắt.

Hiên Viên Ninh nhìn thấy sự biến hóa trên người Thập Thất, nhưng vẫn ung dung thản nhiên cười nói: “Ngày mai, sau khi trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Ba người còn lại không ai dị nghị.

Đột nhiên từng tiếng ‘rột rột’ cắt ngang bầu không khí.

Thập Thất rũ đầu, khuôn mặt xinh xắn thoắt cái đỏ lòm! Khóe môi giật giật, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm trang, bình tĩnh nói: “Do kéo mọi người lên nên đã hao rất nhiều sức lực.” Không có ai đói, sao chỉ có mình nàng lại đói?

Hiên Viên Ninh cong cong môi, hiếm khi trông thấy Thập Thất thể hiện dáng vẻ ngượng ngùng, nên tâm tình hắn rất tốt. Hắn bèn lệnh cho Phi Kiếm: “Vừa rồi ta có nghe thấy tiếng cá bơi lội trong nước, hãy bắt vài con. Dù có ra sao thì chúng ta cũng phải no bụng. Trời sáng mới có khí lực rời khỏi đây.”

Nghe vậy, mặt Thập Thất càng thêm đỏ au! Mất mặt quá đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.