Nay Hiên Viên Mặc sắp về tới kinh thành.
Bọn Hiên Viên Hạo nhịn không được nên ra tay! Đêm nay, bọn họ nhất định
phải lấy được chứng cớ! Nếu như không chiếm được chứng cứ, cha khó thoát khỏi cái chết!
Nàng tin chắc cha vì bảo vệ nàng và mẹ,
tuyệt đối không giao chứng cứ ra, lại càng không thừa nhận cuộc giao
dịch của cha với Hiên Viên Mặc. Nhưng mà, đám bang phái của Hiên Viên
Hạo, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy?
Không được, nàng phải vào cung!
“Cẩm Sắc, đêm nay ta muốn đi ra
ngoài một chuyến, sợ rằng ngày mai mới có thể trở về. Nếu như đêm nay ta và cha không có trở về. Thì e nói với mẹ, cha phái người truyền tin,
đêm nay không thể trở về, ngày mai mới về. Nếu như bà không có hỏi tới
ta, thì đừng nói với bà đêm nay ta rời phủ. Nếu bà hỏi, thì em nói với
bà, ta đã ra ngoài từ sáng sớm, nói là đi dạo phố.” Thập Thất nhanh chóng dặn dò, hiện nay, nàng biết đã không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí.
Cẩm Sắc gật đầu, thấy biểu tình trên mặt Thập Thất có chút nghiêm trọng, liền truy hỏi: “Đã trễ thế này tiểu thư ra ngoài làm gì vậy?”
Vẻ mặt Tiểu Ngư cũng tò mò, chẳng qua,
tầm mắt của hắn lại không chút dấu vết rơi vào bức thư trên tay Thập
Thất. Là ai truyền tin? Mời tiểu thư ra ngoài làm gì?
“Không nên hỏi nhiều, đều tự trở về phòng đi.” Thập Thất lãnh lùng ra lệnh.
Không dám nhiều lời, Cẩm Sắc dắt Tiểu Ngư đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, Tiểu Ngư vẫn không nhiều lời một câu.
Thập Thất lập tức thay một bộ y phục màu
đen giản đơn, cột chặt cổ tay áo, lấy dây băng huyền thiết kim sắc buộc
tóc lại. Nếu muốn tiến cung, tuyệt đối không thể mang đao kiếm, nàng chỉ có thể dùng mảnh gấm màu đen bao bọc hơn mười cây ngân châm giấu vào
tóc đen.
Nàng biết, đêm nay nàng có thể thuận lợi
tiến cung, bởi vì… tầm mắt sắc nhọn hàn lãnh rơi vào bức thư trên bàn
trang điểm. Người đưa tin, nhất định đoán chắc nàng sẽ tiến cung cứu
cha, cho nên…
Cầm lấy thư, đi đến trước bàn, đặt trên
ánh nến lay động, lá thư bị sắc đỏ của lửa cắn nuốt, chốc lát đã trở
thành một đống tro đen, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Thổi một hơi, ngọn nến tắt. Căn phòng trở nên tối đen.
Ngay lúc Thập Thất đi ra cửa phòng, ngay khúc ngoặt nơi hành lang, có một bóng đen ló ra, bám sát theo Thập Thất.
Phượng Thiên quốc, hoàng cung, Bắc cung môn*.( *môn: cửa, cổng)
Đèn đuốc lóe sáng, sáng rực khắp một phương.
Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng nhạc sâu bên trong cung truyền ra.
Buổi nghênh đón Thái tử Thương Nguyệt quốc vẫn còn đang tiến hành.
Tại cửa cung. Có mấy trăm thị vệ canh phòng.
Bên ngoài cửa cung, càng có thêm mấy nghìn nhân mã tuần tra.
Ngày thường ở Bắc cung môn, thị vệ canh phòng không nhiều, hôm nay lại bất ngờ nhiều hơn vài phần.
Thập Thất trốn ở phía sau một gốc cây đại thụ, trên môi thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo. Hiên Viên Hạo và Độc Cô Ngạo Thiên sợ người của Hiên Viên Mặc biết bọn họ đã hành động, nên mới phòng bị nhiều hơn sao?
“Mộ Dung tiểu thư, phải không?” Không biết khi nào, phía sau Thập Thất đột nhiên xuất hiện một người.
Là một nữ nhân!
Thập Thất nhíu mày, trong đôi mắt thanh nhã chợt lóe lên ý cười, quả nhiên. Xoay người nhìn người đến.
Người đến là nữ tử mà mới đây nàng đã gặp qua một lần!
Tại Đại Minh ven hồ, tỳ nữ bên người Hiên Viên Ninh, Dung Nhi
Khi đó, nàng nóng lòng xử lý Trình Tuyết
Nhi và Độc Cô Ngạo Thiên, nên không có quan sát nàng ta nhiều, bây giờ
xem ra, lại là một mỹ nữ tuyệt thế!
Đôi gò bồng đào cao ngất ngạo nghễ, ức
chừng lớn gấp đôi Thập Thất, eo nhỏ nhắn thắt chặt, nom chính là một báu vật. Thật tiếc, chỉ là một tỳ nữ.
Tuy rằng lúc đó không có quan sát nhiều,
nhưng mà nàng nhận thấy được ánh mắt Dung Nhi đối với Hiên Viên Ninh có
nồng đậm tình ý.
Chà chà, quan hệ này thật quá phức tạp, xem ra lúc buồn tẻ, nàng có thể lấy ra phân tích tiêu khiển.
Bây giờ, nàng phải tiến cung, ngăn cản hành động của bọn Hiên Viên Hạo!
Từ lúc nhận được thư, nàng chỉ biết, đêm nay nàng tuyệt đối sẽ không độc thân tác chiến!
Song… mục đích của Hiên Viên Ninh, thâm trầm khiến nàng đoán không ra. Giúp nàng, hắn có lợi ích gì?!
“Đi thôi.” Thập Thất thu hồi ánh nhìn đánh giá, lạnh lùng nói.
Dung Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn Thập Thất, “Cô biết ta vì sao tới tìm cô?” Dung Nhi đột nhiên phát hiện, Mộ Dung Thập Thất tối nay, không ngu xuẩn như dĩ vãng, nàng còn chưa mở miệng, mà Mộ Dung Thập Thất đã có thể
đoán được mục đích nàng tìm đến?
Có lẽ… có lẽ Tứ Vương gia chú ý nàng ta cũng không phải là ngẫu nhiên, cũng tuyệt đối không phải không có mục đích.
“Đừng lãng phí thời gian của ta,
nếu như không thể cứu cha ta ra, nói cho Hiên Viên Ninh, hắn muốn xem
diễn, thì đi tìm con hát, đừng đánh chủ ý với ta.” Đối mặt với sự chất vấn của Dung Nhi, Thập Thất mất đi kiên nhẫn, MN! Cho nàng là cái gì?
Dung Nhi biến sắc, nàng hóa lạnh lùng, sát ý nảy lên, nàng ta dám bất kính với Tứ Vương gia!
Nhưng mà, vừa nghĩ đến mệnh lệnh của Tứ
Vương gia, Dung Nhi liền thu lại sự không hài lòng, cũng không suy nghĩ
nhiều đến nguyên nhân Tứ Vương gia giúp Mộ Dung Thập Thất, chỉ lạnh lùng nói với Thập Thất: “Đi theo ta.”
Sau một khắc đồng hồ.
*Một khắc :15 phút
Một chiếc xe ngựa xa hoa xuất hiện tại Bắc cung môn.
Thị vệ gác cổng tiến lên hỏi: “Người phương nào? Xuống xe tuần tra!”
Rèm xe ngựa xốc lên, Dung Nhi nhô đầu ra, xuất lệnh bài treo ở thắt lưng ra, quát lạnh một tiếng với thị vệ gác cổng: “Mở to cặp mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ, chúng ta là người của Tứ
Vương gia! Phụng mệnh tiến cung, tiếp Tứ Vương gia hồi phủ!”
Thị vệ lập tức cúi đầu, thái độ chuyển thành cung kính, vẫy tay với thị vệ khác, nói: “Mở cửa cung!”
Trong một hồi tiếng vang “rầm rầm”, xe
ngựa xa hoa đường hoàng tiến vào hoàng cung lộng lẫy, cũng là tiến vào
thế giới của âm mưu.
Đêm nay, đêm vẫn đen như mọi khi, ánh trăng vẫn trêu người như mọi khi.
Không khí, có thêm vài phần xơ xác tiêu điều.
Gió mát lay động ngọn cây, làm phát ra
tiếng đợt tiếng vang xào xạc. Tại Kiền Thanh cung, ở một chỗ nho nhỏ bên trong Thiên điện.
Từng đợt tiếng hô đau kiềm nén, pha lẫn với tiếng vang của lá cây, phảng phất tựa như tiếng gọi du hồn đến từ địa ngục.
Xà tiên cắt ngang không khí, đập thật mạnh vào một cơ thể đã gần hấp hối.
Mắt thấy người lại sắp ngất, Độc Cô Ngạo
Thiên đứng ở phía trước cửa sổ xoay người, đi tới chỗ Mộ Dung Phong bị
trói tại cột trụ bằng đá.
Nét mặt hắn hung thần ác sát, sát khí
không hề che giấu phóng thích ra ngoài, vẻ thịnh nộ tràn đầy trong đôi
mắt đen như mực, Độc Cô Ngạo Thiên tới gần, khiến sát khí cường đại bao
phủ khắp người Mộ Dung Phong. Nhưng Mộ Dung Phong không có nửa phần sợ
hãi, ngược lại từ miệng ông lại phát ra từng tiếng cười lạnh đầy kinh
hãi, khiến tay gã thị vệ cầm xà tiên không ngừng run rẩy.
“Nếu ngươi thành thật khai báo,
bổn vương có thể thỉnh cầu Hoàng thượng, tha tính mạng một nhà già trẻ
của ngươi! Nếu ngươi vẫn tiếp tục cứng họng, đừng trách bổn vương không
có nói tỉnh ngươi, không chỉ tính mạng của ngươi khó bảo toàn, mà ngay
cả người nhà ngươi cũng khó trốn khỏi cái chết!” Tiếng Độc Cô Ngạo Thiên mang theo nồng đậm sát khí. Với ý đồ dùng khí thế và uy hiếp bức bách Mộ Dung Phong.
“Ha ha ha ha… Thụy Vương, ngài hà tất gì khổ sở bức bách. Hạ quan căn bản không biết thứ vừa rồi ngài nói là cái gì! Ngài tội gì làm khó hạ quan?” Máu tươi không ngừng
từ trong miệng Mộ Dung Phong chảy ra, ông chỉ có thể nhờ vào ý chí kiên
cường chống cự lại hình phạt cuồn cuộn không ngừng tập kích đến. Ông
tuyệt đối không thể khai ra.
“Mẹ nó!” Độc Cô Ngạo
Thiên mất kiên nhẫn, nhịn không được thốt tiếng chửi tục.Hắn không sao
ngờ đến, miệng của Mộ Dung Phong lại cứng đến vậy! Vượt khỏi dự liệu của hắn!
“Được! Tốt lắm! Hôm nay, bổn
vương hôm nay sẽ để cho ngươi biết hậu quả của việc không thành thật
khai báo! Trời sáng, bổn vương sẽ phái người, đến quý phủ bắt phu nhân
và con gái của ngươi, bán bọn họ vào kỹ viện!”