Độc Cô Ngạo Thiên cảm thấy trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, hành động này của Tuyết nhi nói nên điều gì? (Vy Vy: anh này si ngốc ghê). Hay là nàng đã biết hắn bị phế võ công, về sau không thể ra chiến
trường, liền lập tức thay đổi thái độ? Muốn phân rõ ranh giới với hắn?
Độc Cô Ngạo Thiên bảo người về vương phủ, gọi Trình Tuyết Nhi tiến cung.
Trình Tuyết Nhi rất bất đắc dĩ, suy cho
cùng nàng vẫn không có nhận được thư bảo hủy bỏ nhiệm vụ của người kia,
nên cũng chỉ có thể trái lương tâm tiến cung.
Vào cung, Trình Tuyết Nhi vừa thấy thần
sắc Độc Cô Ngạo Thiên trắng như tờ giấy, đáy lòng liền nổi lên khinh
thường. Nhưng mà, nàng lại trình diễn vô cùng tốt, nàng lập tức bổ nhào
vào người Độc Cô Ngạo Thiên, mang theo vài phần hương vị cực kỳ bi
thương: “Vương gia, sao ngài lại biến thành như vậy? Là ai đả thương ngài!”
Con ngươi đen lạnh thấu xương của Độc Cô
Ngạo Thiên loe lóe, giờ khắc này, hắn cảm giác được Tuyết Nhi có cái gì
đó quái dị. Tựa hồ, nàng không thánh khiết như bản thân hắn nghĩ, tối
thiểu… khi nghe tin hắn bị thương, điều nàng nghĩ đến đầu tiên không
phải là hắn. (Vy Vy: thông mình hơn tý – Heo: chưa đâu đọc típ câu sau mới kết luận được)
Nhưng khi nhìn thấy vài giọt nước mắt
trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của nàng, hắn lại cảm thấy hết thảy đều là hắn suy nghĩ nhiều. (Vy Vy: lại trở lại ngu như ban đầu – Heo: quá
đúng, vẫn ngốc dài dài)
“Bổn vương không sao.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Độc Cô Ngạo Thiên vứt bỏ ý nghĩ vừa xuất hiện ban nãy, dịu dàng nói với Trình Tuyết Nhi.
…
Lại nói đến Lăng Dạ bị cởi hết quần áo
hưởng thụ ánh trăng ở trong rừng cây, đến lúc hừng đông, rốt cục cũng có khí lực, nhớ tới màn phát sinh đêm qua, quả thực là một cơn ác mộng đối với hắn. Đây là một sỉ nhục! Sỉ nhục này sẽ vĩnh viễn tồn tại trong đầu hắn! Hơn nữa… cúi đầu nhìn tay phải, hắn cảm thấy vô lực. Không được,
hắn tuyệt đối không thể mất đi cánh tay phải! Hắn tin tưởng với thế lực
của Lăng thị gia tộc, sẽ mời được rất nhiều thần y, cho nên muốn chữa
khỏi cánh tay phải này cũng là điều đơn giản.
Trước mắt, quan trọng nhất là thân phận của nữ tử kia…
Theo phán đoán ban đầu của hắn về thân
phận của nữ tử kia, lấy một giả thiết không thể xảy ra thì hẳn là Mộ
Dung Thập Thất, nhưng, sau khi suy nghĩ cả một buổi tối, hắn lập tức phủ quyết giả thiết này.
Sau khi mặc xong quần áo, Lăng Dạ vốn
định xuất cung hồi phủ, bảo thuộc hạ điều tra rõ thân phận của hắc y nữ
tử. Lại ngoài ý muốn biết được, Mộ Dung Phong đã được người cứu thoát,
Độc Cô Ngạo Thiên bị người ám sát, hơn nữa còn bị phế võ công.
Trong một đếm, tại sao lại có thế phát sinh nhiều chuyện như vậy? Rốt cuộc là ai động thủ ở phía sau?
Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc sớm đã có dự mưu?
Có lẽ thật là như thế.
Vì chứng thật cho phán đoán của mình,
Lăng Dạ lập tức đi Kiền Thanh cung, đến đó thì hắn lại nhìn thấy thảm
trạng của Kiền Thanh Cung, ngay lúc hắn vẫn chìm trong sự kinh ngạc thì
được một gã thái giám tổng quản dẫn đường, đi vào một tòa cung điện
khác, và Hiên Viên Hạo đang ở đó chờ hắn.
Sau khi trông thấy Lăng Dạ, câu đầu tiên Hiên Viên Hạo nói đó là: “Hiên Viên Mặc động thủ, hắn đã biết hành động tối hôm qua của chúng ta .Cho nên đã phái người cứu Mộ Dung Phong.”
Loại kết quả này, đã vượt rất xa sự tưởng tượng của hắn, thậm chí làm cho hắn trở tay không kịp.
Nghe vậy, Lăng Dạ trầm tư một lát, con ngươi ôn nhuận nổi lên một tầng lãnh ý, một lát sau nói: “Nếu là Hiên Viên Mặc cứu Mộ Dung Phong, vậy thì, Hiên Viên Mặc chắc chắn sẽ trừ bỏ Mộ Dung Phong.”
“Nếu là như thế, trẫm càng muốn bảo hộ Mộ Dung Phong.” Hiên Viên Hạo đập mạnh một chưởng xuống bàn, lạnh giọng nói.
…
“Chủ tử, ty chức đã điều tra qua
mọi người tiếp xúc với Hiên Viên Ninh, không có phát hiện tiểu thư.
Song, lại phát hiện, mấy ngày gần đây Hiên Viên Ninh đều tiếp xúc với Mộ Dung Thập Thất.” Nam tử áo xanh đứng cạnh bên Cổ Trì cung kính nói.
Sắc mặt Cổ Trì đông lạnh, nhìn sang nam tử áo xanh, nói: “Đây là chuyện của bản thiếu chủ và Hiên Viên Ninh, không liên quan đến người khác, huống chi lại là một nữ tử vô tội. ” Ngày ấy, trên tửu lâu, Mộ Dung Thập Thất đối mặt với những lời chỉ
trích vô lý của mọi người, lạnh nhạt mà chống đỡ, hắn nhìn ra được nàng
cũng có chút tâm cơ, nhưng mà, khiến một nữ tử vô tội liên lụy vào
chuyện này, tạo thành lợi thế cho hắn, loại thủ pháp này, hắn khinh
thường!
Nam tử áo xanh vẫn bình tĩnh, trầm giọng nói: “Hiên Viên Ninh còn có khuyết điểm khác sao? Lợi dụng Mộ Dung Thập Thất có lẽ là con đường nhanh nhất đạt tới mục đích.”
Nghe thế, con ngươi lạnh thấu xương của Cổ Trì dấy lên luồng hỏa diễm: “Không nghe thấy mệnh lệnh của bản thiếu chủ sao?! Không cần nhiều lời!”
Thân hình nam tử áo xanh run lên, muốn
nói lại thôi. Chỉ là một nữ tử bình thường thôi! Bị chủ tử lợi dụng cũng là vinh hạnh của nàng. Chủ tử cũng đâu có muốn liên lụy nàng. Vậy thì,
làm thế nào để tìm được tiểu thư? Nhìn chủ tử tức giận, nam tử áo xanh
chỉ có thể lui ra, về sau sẽ tìm cơ hội khuyên bảo chủ tử.
Sau khi nam tử áo xanh rời đi, ánh mắt rét lạnh của Cổ Trì nhắm lại, trong đầu loáng thoáng vang lên một giọng nói: “Cổ công tử như Bồ Tát ở Bắc Sơn ni cô miếu…”
…
Lăng phủ
“Bộ quần áo kia không được, bộ
này cũng không được, bổn tiểu thư muốn mặc bộ quần áo xinh đẹp nhất. Ở
thịnh yến hai ngày sau, bổn tiểu thư muốn vượt mặt toàn bộ nữ tử. Tuyệt
đối không thể để Tứ Vương gia lấy vài sườn phi, nạp vài tiểu thiếp.” Rốt cục sau khi Lăng Thanh dưỡng thương tốt hơn, biết được hai ngày sau là
thịnh yến Hoa Mẫu Đơn vương, lập tức lệnh cho hạ nhân, trong thời gian
ngắn nhất phải chế tạo ra vài bộ trang phục xa hoa, chuẩn bị tỏa sáng
vào buổi thịnh yến, hấp dẫn ánh mắt của Hiên Viên Ninh.
Bọn hạ nhân nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Một nha hoàn miệng lưỡi khéo léo, cầm một bộ quần áo sắc màu vàng nhạt, cung kính cười nói với Lăng Thanh: “Tiểu thư, nô tỳ cho rằng bộ quần áo màu vàng nhạt này rất hợp với tiểu thư.
Da thịt tiểu thư vốn trắng nõn, dáng người lại thướt tha, mặc bộ quần áo này, nhất định khí chất sẽ như thiên tiên.”
Nghe hạ nhân nói như vậy, mày liễu cao ngạo của Lăng Thanh hất lên, “Thật không? Vậy bản tiểu thư sẽ mặc cái này.”
Cầm quần áo trong tay, mắt Lăng Thanh híp lại, trong mắt nhộn nhạo tình ý của một thiếu nữ đang yêu. Bất luận là
Liễu Nguyệt Phi hay là Trình Tuyết Nhi, vào buổi thịnh yến hôm đó, đừng
mơ có thế vượt qua phong thái của nàng! Nàng nhất định phải làm Hoa
vương!
…
Hai ngày sau
Mộ Dung phủ
Sáng sớm, vừa dùng xong bữa sáng.
Cơ thể Mộ Dung Phong dần dần khôi phục, có thể xuống giường, nên ông cùng với Lí Uyển Nhi đi đến phòng Thập Thất.
Lúc này, Thập Thất đang chuẩn bị trang
phục và trang sức để tham gia thịnh yến. Còn chuẩn bị luôn vũ khí hộ
thân che giấu ở bên trong tóc hoặc ở giày. Sau khi nhìn thấy Mộ Dung
Phong và Lí Uyển Nhi, Thấp Thất buông đồ trong tay ra, đi đến giữa hai
người, hai tay duỗi ra, mỗi tay nắm lấy một tay của hai người, triển lộ
ra tư thái của tiểu nữ nhi, tiếng nói có vài phần làm nũng: “Cha, mẹ, sao cha mẹ lại đến đây? Cha, thân thể của cha vừa mới tốt lên một chút, cha nên nghỉ ngơi nhiều.”
Nhìn thấy dáng vẻ Thập Thất thoải mái, Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Mộ Dung Phong có chút lo lắng nói: “Thập Thất à, thịnh yến đêm nay con có thể không cần tham gia, một mình cha đi cũng không sao cả.” Buổi thịnh yến sẽ có rất nhiều tiểu thư khuê các xuất hiện, ở những
buổi thịnh yến trước đấy, những vị tiểu thư đó đều châm biếm Thật Thất.
Lí Uyển Nhi cũng ôn hòa gật đầu, “Đúng vậy, Thập Thất, ở lại trong phủ thêu hoa với mẹ đi.”
Nhìn thấy cha mẹ khẩn trương như vậy, Thập Thất đương nhiên biết nguyên nhân trong đó, không khỏi khẽ cười nói: “Cha mẹ, đừng lo, buổi thịnh yến đêm nay, con gái sẽ không bị ai cười nhạo đâu. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu con tham gia buổi thịnh yến này, chính là muốn chiếu cố cha. Hi hi.”
Thấy Thập Thất nói như vậy, Mộ Dung Phong và Lí Uyển Nhi cũng không nói thêm điều gì, chỉ có thể áp lo lắng xuống đáy lòng, hy vọng, tối hôm nay không có gì ngoài ý muốn phát sinh.