Thập Thất Thiếp

Chương 4: Chương 4: ĐOẠT DIỄN




Lãnh mâu của Độc Cô Ngạo Thiên chớp động tia u ám, Tuyết Nhi sẽ đến.

“Hiên Viên Mặc đã nhiều lần có động thái, dường như muốn một lần nữa đoạt lại quyền lực. Hoàng huynh rất lo lắng, dẫu sao Hiên Viên Mặc cũng từng là một đòn hiểm đối với hoàng huynh, lúc trước nếu không phải hắn nhất thời sơ suất, trúng mưu kế của huynh và hoàng huynh, có lẽ hôm nay người ngồi trên long ỷ sẽ không phải là hoàng huynh.” Hiên Viên Diệp không muốn chỉ xoay quanh vấn đề nữ nhân, liền thay đổi đề tài, mà đề tài này cũng là mục đích chủ yếu hôm nay hắn tới.

“Hắn căn bản sẽ không buông tay, nếu như không có động thái lại càng đáng sợ. Có động thái, vậy thì, hết thảy đều dễ xử lý.” Độc Cô Ngạo Thiên khẽ nhếch môi, trong nụ cười hờ hững có pha lẫn sát khí. Hắn muốn cùng Hiên Viên Mặc phân cao thấp một phen, lần trước, tuy rằng hắn thắng, nhưng thắng mà không động võ, không thể tính.

Hiên Viên Diệp thấy hắn không có tí gì là lo lắng, liền yên lòng, tâm tư lại bắt đầu vui đùa, “Gần đây trên phố đều lưu truyền, Ngạo Thiên huynh nạp một cửu đẳng thị thiếp, nguyên nhân Ngạo Thiên huynh nạp thị thiếp kia lại bởi vì tên của nàng là Thập Thất, vừa lúc xếp thứ mười bảy trong đám thị thiếp.” Nữ tử kia cũng thật là xui xẻo, nghe nói bộ dạng không xấu, thế nhưng so sánh với những nữ tử hương sắc trong phủ của Độc Cô Ngạo Thiên, nàng quả thực không là gì cả.

Thập Thất? Độc Cô Ngạo Thiên cau lại hàng mày kiếm, ả háo sắc vừa thấy hắn thì theo đuổi không buông kia ư? Bây giờ nghĩ đến, dung mạo của nàng rất mơ hồ. “Nữ tử không có mỹ mạo lại không có nội hàm, chỉ xứng để tiêu khiển.”

“Tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão, ai bảo nàng trăm phương nghìn kế cũng muốn trở thành nữ nhân của huynh, đây là cái giá nàng phải trả.” Hiên Viên Diệp đầy khinh thường nói. Nữ nhân bị Độc Cô Ngạo Thiên chướng mắt, cũng xem như là đồ bỏ. Mà quả nhiên là chỉ có thể để mua vui.

Ngày hôm sau

Trời xanh mây trắng, tinh không vạn lí* (*bầu trời quang đãng)

Thập Thất thông qua thời gian một đêm, đem hoàn cảnh hiện nay của nàng phân tích rõ ràng, tiếp theo liền tính ngày sau nên như thế nào thoát khỏi cảnh này. Vương phủ này tuyệt đối không thể nán lại. Chỉ cần có cơ hội thoát thân thì nhất định phải đi.

Thế nhưng sáng sớm, tuy cái mông vẫn còn đau buốt nhưng Thập Thất vẫn gượng đứng dậy, bảo Cẩm Sắc cầm son phấn đến. Cẩm Sắc vừa nghe, kinh ngạc vô cùng, “Tiểu thư, bây giờ người đang bị thương, trang điểm làm chi a? Vương gia cũng không nhìn thấy được nha.” Sao tiểu thư có thể không biết tình hình như vậy chứ? Hiện tại tiểu thư cần phải dưỡng tốt thương thế, mà không phải thu hút sự chú ý của Vương gia à nha.

Bờ môi Thập Thất run run, vẻ mặt đen lại, hình tượng Mộ Dung Thập Thất si mê cuồng nhiệt Độc Cô Ngạo Thiên quả thực là thâm nhập lòng người, có chút không biết nói sao trả lời: “Ta biết phải làm thế nào.”

Đợi sau khi ăn xong đồ ăn sáng Cẩm Sắc từ bên ngoài vương phủ mang về, Thập Thất liền ghé vào giường, đối mặt với gương đồng, bắt đầu ‘hoá trang’.

Thập Thất ra sức phủ lấp son phấn trắng toát dọa người lên khuôn mặt hồng nhuận, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng không buông tha…

Đợi mấy khắc đồng hồ trôi qua, Cẩm Sắc tiến vào phòng thấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, lập tức sợ hãi rống lên: “Tiểu thư! SaoCẩm Sắc mới đi ra ngoài có một lát, mà người liền trở nên suy yếu như thế?” Lúc ăn sáng, khí sắc của tiểu thư còn rất tốt mà, thế nhưng bây giờ, giống như là bị bệnh nặng!

“Ta không sao.” Đối với Cẩm Sắc đơn thuần, Thập Thất có chút không biết nói sao, trên đời làm sao còn có người đơn thuần giống như thế này nhỉ? Cảm thán qua đi, Thập Thất thu lại thần sắc, nghiêm túc căn dặn: “Lát nữa Nhạc Âm nhất định sẽ đến, đến lúc đó hãy nói ta từ khi sau khi bị đánh, đến nay chưa gượng dậy nổi, cả ngày chỉ muốn chết, hơn nữa còn không ngừng hối hận, hy vọng Nhạc Âm phu nhân có thể tha thứ, lát nữa khi nói những lời này, ngươi phải vừa khóc vừa nói, càng thê thảm càng tốt, đã biết chưa?”

Cẩm Sắc khẽ giật mình, vì sao nha? Tiểu thư không phải thích cao ngạo trước mặt chúng thị thiếp, giả trang cao quý cùng không thể khinh nhờn nhất sao? Sao bây giờ trái lại muốn đối đãi với bản thân như thế? Mặc dù nàng đơn thuần, thế nhưng cũng bỗng nhiên hiểu được điều gì đó. Lập tức cười gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, Cẩm Sắc nhất định khóc đứt ruột đứt gan.”

Thập Thất hài lòng gật đầu, đang định khen ngợi, liền nghe đến một cỗ hương vị gay mũi truyền đến, tiếp theo là một nữ tử vận y phục xanh nhạt nghênh diện tiến đến.

Thập Thất nhìn sang, nữ tử có cái mũi nho nhỏ hơi hơi vểnh, sắc mặt như bạch ngọc, dung nhan như hoa buổi sớm mai, rõ ràng là một thiên hạ đáng yêu, nhưng trong mắt lại có vẻ ác độc không tương xứng. Người này đúng là tam đẳng thị thiếp, bài danh đệ ngũ Nhạc Âm. Thập Thất đang định giả vờ giả vịt đứng dậy hành lễ. Chợt nghe một tràng gào khóc thảm thiết, “A…”

Không rõ có chuyện gì cho nên thân hình Nhạc Âm run lên, hiển nhiên là bị hù dọa, nhìn nơi phát ra tiếng, liền thấy một nha hoàn giương miệng rộng khóc lớn. Đang định trách cứ chợt nghe Cẩm Sắc vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu… phu nhân thật là đáng thương mà… hai ngày nay không ăn không uống, cả ngày chỉ muốn chết… hu hu hu… phu nhân còn nói, nàng thật tâm xin lỗi Nhạc Âm phu nhân, là nàng sai…hu hu hu…”

Từng đợt gào khóc, truyền vang khắp căn phòng vốn nhỏ hẹp, khóe miệng Thập Thất giật giật, nha đầu này, có phải diễn hơi quá rồi không? Diễn viên chính là nàng còn chưa có lên sân khấu đây này.

Có điều, hiệu quả tốt lắm, mặt mày Nhạc Âm dương dương tự đắc, khó nén vẻ đắc ý, thầm nghĩ: sớm biết có hôm nay hà tất gì lúc trước còn làm? Chỉ bằng thân phận cửu đẳng thị thiếp của ngươi, mà muốn quyền rũ Vương gia? Quả thực si tâm vọng tưởng!

Thập Thất lặng im thu toàn bộ biểu tình của Nhạc Âm vào đáy mắt, thầm cười lạnh, điểm ấy tâm cơ còn vọng tưởng được nhiều hơn? Loại tâm cơ này không đủ sâu, con đường phía trước chỉ có một kết cục, nếu không phải chết, thì chính là làm tay sai.

Tâm tình Nhạc Âm vô cùng tốt, quay đầu nhìn sang Thập Thất đang tựa người trên giường, vừa định châm chọc, lại thấy khuôn mặt Thập Thất tái nhợt, không phải là bị đánh vài cái, cắt cung cấp thức ăn có hai ngày thôi ư? Sao lại trở nên tiều tụy thế này? Ha ha, đây đều là nàng bị trừng phạt đúng tội, ai bảo nàng quyến rũ Vương gia!

“Biết sai là tốt rồi, về sau nghìn vạn lần phải nhớ kỹ thân phận của mình, Vương gia nếu muốn lâm hạnh muội, sẽ lâm hạnh, không phải do muội trêu đùa tâm cơ là có thể đạt được sự sủng ái của Vương gia.” Thần sắc Nhạc Âm đầy vẻ chính trực, cao ngạo nói.

“Vâng, muội muội đã biết.” Thập Thất ‘yếu ớt’ cúi đầu, ‘cung kính’ nói.

Thấy thái độ Thập Thất hèn mọn, Nhạc Âm rất hài lòng, vốn định sang đây gây rối, nay nhìn đến bộ dạng này của Thập Thất, Nhạc Âm cũng quên mất. Lúc xoay người dợm bước rời đi, hai người đi theo phía sau nàng khó tin nhìn về phía Thập Thất, ngày hôm qua nàng ta không phải như thế!

“Nhạc Âm tỷ tỷ, cứ khinh địch bỏ qua nàng ấy như vậy ư? Nàng đã nói năng xúc phạm tỷ tỷ đấy!” Một trong hai người sau khi độc ác nhìn thoáng qua Thập Thất, liền nói với Nhạc Âm.

“Đúng vậy, ngày hôm qua khi bọn muội đến thăm nàng, nàng vẫn trưng ra bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại.” Người còn lại phụ họa nói.

Trong đôi mắt thoáng hiện lên một luồng sáng lạnh, Thập Thất tia dư quang nhìn lướt qua hai người, vốn định không tính toán với các nàng, thế nhưng, các nàng lại khăng khăng đến trêu chọc nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.