“Các thị thiếp của Thụy Vương gia mỗi người đều tuyệt sắc khuynh thành, nữ tử có khả năng lên làm Vương
phi nhất định phải quốc sắc thiên hương!” Trong đám quần thần,
một gã đại thần có chút men say phát ngôn, tuy nói không rõ ràng lắm,
nhưng mà tất cả mọi người đều nghe được.
Một câu nói hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những người đang có mặt trong hoa viên
này, đa số đều biết tâm tư Độc Cô Ngạo Thiên, sinh thần yến hôm nay,
cũng chính là tiệc tuyển phi. Vừa vặn Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân
Trình Tuyết Nhi không có xuất hiện, điều này nói lên cái gì! Mọi người
trong lòng đều biết rõ, Minh Thụy vương chỉ là tương tư đơn phương. Lời
nói của vị đại thần này, không thể nghi ngờ là đang hắt một gáo nước
lạnh vào đầu Độc Cô Ngạo Thiên.
Thập Thất quét dư quang hơi khinh thường
về phía Độc Cô Ngạo Thiên, quả nhiên phát hiện đáy mắt của hắn chợt lóe
sát khí. Đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, cúi đầu uống một ngụm trà, trà
vừa vào, lạnh quá, khẽ nhíu mày, buông chén trà, âm thầm thở dài, tiếc
cho chén bích loa xuân thuần hương này quá.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí đột
nhiên chuyển lạnh. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp, giờ phút này lại giống
như trời đông giá rét của tháng chạp. Mọi người ở đây đều có thể cảm
giác được Độc Cô Ngạo Thiên đang tức giận. Nhóm thị thiếp đều cúi đầu,
Vương gia như thế khiến các nàng không dám nhìn thẳng. Cơ thể nhát gan
của các nàng thậm chí cũng theo đó mà run rẩy.
Lẩn mình trong đám người kinh hoảng, Thập Thất vốn định đánh một cái hà hơi, duỗi thân, nhưng bất đắc dĩ, nàng
chỉ có thể xen lẫn trong đám người, làm giống y như người khác, làm cho
cơ thể run run theo.
Phượng mâu Hiên Viên Diệp rét lạnh, thấy
một đám thị thiếp người người bộ dạng nhát gan, mặt hắn toát lên vẻ
khinh miệt. Nữ nhân, đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn! Ngạo Thiên chỉ đảo
qua một ánh mắt, đã khiến cho các nàng ngay cả hít thở cũng không dám!
Bởi vậy, nữ tử có thể xứng với Ngạo Thiên chỉ có Trình Tuyết Nhi! Nàng
không chỉ có dung nhan rung động người trong thiên hạ, lại còn thông
minh hơn người, khó có người nào có thể đánh đồng với nàng.
Về phần những nữ nhân này, chỉ có thể dùng để ấm giường!
Hiên Viên Hạo nhìn sang tên quan viên lớn mật kia, thần sắc hắn lạnh lẽo, triều đình của hắn từ bao giờ lại có
tên thần tử ngu xuẩn thế này? Lời thốt ra, quả thật ngu ngốc!
Chúng thần đều thở dài, ngu xuẩn cực kỳ!
“Các vị tiểu thư đều chuẩn bị tài nghệ mà đến. Bảo các nàng bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi. Phàm là Thụy
vương vừa ý liền phong phi.” Hiên Viên Hạo thích hợp mở miệng, đem suy nghĩ của mọi người kéo lại, bầu không khí cứng ngắc cũng nhu hòa bớt.
Các tiểu thư đều có chuẩn bị mà đến, sắc
mặt đều lộ vẻ vui mừng. Chỉ cần tài nghệ của các nàng đủ xuất sắc, là có thể đủ hấp dẫn sự chú ý của Thụy vương, chỉ cần lên làm Vương phi, liền sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn.
Độc Cô Ngạo Thiên thu hồi sát khí, gật đầu với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Ninh ngồi kế Hiên Viên Diệp, từ đầu đến cuối đều bảo trì nụ cười phong độ. Mới vừa rồi dưới thần sắc
khác nhau của mọi người, có khinh thường, kinh ngạc, phẫn nộ vân vân,
chỉ có hắn là dửng dưng, à… không, còn có một Hiên Viên Mặc bên cạnh hắn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều lạnh lùng, dù cho có biểu cảm, cũng chỉ là trong lạnh thấu xương có chứa sát khí nghiêm nghị.
Thu sự khác biệt của hai người vào đáy mắt, Thập Thất âm thầm kinh thán (kinh ngạc + sợ hãi), hai người này nhất định sẽ dấy lên một trận gió mưa ở Phượng Thiên
quốc. Nàng rất quen thuộc loại trầm mặc nhưng sau lưng có kiềm nén và ẩn nhẫn này.
Biểu cảm trên mặt nàng lạnh nhạt, đang
định thu hồi tầm mắt, lại bị một đường nhìn hàn băng khóa trụ! Tim Thập
Thất nhảy lên một nhịp, ổn định lại thần thái, lập tức chuyển khuôn mặt
lạnh nhạt thành kinh hoàng, đương nhiên để phối với danh xưng háo sắc,
nàng hé nở nụ cười đón nhận ánh mắt sáng lạnh kia!
Là Hiên Viên Mặc!
Hiên Viên Mặc ghét bỏ nhíu mày, nữ nhân
này… Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm? Vừa rồi khiến hắn cảm giác được tầm mắt
săm soi kia không phải phát ra từ nàng ư? Nhưng… giờ đây, trong mắt nàng hắn nhìn thấy lại chính là loại ánh mắt háo sắc!
Thấy sự chán ghét như dự liệu, trong lòng Thập Thất thầm tiếc hận cho sự hi sinh quang minh vĩ đại của mình, hình tượng xinh đẹp tuyệt luân biết bao, hôm nay thế nhưng lại vì mạng sống, mà phải bán đứng sắc tướng, ôi! Ôm ngực…đau lòng quá đi!
Thập Thất ngồi lại một cách ngay ngắn,
chờ thưởng thức tài nghệ mà các vị tiểu thư chuẩn bị. Hy vọng màn biểu
sắp tới đừng làm cho nàng thất vọng. Nhưng lúc này, tim nàng lại kịch
liệt rung lên, một ánh mắt êm dịu mang theo âm hàn không dễ phát hiện
dừng trên người nàng!
Ngẩng đầu nhìn qua, Thập Thất hơi nhíu mày, ánh vào mi mắt là Tứ Vương gia Hiên Viên Ninh có dung mạo bình thường!
Hắn ôn hòa cười cười với Thập Thất. Cười ấm áp như ngọc bàn ôn nhuận, giơ tay nhấc chân như vân bàn cao nhã.
Thập Thất cảm giác tim đập chậm lại. Hiên Viên Ninh, người này…cũng không ôn hòa như ngọc như vẻ bề ngoài!
Lúc này, Thập Thất không vội che giấu, chỉ có thể trấn định gật đầu, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt bình thản ở trên người nàng sau
khi tạm dừng nửa khắc, liền thu hồi. Thập Thất âm thầm quyết định, sau
này nếu như có cơ hội, tuyệt đối không thể cùng hắn là địch! Nàng không
thích bị người khác xem thấu tâm tư!
“Tam đệ đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại thất thần? Hay là biểu diễn tuyệt vời như thế không vào được mắt Tam đệ?” Hiên Viên Hạo cất giọng nói mang theo sự giá rét. Nhưng tuấn nhan lại hàm chứa ý cười.
Sau khi hoàng đế mở miệng, thì tiếng đàn động lòng người liền ngừng lại. Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng xuống.
Phàm là trọng thần trong triều đều biết
cuộc tranh đấu gay gắt của hoàng đế Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Mặc .
Hiên Viên Hạo đột nhiên cất tiếng, nên khiến mọi người kinh hãi! Đây
chính là sinh thần yến của Minh Thụy vương nha! Chẳng lẽ sẽ có một cuộc
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra trong vương phủ?
Tính cách Hiên Viên Mặc quỷ dị đa đoan, làm việc không ấn theo lẽ thường, ai cũng không đoán được tâm tư hắn ra sao.
“Là do Lâm tiểu thư cầm kỹ cao siêu, khiến thần đệ bị hãm sâu vào, nên trong lúc nhất thời thất thần.” Hiên Viên Mặc hữu lễ trả lời, khiến mọi người thở phào một hơi!
Nhưng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp đều khó tin nhìn về phía hắn! Hắn…
Hiên Viên Mặc cười nhạt uống một chung
trà, sau đó nhìn Lâm tiểu thư ở giữa sân, bởi vì lời nói của hắn mà mặt
lộ vẻ ngượng ngùng. “Lâm tiểu thư, có thể lại tấu một khúc nữa không?”
Lâm tiểu thư vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thập Thất cúi đầu, khóe miệng nổi lên nụ
cười khinh thường, cầm kỹ cao siêu? Nàng nghiêm trọng hoài nghi nam nhân này chưa từng nghe qua tiếng đàn chân chính, tiếng đàn này ở trong mắt
nàng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như cao hơn trong đám hạng bét một chút
thôi.
Cách đó không xa, Hiên Viên Ninh thu biểu tình khinh thường của Thập Thất vào trong mắt, ánh mắt hắn nhuốm đầy ý
cười ôn hòa, che giấu đi sự băng lãnh.
Độc Cô Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng nghiêm
mặt. Những nữ nhân này so với Tuyết Nhi, một người là nước bùn dơ bẩn,
một người là minh nguyệt thuần khiết cao nhã trên trời! Buổi sinh thần
yến này, không có Tuyết Nhi, thì cũng không được coi là tiệc tuyển phi!
Những nữ nhân ham vinh hoa phú quý này, không xứng làm Vương phi của hắn!
“Từ đầu đến cuối, Vương gia cũng không có nhìn chúng ta. Haiz…” Bên cạnh vang lên tiếng thở dài của Nhạc Âm. Vì buổi sinh thần yến hôm
nay, vì khiến cho Vương gia chú ý và yêu thích, nàng đã bỏ không ít công phu, ngay cả cách trang điểm trên mặt cũng làm theo trào lưu đang thịnh hành, lại phối với trang phục dày công chuẩn bị, khiến nàng hôm nay
kiều mị tựa như Thường Nga. Nhưng, Vương gia vẫn không nhìn nàng.
Nghe thấy tiếng thở dài thấp bé của nàng, Thập Thất nịnh nọt cười nói, “Tỷ tỷ có thể đợi sau khi các tiểu thư hiến nghệ xong, chủ động vì Vương gia biểu diễn. Vương gia nhất định sẽ vui.”
Nhạc Âm nghi hoặc: “Thật sao? Vương gia sẽ không vì ta tự ý làm chủ mà tức giận chứ?”
“Không có đâu, Vương gia vui vẻ
còn không hết, làm sao có thể tức giận chứ! Huống hồ muội thấy kinh hồng vũ của tỷ tỷ, quả nhiên là không người có thể sáng bằng! Vương gia sau
khi thấy được, tuyệt đối sẽ không tức giận, ngược lại còn có thể cao
hứng nữa ấy chứ! Nếu như muội muội biết khiêu vũ, nhất định sẽ hiến vũ
vì Vương gia. Haiz. Đáng tiếc, muội muội bất tài.” Biểu tình
của Thập Thất đầy chân thành thiết tha khiến Nhạc Âm động tâm tư. Mà
Thập Thất lại thầm cười lạnh. Độc Cô Ngạo Thiên mà không tức giận chắc
là gặp quỷ!