Thập Thế Đợi Quân An

Chương 53: Chương 53: Chương 29




Sáng sớm ngày hôm sau, Tuệ Nhân công chúa đang dùng bữa, nghe lời ta nói liền ngước mắt sửng sốt

“Lời này là thật sao?”

“Nô tỳ không dám vọng ngôn. Sáng nay nô tỳ nghe lời hòa thượng ở đây đang quét dọn nói, vị tăng nhân ở Đồng hoa viên tính tình vốn lãnh đạm, nhưng đối với trà đạo lại có mấy phần ưa thích”

“Vậy ngươi…”

Ta biết rõ, cung kính nói: “Công chúa nếu tin tưởng nô tỳ, nô tỳ lập tức tìm mấy cuốn trà đạo thư tịch tới. Về pha trà nô tỳ cũng biết đôi ba điều…” Sau khi hầu nàng dùng bữa xong, ta liền pha trà, làm đủ chín bước. Tuệ Nhân ở bên cạnh mị mâu liếc nhìn, khóe miệng mỉm cười

“Ngươi pha trà rất giỏi, ở trong cung là vị nào dạy ngươi?”

“Bẩm công chúa, thân nhân trong nhà nô tỳ bình sinh đã thích uống trà, nô tỳ chỉ là theo lão học hỏi từ nhỏ”

Mặc dù thật ra không phải ta từ thuở nhỏ đã học pha trà, nhưng tính từ năm ta 16 tuổi tới giờ cũng đã không ít năm. Ta biết Thương Âm đối với trà đạo có vài phần yêu thích. Sinh thời, mỗi khi ta ở cùng hắn, dù là khi đọc sách, hay trước lúc đi ngủ, lúc nào cũng phải có một ly trà xanh tỏa khói lượn lờ ở gần, vị vừa chát lại vừa ngọt miệng. Khi đó trong nhà lúc nào cũng có sẵn hai loại trà, một là Vãn Lăng, hai là Phù Sinh. Ta ngoài việc cai quản đào hoa viên ra cũng không có chuyện gì làm, nên đối với chuyện pha trà cũng có hứng thú

Lúc đó ta đã nghĩ rằng, nếu có thể pha được trà ngon, Thương Âm nhất định sẽ rất vui vẻ! Sau này khi ta chết đi, ở dưới âm phủ mỗi ngày cũng đều không quên bày trà cụ ra, chỉ tiếc ở dưới đó vốn không có trà ngon. Ở dưới đó nhiều năm, thói quen cũng phai nhạt dần, chẳng qua gần đây phải hầu hạ Tuệ Nhân nên mới bắt đầu pha trà trở lại

Chiểu hôm ấy phương trượng tụng kinh phật. Tuệ Nhân ngồi một bên lắng nghe. Ta ngồi trong điện, nhìn thấy Thương Âm bộ dạng lãnh đạm, ra vẻ nhìn thấu hồng trần, ngồi bên cạnh phương trượng

Thì ra hắn đúng là một cao tăng. Nhớ đến tư thái công tử tối qua của hắn, miệng ta không khỏi giật mấy cái

Ta nhìn hắn. Tuệ Nhân công chúa tuy là ngồi một vẻ đoan chính, chỉ sợ mắt đã dán lên người hắn rồi. Hắn một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, đàng hoàng ngồi niệm kinh. Ta chợt cảm thấy Tuệ Nhân công chúa cũng thật xui xẻo, đang làm công chúa của Lung quốc yên yên ổn ổn, lại đi thích một hòa thượng

Trên đường ra ngoài lấy nước cho công chúa, ta liền nghe đám tiểu hòa thượng bên ngoài náo loạn

“Một năm nay Giới Trần đại sư huynh ra ngoài chẳng được mấy lần, toàn là biếng nhác. Không biết sư phụ lần này thuyết pháp kiểu gì lại có thể khiến huynh ấy tự mình tới đây nha?”

“Đúng vậy. Đại sư huynh không phải ngày nào cũng phơi nắng, uống trà, thưởng hoa sao. Nhìn giống người xuất gia chỗ nào chứ. Sư phụ còn dặn chúng ta không được nói này nói nọ”

“Đúng. Các ngươi xem xem, đến cả “Bàn nhược ma na kinh” sư huynh còn không thuộc. Nhất định là vì tẩu tẩu rồi. Bây giờ ra ngoài một chuyến còn không phải là vì công chúa điện hạ sao. Ngươi nhìn xem, toàn là các tỷ tỷ xinh đẹp nha”

Đến lúc trở về, thuyết pháp khô khan cuối cùng cũng chấm dứt, Long Vân tự đệ tử lục tục đi ra. Bên trong điện chỉ còn phương trượng, Tuệ Nhân và Thương Âm

Ta đứng ở cửa điện chờ một lúc. Thì ra phương trượng muốn Thương Âm chỉ điêm cho công chúa một chút, cùng công chúa nói chuyện phật hiệu, lại quay sang giới thiệu với công chúa rằng đây là đại đệ tử Giới Trần, là người thông tuệ bậc nào, rất có tiên căn các loại vân vân mây mây

Thương Âm vẫn vô cùng quy củ, miệng A di đà phật

Ta nhìn thấy trong mắt Tuệ Nhân công chúa vô cùng kinh hỉ

Dùng xong bữa tối ta đi tìm Thương Âm. Hắn đang ở trước Đồng hoa viện xem một quyển kinh thư. Ta nhẹ nhàng bước tới, làm ra dáng dấp nha hoàn của nhà quyền quý, đi tới trước mặt hắn hắng giọng, “Công chúa điện hạ cho mời ngài qua đó. Hôm nay điện hạ cùng phương trượng nói giáo lý nhà phật, có đôi ba điều chưa hiểu, hi vọng Giới Trần sư phụ có thể chỉ điểm một chút”

Giới Trần lật tiếp một trang thư, không hề để ý tới ta

Ta ho khan một tiếng, “Giới Trần sư phụ, công chúa mời ngài qua”

Hắn tiếp tục không để ý đến ta, coi ta như không khí

Ta lại ho khan một tiếng, “Giới Trần, ngươi không qua coi chừng công chúa chặt đầu ngươi”

Hắn lại không đê ý đến ta. Lông mi hắn thật dài. Ban ngày để ý kĩ mới thấy kiếp này ngũ quan hắn thật là thanh tú, lại có khí tức trong trẻo lạnh lùng, phảng phất xa cách

Ta đá ghế của hắn, “Hòa thượng, không muốn chết thì mau cùng ta qua đó!” Không đợi hắn phản ứng liền tiến tới giật quyển sách, trừng mắt nhìn hắn, bỗng phát hiện khóe môi hắn mơ hồ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm. Trông thật là trêu chọc người

Ta nhất thời sửng sốt, khẽ cắn môi, “Ngươi cố tình chọc tức ta?”

Hắn đứng dậy phủi hoa rơi đầy trên áo cà sa, bỗng nhiên đưa tay đến bên tai ta, cầm lấy một bông hoa đậu trên đỉnh đầu ta, “Đi đi”

Trong tay hắn là một bông hoa Đồng, rồi hắn đi vào sâu trong rừng hoa

Đêm đó ta hầu hạ công chúa, liền đặt lên bàn một cái bát hình cánh hoa bằng ngọc lưu ly thật lớn. Bên trong bát đựng nước, phía trên là một đóa hoa Đồng nở rộ, trắng như tuyết

Ta không lên tiếng. Tuệ Nhân ngồi chống cằm si ngốc, không yên lòng, gó má ửng đỏ

Từ đó trở đi, trong vòng một tháng liền Tuệ Nhân công chúa vẫn tiếp tục ở lại Long Vân tự. Nàng cho hạ nhân mời trà sư giỏi nhất trong cung đến, bắt tay xin chỉ dạy. Ngày nào ta cũng phải nhìn bọn họ bàn luật kinh Phật thiên đạo, công chúa vì hắn mà buông tay ngọc pha trà thêm hương, tình cảm si luyến lại càng thêm nồng đậm (hắn ở đây là Giới Trần nha hem có phải trà sư)

Ta từng muốn khiến cho Giới Trần đại sư phải khổ khổ sở sở vì tình yêu. Giống như thoại bản vẫn hay viết đó thôi, hồ ly đem lòng ái mộ đạo sư gì gì đó, cuối cùng đạo sư động lòng trước tình cảm của hồ ly, bất chấp bi kịch mà đưa tay níu kéo. Nhưng Thương Âm không hổ danh là thái tử, làm việc gì cũng đều vô cùng quy củ. Mỗi khi hắn ở cùng công chúa, thần sắc trên mặt đều không chút biến động, trước sau như một

Đôi khi ta xòe bàn tay ra tính toán, nhưng trên đó ngoài mấy đường chỉ tay rối rắm ra lại chẳng có gì cả

Ban đêm, bóng người từ ánh nến hắt lên tấm bình phong. Ta đứng ở ngoài cửa, cầm một chiếc đèn lồng để trực đêm, nghe thấy hắn nói: “Trà “Phù sinh” này thật là hiếm có. Gần đây hạn hán nhiều nên lượng trà để tiến cống cho hoàng cung cũng không nhiểu. Vậy mà không ngờ công chúa điện hạ vẫn còn có trà để pha thành ngọt như vậy”

Tiếng công chúa cười lảnh lót. Ta đứng ở ngoài hành lang nhìn trộm trong bóng tối. Công chúa vốn là người học nhanh. Huống hồ trước đó ta đã đem lá trà tắm qua một lần nước, nàng chỉ cần thêm nước sôi rồi đợi nửa nén hương là lập tức nghe được mùi trà

Một lát sau, Giới Trần lại nói: “Chỉ tiếc vẫn không bằng được trà công chúa pha đêm nọ. Tại hạ ở trong rừng hoa cách xa một khoảng như vậy mà vẫn có thể nghe được hương trà”

Công chúa người cứng đờ, trong nháy mắt lại phất tay áo cười nói: “Có lẽ vận khí hôm nay hơi tệ. Lúc pha trà bản cung hơi thất thần nên làm lỡ thời gian, mới khiến trà có hương như vậy. Giới Trần sư phụ thấy bản cung thất thần như vậy, là vì ai đây…?”

Vãn thụ thương thương tại, phù sinh nhược cô chu

(Câu này chắc là thơ hay sao á, dịch ra thấy kì kì nên để vậy luôn, bạn nào cao tay thì dịch giúp ta câu này nha TT^TT)

Lúc rời đi, ta cầm theo đèn lồng dẫn hắn đi xuyên qua rừng hoa. Cánh hoa bay đầy trong không trung. Ta vừa đi vừa cách hắn một khoảng vừa vặn, không xa cũng không gần. Giới Trần không phải kẻ ngu. Tâm tư của công chúa làm sao hắn không nhìn ra. Ta cho rằng hắn vì ngại ngùng nên mới tránh né công chúa, nhất định hắn sẽ hỏi thăm ta về sự tình của nàng thôi. Không phải trong thoại bản đều viết vậy hay sao

Nhưng Giới Trần vẫn tiếp tục đi thẳng. Ta thầm nghĩ loại người như hắn chẳng giống nam chính trong sách mô tả chút nào, có chút nóng vội hỏi hắn, “Ngươi thấy công chúa điện hạ xinh đẹp không?”

Hắn chỉ nói, “Người trong thiên hạ đều biết Tuệ Nhân công chúa là Lung quốc đệ nhất quốc sắc thiên hương”

“Ta không hỏi người trong thiên hạ, ta hỏi ngươi kia”

Hắn nhìn ta, nhíu nhíu mày. Ánh trăng chiếu xuống một mảnh xuống sống mũi của hắn, phản chiếu nhìn như cánh hoa, “Thanh Hoa, ngươi là nha hoàn, tại sao ngươi luôn mong muốn ta và công chúa thành đôi. Ngươi không biết kết cục sẽ là gây họa cho chủ tử của mình sao?”

Không nghĩ rằng trước mỹ sắc của công chúa mà hắn vẫn còn tỉnh táo như vậy. Ta cười cười: “Nếu như ngươi biết rằng đoạn tình duyên này vốn không có kết quả, nhưng vẫn không ngăn được hết lần này đến lần khác mà thích người ta, như vậy thì sao?”

Đèn lồng trong tay chiếu sáng một khoảng không gian, “Dù cho trước mắt là mây mù giăng lối, nhưng ngươi có sợ hãi không? Đó là bởi vì trong tay ngươi có ánh sáng. Ngươi không hiểu được nhân duyên là thứ khó cầu tới mức nào. Bây giờ nàng đem lòng yêu mến ngươi, ngươi nên đối với nàng cho thật tốt”

Khi ta đem lòng yêu hắn, cơ duyên được nhìn thấy hắn một lần cũng không có. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn lên trời suy nghĩ xem bây giờ hắn đang làm gì, có phải đã quên ta rồi hay không

Quả nhiên, cuối cùng hắn cũng lãng quên ta

Giới Trần nở nụ cười, so với lúc trước ôn nhu hơn rất nhiều, phảng phất bóng dáng của Thương Âm, “Ngươi nói chuyện ngang ngược y như lão bà vậy”

Ta bĩu môi, đá cục đá dưới chân, “Lời này từ miệng một hòa thượng nói ra, quả là vô lý, ngươi mới thật là đáng ghét”

Nói xong Giới Trần tiến về gian nhà phía trước. Ta chỉ chỉ đèn lồng về phía hắn, nhìn hắn gật đầu, “Ngươi ngủ sớm đi. Mai công chúa còn làm phiền ngươi đó. Ngủ ngon”

***

“Thì ra hắn không chỉ đơn thuần là một hòa thượng. Không nghĩ rằng hắn lại biết nhiều như vậy”

Sau này mỗi lần công chúa nhắc đến hắn trước mặt ta, nàng đều cười rất tươi, tỏa ra hào quang thật lớn

Ta nhìn nàng cười cười, cúi đầu thi lễ, “Công chúa điện hạ, người thật xinh đẹp”

“Hắn đồng ý ngày mai cùng ta ra sau núi thưởng hồ. Ở đó có ngoài hồ ra còn có Phật tháp” Sau ngày hôm đó Tuệ Nhân có viết một phong thư nhờ ta chuyển cho hắn. Hôm nay nàng lại ngồi viết một đoạn nhỏ, chữ viết vô cùng thanh thoát, tú lệ, “Thanh nhi, ngươi nói ta nên mặc cái gì?”

“Màu hồng nhạt ạ”

Nàng nhíu nhíu mi. Tuệ Nhân công chúa không chỉ là một thiếu nữ đang tuổi tương tư, mà nàng còn là công chúa cao cao tại thượng, tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, hành sự dứt khoát. Trang phục của nàng nếu đã chọn màu sáng cũng phải vô cùng phô trương. Không phải màu đỏ thì cũng là tím đậm, không thì màu vàng nhạt có thêu chim hoàng anh. Ta vừa nói xong nàng đã quay ra nhìn, “Màu hồng nhạt không phải quá nhạt nhòa…”

Ta hành lễ cười với nàng. Thương Âm vốn thích nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt có phần tục mị, ta cũng chẳng còn cách nào, “Công chúa cũng nên thử một lần”

Tuệ Nhân vốn có dung mạo độc nhất vô nhị. Lúc này nàng trang điểm nhẹ nhàng, môi nhấp chút son, mặc váy hồng nhạt, thật là thập phần kinh diễm. Ta cầm thư của nàng xuyên qua rừng hoa. Một tháng đã nhanh chóng trôi qua, hoa Đồng cũng đã dần dần héo tàn

Giới Trần đang ngồi thiền trong phòng. Ta quen thói cứ như vậy đi thẳng vào, đặt thư lên trên bàn rồi chuẩn bị bước ra ngoài. Chân vừa đặt ra khỏi cửa rồi, ta quay lại nhìn hắn, đối diện với ánh mắt thanh tĩnh đó

“Ai nha, vậy mà ngươi lại không có tẩu hỏa nhập ma. Thật đáng tiếc”

“…” Giới Trần mặt không đổi sắc. Ta chỉ chỉ lên trên bàn. Hắn nhìn thấy bức thư, liền cầm lấy

“Vừa khéo công chúa vừa viết xong…” Ta còn chưa nói xong. Vậy mà hắn đọc xong đã đưa bức thư châm vào ngọn nến, đốt cháy sạch sẽ

“A-ngươi!” Công chúa mà biết được, nhất định sẽ tức chết. Ta khóe miệng giật giật, giả vờ tức giận nói, “Ngươi làm trò gì vậy?”

Giới Trần liếc nhìn ta, thanh âm lạnh lùng, “Giữ lại làm gì, để sau này triều đình dùng làm chứng cứ định tội sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.