Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 22

Thân thể nho nhỏ mềm mại của A Kỳ Diệp rơi xuống mặt đất, cái đầu nhỏ vẹo sang một bên, tay chân mất tự nhiên co giật vài cái, khóe miệng tràn ra bọt mép, dần dần không phát ra tiếng động nữa.

Tiêu Thương Hải giống như choáng váng, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Vú em cuộn mình ở trong góc đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, liều lĩnh lao qua, ôm thân thể nho nhỏ của A Kỳ Diệp vào trong ngực, không ngừng gọi tên của nó, môi hôn lên khuôn mặt của nó.

A Kỳ Diệp mềm nhũn nằm trong lòng vú em, con mắt hổ phách nửa mở, con ngươi tan rã, không hề nhúc nhích.

Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, không thể kìm nén được mà run rẩy lịch liệt.

Y trừng mắt nhìn hài tử đã chết kia, đầu óc trống rỗng, tay chân chết lặng, thân thể giống như không phải của mình nữa.

Thịnh Huy đế dường như đã khôi phục lý trí, nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi mờ mịt liếc mắt nhìn tay phải của mình.

Hai tay của hắn, đã từng giết vô số kẻ địch, từng nhiễm vô số máu tươi, nhưng chưa từng, giết một đứa bé yếu đuối vô tội như vậy.

Hắn cảm thấy hối hận rồi.

“Thương Hải…”

Hắn nhẹ nhàng gọi, vươn tay về phía Tiêu Thương Hải.

Tiêu Thương Hải lại run lên một chút, lui về phía sau một bước. Nhìn vào hai mắt y, từ khiếp sợ, không thể tin tưởng, dần dần biến thành một bãi nước lặng, tràn ngập tro bụi trầm lắng cùng tuyệt vọng dày đặc.

Vú em đột nhiên kêu lên the thé, dùng tiếng Hồ giống như điên loạn mà chửi bới:

“Ngươi không xứng làm mỗ nương! Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng thương nó yêu nó, ngươi cũng là hung thủ! Trời cao sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Sẽ gặp báo ứng!”

Tiêu Thương Hải lung lay sắp đổ.

Dương Tĩnh tinh thông tiếng Hồ, nghe hiểu lời của vũ em, phục hồi tinh thần, nóng nảy lớn tiếng rống giận:

“Kéo mụ ta xuống! Bịt miệng mụ ta lại!”

Mấy binh sĩ tiến lên, thô lỗ kéo vú em đã phát điên kia xuống. Trong lòng vú em vẫn còn ôm chặt thân thể nho nhỏ của A Kỳ Diệp.

Sắc mặt của Tiêu Thương Hải tái nhợt giống như quỷ, tay chân nhẹ run lên, giống như u hồn đứng chết lặng ở một chỗ.

Dương Tĩnh nhìn y chăm chú, đột nhiên bi ai cùng hối hận mà phát hiện ra, giữa hai người đã dựng lên một bức tường cao vĩnh viễn không thể phá vỡ.

Vì cái gì! Vì cái gì? Vì cái gì lại biến thành như vậy!?

.

Nước mắt rửa qua gương mặt, hối hận cùng bi thương tận đáy lòng khiến tim anh giống như bị xé thành từng mảnh từng mảnh.

Một màn điên cuồng trong đại tướng thoáng hiện trên bàn đá, giống như một cảnh phim được quay lại, khiến anh càng không ngừng nhớ lại sai lầm của chính mình.

Lư Tỉnh Trần khóc không thành tiếng, quỵ xuống ghé vào bàn đá, nước mắt che mờ tầm nhìn, hối hận trong lòng khiến anh hận không thể lập tức chết đi.

Anh đã làm gì vậy? Anh đã làm gì chứ!

Nhưng chuyện xảy ra ở Hoàng cung Lạc Kinh sau khi quay về, nửa đêm trong giấc mơ anh đều nhớ lại. Nhưng những khuất nhục cùng tuyệt vọng Tiêu Thương Hải phải vượt qua trong Vương đình của người Hồ, cũng từ từ hiện lên từng màn từng màn một trên bàn đá.

Điều này, càng khiến tim anh đau nhức vô cùng. Mà chính mình kiếp trước, lại tàn nhẫn lãnh khốc đến mức anh cũng không thể tưởng tượng.

A Kỳ Diệp, hài tử nho nhỏ, vô tội kia…

Trời ạ! Anh đã làm gì vậy!

“Ngươi hối hận chưa?”

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên bên tai, rõ ràng như vậy, cuốn hút như vậy, giống như là giọng nói phát ra từ đáy lòng anh.

Lư Tỉnh Trần chấn động toàn thân, ngẩng đầu lên.

Sương mù xung quanh không biết đã tan đi từ lúc nào, bốn phía mây mù đột nhiên hiện ra một vũ đài rộng lớn, lộ ra dáng vẻ thật u nhã xuất trần vốn có.

Lư Tỉnh Trần khiếp sợ nhìn cảnh sắc xung quanh.

Mảnh đất dưới chân trong nháy mắt biến thành một bãi cỏ, trước mắt xuất hiện một cung điện thật lớn, con đường đá thăm thẳm vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất trong cung điện.

Hai bên cạnh là núi cao sừng sững, hoa cỏ cây cối trên núi, dường như đều có một cỗ tiên khí, đám sương xung quanh dày đặc mịt mờ.

Bầu trời sáng sủa không có mây, mấy con chim lớn có cái đuôi năm sáu màu chưa từng nhìn thấy lướt qua đỉnh đầu.

Cung điện đồ sộ vĩ đại, giống như gần ngay trước mắt, lại dường như xa tận thiên nhai, Lư Tỉnh Trần không khỏi hoài nghi về thị lực của mình.

Anh ngỡ ngàng, nhìn khung cảnh trước mắt thay đổi giống như một bức tranh dù muốn vẽ ra cũng không được, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong mơ.

Một bóng người đột nhiên như ẩn như hiện, xuất hiện ở phía đối diện với bàn đá.

Lư Tỉnh Trần càng hoảng sợ, lui về phía sau hai bước.

Khi người kia xuất hiện, cung điện xa xa dường như thoáng cái đã chuyển đến gần đây. Hành lang tĩnh mịch đẹp đẽ vắt ngang khắp nơi.

Người nọ ngồi ở trên ghế trên hành lang, một chân giẫm lên phía trên, một chân thả xuống mặt đất, mái tóc đen dài giống như thác nước xõa ra buông xuống. Trên người một thân áo tím, ống tay áo dài rộng thùng thình, trang sức đẹp đẽ bên hông buông xuống chạm đất.

“Ngươi hối hận chưa?”

Giọng nói phát ra từ trên người người kia.

Lư Tỉnh Trần bỗng dưng giống như được một luồng nước tinh khiết dội xuống đầu, thanh lọc tâm hồn.

Anh ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, thành kính phủ phục ở nơi đó, giọng nói tràn đầy đau đớn nói:

“Hối hận rồi! Tôi hối hận rồi!”

Anh nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn bóng người kia, run giọng nói:

“Thần tiên, van cầu ngài! Xin ngài hãy thành toàn cho tôi đi! Thành toàn cho tôi đi!”

Bóng người màu tím vẫn ngồi im một chỗ, đưa tay vuốt ve lọn tóc dài trước người, một tay chống đầu, dường như không để ý tới, rồi lại khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Giọng nói của hắn giống như nước suối lạnh băng vỗ lên vách đá thần nghìn vạn năm, trong suốt nhưng trong trẻo lạnh lùng, nhẹ nhàng tĩnh mịch.

“Ngươi nhớ ra hết rồi?”

Lư Tỉnh Trần nghẹn ngào, dùng sức dập đầu:

“Thần tiên! Tôi cầu xin mười thế! Tròn mười thế! Ngài đã đồng ý rồi… Cầu ngài thành toàn cho tôi đi!”

Bóng người màu tím kia chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn, vòng eo nhỏ nhắn, tỉ lệ hoàn mỹ, giống như chiến thần giáng thế, lại giống như quý công tử tôn quý nhất thế gian.

Hắn chậm rãi đến gần, từ trên cao nhìn xuống Lư Tỉnh Trần.

“Nơi này là cốc Luân Hồi, ta là Thần cai quản thời gian và không gian. Ta đã từng nói, nếu tâm ấy của ngươi mười thế không đổi, liền thành toàn cho nguyện vọng của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.